Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua bức nàm vào trong phòng, Mạc Vân Quả mở mắt.
Mạc Vân Quả ngáp một cái nho nhỏ, lại chớp chớp mắt, đôi mắt nhỏ mê man lập tức trở nên thanh tỉnh.
Mạc Vân Quả xốc chăn lên, đôi chân nhỏ tinh xảo trắng nõn nhẹ nhàng đạp trên mặt đất.
Lúc này, vang lên tiếng đập cửa.
Mạc Vân Quả nghiêng đầu, nói một câu "Vào đi."
Hiên Viên Tu mở cửa, nhìn Mạc Vân Quả mặc áo ngủ, ánh mắt tối sầm lại, bên trong dường như có cái gì kích động.
Hiên Viên Tu không nói cái gì, lập tức đi đến trước mặt Mạc Vân Quả, cúi đầu lập tức hôn lên môi Mạc Vân Quả.
Hiên Viên Tu gắt gao ôm Mạc Vân Quả, tuy rằng cũng không dùng nhiều sức, nhưng cũng đủ vây cô trong vòng tay mình.
"Ừm...... Chưa rửa mặt......"
Mạc Vân Quả thấp thấp nói một câu, lại chỉ đổi lấy Hiên Viên Tu càng thêm dùng sức hôn môi.
Trong phòng lập tức tràn ngập hơi thở ái muội, hơi thở hồng phấn kia giống như muốn tràn ra ngoài.
Hô hấp của Hiên Viên Tu càng thêm trầm trọng, Mạc Vân Quả hô hấp cũng dần dần hỗn loạn lên.
Nửa ngày sau, Hiên Viên Tu mới buông lỏng Mạc Vân Quả ra.
"Anh đi rửa mặt cùng em."
Mạc Vân Quả gật gật đầu, tùy ý để Hiên Viên Tu ôm mình vào phòng để rửa mặt.
Từ đi vào ba ngàn tiểu thế giới này, cô thật là càng ngày càng ỷ lại Hiên Viên Tu.
Bọn họ tốn rất nhiều năm mới có thể đem toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới sửa soạn lại, ba ngàn thế giới này cũng có quy tắc riêng của nó, vạn vật đều dựa theo pháp tắc đã định mà vận hành.
Sau khi tất cả đều đi vào quỹ đạo, cô cùng Hiên Viên Tu liền tìm một thế giới hiện đại sinh sống.
Đây là ngày thứ bảy bọn họ đi vào thế giới này, ở chỗ này, bọn họ có được cuộc sống bình thường nhất.
Ừm...... Nếu xem nhẹ việc Hiên Viên Tu luôn thích cưỡng hôn cô, thì cuộc sống ở nơi này thật tốt đẹp.
Mạc Vân Quả nửa nằm ở trên người Hiên Viên Tu, tùy ý để hắn nhẹ nhàng rửa mặt cho mình.
Không biết vì nguyên nhân, từ khi cô thành công lui thân, cô càng ngày càng lười.
Ngược lại là Hiên Viên Tu, hắn luôn cảm thấy lúc nào cũng dư thừa tinh lực.
Tỷ như hiện tại cái đồ vật đang đỉnh phía sau mông mình, ừm...... Thật là tinh lực mười phần.
Mạc Vân Quả cho dù là thuần khiết cái gì cũng không biết, sau khi biết vật gì đang đỉnh phía sau mình, cô cười khẽ một tiếng.
Ánh mắt Hiên Viên Tu tối sầm lại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mình.
"Cười cái gì?"
"Không có gì." Mạc Vân Quả giật giật cái mông của mình, tiếng cười càng thêm thanh thúy.
Hiên Viên Tu lập tức đem cô ôm tới trên bàn rửa mặt, nghiêng người về phía trước.
"Ừm?" Toàn bộ khuôn mặt Hiên Viên Tu đều phải dán lên Mạc Vân Quả, gần tới nỗi hai người đều có thể nghe tiếng thở của nhau.
Mạc Vân Quả đem tay để ở ngực Hiên Viên Tu, quay đầu đi, bên tai ửng đỏ.
"Đừng nháo, một lúc nữa chúng ta còn có việc đấy."
Chính xác, hôm nay chính là buổi biểu diễn của ca sĩ nổi tiếng thế giới này biểu diễn, cô chưa từng xem trình diễn bao giờ, lần này nhất định phải đi xem.
"Còn sớm." Hiên Viên Tu cọ cọ cổ Mạc Vân Quả, hô hấp càng thêm trầm trọng vài phần.
Hiên Viên Tu hô hấp phun ở trên cổ Mạc Vân Quả, cảm giác có chút ngứa.
Mạc Vân Quả có chút không khoẻ giật giật thân mình, cười khẽ vài tiếng.
"Nhưng mà em đói bụng." Mạc Vân Quả có vài phần vô tội nói, đương nhiên, nếu xem nhẹ chân nhỏ của cô vô tình hay cố ý đụng vào Hiên Viên Tu.