Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 905



Edit:Linhlady

Sau đó lại sau đó, Mạc Vân Quả thật sự khôi phục trí nhớ, không biết từ nơi nào cô ta có được lực lượng của Tần Du.

Hiên Viên Tu không biết ở vực sâu hắc ám trãi qua chuyện gì, sao với trước kia càng cường đại hơn.

Nhưng không liên quan, tôi cũng càng ngày càng cường đại rồi.

Nhưng mà, tôi lại thua trong tay hắn.

Thua ở điên cuồng trong tay của hắn, thua ở tình cảm chân thành Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu, thua ở tình yêu của bọn họ.

Khi tôi nhìn thấy Mạc Vân Quả hiện ra nửa trong trạng thái trong suốt, tôi giống như hiểu gì đó, lại giống như không hiểu gì.

Mạc Vân Quả vì Hiên Viên Tu lại là cam nguyện từ bỏ vị trí chấp pháp giả, mà Hiên Viên Tu, cũng thế.

Như vậy tôi thì sao?

Tôi vì Mộ Liên, đến tột cùng có thể làm được đến tình cảnh gì?

Nếu lúc trước tôi cùng Thiên Khải nói tôi không cần cái vị trí chấp pháp giả này, tôi cam nguyện đi theo Mộ Liên, như vậy cóc phải hiện tại chúng tôi đang sống vui vẻ ở một thế giới nào đó hay không?

Cứ cho là cuộc sống ngắn ngủi, nhưng tôi lại cần sinh mệnh vô hạn này làm gì đâu?

Nếu lúc trước tôi dũng cảm một chút, vì cô ấy từ bỏ pháp tắc, kết cục của chúng tôi có phải sẽ khác đi không?

Chỉ tiếc, trên thế giới này không tồn tại cái gì gọi là nếu lúc trước, chỉ tồn tại hiện tại tàn nhẫn.

Tôi vẫn luôn không rõ, tôi đối với Mộ Liên, là dạng tình cảm gì?

Tôi thật sự yêu Mộ Liên sao?

Tôi tự hỏi mình như vậy, tôi không biết đáp án, cũng không cí cách nào tìm được đáp án kia.

Có lẽ, đã từng từng yêu, có lẽ, chưa bao giờ từng yêu.

Có lẽ, vẫn luôn yêu, chỉ là tôi không biết yêu một người là như thế nào.

Khi thân thể tôi dần dần tiêu tán ở vũ trụ, tôi còn sót lại chút ý chí nhìn về phía Hiên Viên Tu cùng Mạc Vân Quả.

Tôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ vi thương như vậy của Hiên Viên Tu, hắn vẫn luôn cuồng ngạo, phóng đ4ng không kềm chế được.

Tôi cũng chưa bao giờ thắng dáng vẻ suy yếu của Mạc Vân Quả, cô ta vẫn luôn lạnh băng, cơ trí, thậm chí là cuồng ngạo, cũng chỉ khi đối mặt với Hiên Viên Tu mới có chút ôn nhu ấm áp.

Hiện tại bọn họ, bày ra dáng vẻ t chưa rừng thấy.

Bi thương thê lương, dục khóc dục cười, trong mắt tràn đầy tình yêu, ngay sau đó như muốn tràn qua bên ngoài vậy.

Một khắc kia, tôi đột nhiên phát hiện, tôi dường như chưa bao giờ hiểu họ, cũng chưa bao giờ hiểu bản thân.

Tôi bắt đầu nhìn về vã trụ mênh mang, nhiều thế giới như vậy, nhiều xuất sắc như vậy, tôi lại cứ như vậy mà bỏ lỡ.

Đáng tiếc, tất cả đều không thể quay lại.

Ý thức của tôi dần dần tiêu tán, tỏa r khắp vũ trụ mênh mông này.

Từ đây về sau, không còn người nào tên Ngân Nguyệt, cũng không còn tộ tại chấp pháp giả này.

Cuối cùng cuối cùng, xin cho phép tôi nhìn lại vũ trụ này một lần nữa.

Cái vũ trụ xinh đẹp này, cái vuc trụ mà tôi thủ cả đời, cái vũ trụ thiếu chút nữa bị hủy trong tay tôi.

Nhưng tôi cũng còn may mắn, tôi không tự thân hủy đi vũ trụ này.

Tôi cũng còn may nắm, nơi cuối cùng tôi tiêu tán, lại ở bên trong vũ trụ mang tình cảm chân thành này.

Từ từ, các ngươi thấy ngôi sao trên bầu trời sao?

Thời điểm khi chúng lóe lóe, thật ra là người ở thế giới khác đang chào hỏi các ngươi nha ~

Còn nữa, các ngươi thấy Mộ Liên của tôi ở đâu sao?

Cô ấy có một mái tóc màu đen thật dài, có một đôi mắt cong cong biết nói, mỗi khi cô ấy nhìn, sẽ cảm thấy như toàn bộ thế giới đang chăm chú mình mình vậy.

Nếu các ngươi nhìn thấy cô ấy, có thể thay tôi chuyển cho cô ấy một câu được không.

【 Thật xin lỗi. 】