Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 907



Edit:Linhlady

Hiên Viên Tu một tay bắt được chân nhỏ của Mạc Vân Quả, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Hầu kết hắn lăn lộn một chút, nhìn về phía Mạc Vân Quả ánh mắt càng thêm thâm trầm.

"Anh cũng đói bụng." Hắn li3m li3m môi mình, giọng nói gần như lạc tiếng.

"Ừ ừ, cho nên chúng ta nhanh đi ăn cái gì đi."

Mạc Vân Quả cười đến hai mắt cong cong, giống như thật sự đang đói bụng.

"Được."

Hiên Viên Tu đương nhiên sẽ không để Mạc Vân Quả bị đói, hắn đem Mạc Vân Quả ôm xuống dưới, sau đó giúp cô đi giày, sau đó lại bế cô lên, cứ như vậy ôm xuống lầu.

Có người ôm mình, Mạc Vân Quả cũng mừng rỡ tự tại.

Dưới lầu, đã bầy sẵn các kiểu bữa sáng, nhìn bữa sáng đầy bàn, mắt Mạc Vân Quả lập tức liền sáng.

Ở kia trong năm tháng không có mỹ thực, cô đã thức tỉnh tâm hồn ăn uống.

Hiên Viên Tu nhìn thấy dáng vẻ của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia sủng nịch.

Hắn đặng Mạc Vân Quả xuống, tri kỷ đút cho cô ăn.

Vốn dĩ Mạc Vân Quả muốn tự mình ăn, bất đắc dĩ Hiên Viên Tu nhất định phải đút cô, còn lấy mỹ danh đền bù lại phần nuông chiều lúc trước hắn thiếu sót.

Tuy rằng sinh mệnh bọn họ gần như là vô hạn, nhưng Mạc Vân Quả cũng biết, cảm giác không an toàn của Hiên Viên Tu quá lớn.

Cho nên đối với những việc Hiên Viên Tu làm, cô đều để hắn tùy ý.

Hơn nữa, hắn vốn dĩ sủng mình, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Mạc Vân Quả trong mắt xẹt qua một tia ý cười.

Chuyện quá khứ đã qua, cô cùng hắn cũng không muốn đề cập lại.

Hiện tại, cô muốn ở bên hắn thật tốt, ừm...... Vĩnh viễn.

Hiên Viên Tu chú ý tới ánh mắt của Mạc Vân Quả, trong mắt hiện lên một tia tò mò.

"Làm sao vậy? Không muốn ăn sao?" Hắn có chút khẩn trương hỏi, cánh tay giơ sủi cảo giữa không trung đột nhiên dừng lại.

"Không, ăn rất ngon." Mạc Vân Quả lắc đầu, nghiên người về phía trước, cắn một miếng sủi cảo.

"Ăn từ từ." Hiên Viên Tu khẽ cười một tiếng, lại hơi lo lắng cô nghẹn.

"Ừ ừm." Mạc Vân Quả ăn sủi cảo ngon lành, ngẫu nhiên còn muốn vươn lưỡi màu hồng phấn ra li3m một chút.

Một màn này dừng ở trong mắt Hiên Viên Tu, lại trở thành một loại ám chỉ.

Đôi mắt Hiên Viên Tu dần dần biến thâm, hô hấp lại có vài phần hỗn loạn.

Hắn hít sâu mấy hơi, ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Hắn hiện tại tự chủ càng ngày càng kém, gần như chỉ cần cô có động tác nhỏ, đều khiến hắn chịu không nổi dụ hoặc.

Hiên Viên Tu không muốn thương tổn Mạc Vân Quả, cho nên khi cô chưa nguyện ý, hắn sẽ không làm ra việc gì.

Hiên Viên Tu đã từng thề son sắc như vây cho nên hắn tuyệt đối không làm gì.

Nhưng hiện tại hắn lại phát hiện, hắn càng thêm chịu không nổi dụ hoặc của cô.

Đôi mắt Hiên Viên Tu hiện ra một mảnh ám sắc, hầu kết cũng không tự giác lăn lộn lên xuống, đôi tay càm đũa cũng nhịn không được dùng sức thêm một phần.

Hiên Viên Tu không biết, hắn đến tột cùng còn có thể nhẫn bao lâu.

Sau khi ăn sàn xong, Mạc Vân Quả muốn đi dạo phố, cô chưa bao giữ hưởng qua cảm giác sung sướng khi đi dạo phố, lần này ở thế giới này nhất định phải vui vẻ đi một lần.

Đương nhiên Hiên Viên Tu sẽ đi cùng Mạc Vân Quả, bất kể Mạc Vân Quả muốn làm chuyện gì, hắn sẽ đều vui vẻ chịu đựng.

Phụ nữ có hứng dạo phố thật đáng sợ, đặc biệt đối với Mạc Vân Quả mà nói, đây đúng là hoạt động mới lạ.

Ngày tháng của Mạc Vân Quả trước kia, cô chưa từng một lần được thả lỏng sung sướng dạo phố.