Phi Thiên

Chương 2611: Tự sát (2)



Miêu Nghị không nói gì, chỉ lắc đầu, yên lặng rời đi tâm trạng khá nặng nề mỗi người đều trở về phòng mình, trầm mặc tĩnh tọa.

Không lâu sau đó, Vân Tri Thu đến nhẹ nhàng ngồi cạnh hắn, nói:

- Phi Hồng đều đã được nghe và thấy tình hình trước đó, nàng cũng đã chứng minh chúng ta không thẩm vấn tra tấn gì Giang Nhất Nhất, bên chúng ta cuối cùng cũng đã được tẩy trắng triệt để rồi, cửa ải này rốt cuộc đã trở thành quá khứ.

Miêu Nghị im lặng một lúc, hỏi nàng:

- Tại sao hắn tự sát? Ngươi đã làm gì hắn rồi?

Vân Tri Thu thở dài:

- Không làm gì hết, chẳng qua ta chỉ để cho hắn hiểu rõ rằng hắn sẽ không thể sống mà rời khỏi Quỷ Thị Tổng Trấn Phủ, cho dù đi ra cũng chẳng có con đường sống nào, hơn nữa đồng ý với hắn một việc, trao đổi cho hắn một hi vọng mà thôi, tốt hơn nhiều khi hắn chỉ chết vô ích.

Nàng thuận tay đặt một miếng ngọc điệp trên bàn trà, đẩy đến trước mặt Miêu Nghị.

Miêu Nghị nghiêng mắt nhìn ngọc điệp trên bàn, cầm lấy nó xem xét, phát hiện đó là phong thư Giang Nhất Nhất để lại cho muội muội hắn, sau khi xem xong hắn đã hiểu được những gì Vân Tri Thu đã làm gì.

Sau khi biết rõ mọi chuyện, nội tâm hắn bị lấp đầy bởi hoảng sợ. Giang Nhất Nhất dùng cách đó để tự sát, hắn thừa nhận bản thân mình đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng khiến tâm tình hắn khá nặng nề, Miêu Nghị hoàn toàn có thể hi sinh cực lớn vì Nguyện Dao, mà Giang Nhất Nhất cũng thể, hắn đã vì muội muội mình hi sinh rất nhiều, xem xét từ một góc độ khác, hắn không cho rằng Giang Nhất Nhất là người xấu, có lẽ Nguyệt Dao cũng không nhìn lầm người, Giang Nhất Nhất có lẽ đối xử thật lòng với Nguyệt Dao, việc mình quá để ý đến việc ác của Giang Nhất Nhất có quan trọng không? Dù sao Giang Nhất Nhất cũng bị ép đến không còn cách nào khác.

Trong lòng hắn tự hỏi, hành động của mình có phải đang chia rẽ tình yêu thực sự của hai người, mà một trong số đó lại là lão tam, nội tâm hắn tràn đầy áy náy.

- Ngươi đúng là giết người không thấy máu, có thể dồn ép một người đang sống phải tự sát!

Miêu Nghị mở miệng nói, giọng nhạt nhẽo, đặt miếng ngọc điệp trên bàn trà, đẩy về phía nàng.

Ánh mắt Vân Tri Thu khá phức tạp, nói:

- Ngươi đang trách ta phải không? Trách ta không tác thành lão tam và hắn sao?

Miêu Nghị lắc đầu:

- Không hề, chẳng qua ta nghĩ ngươi làm việc gì cũng nên nói trước một tiếng cho ta biết, đừng gạt ta không chịu nói như bây giờ.

Vân Tri Thu:

- Khiến cho lòng ngươi không thoải mái à? Nhìn cách ngươi đối xử với lão tam, tính cách sát phạt quyết đoán của tên Ngưu Nhị nào đó biến đi đâu mất, khi ta nói thì ngươi có chịu đồng ý không? Ta chỉ muốn thay ngươi quyết định một việc, chẳng lẽ kết quả hiện tại không tốt sao? Xem như nếu để hai người kia cùng một chỗ đi, ngươi nghĩ Giang Nhất Nhất sẽ bỏ qua sống chết của muội muội mình mà chung sống với lão tam? Ngay cả Giang Nhất Nhất cũng biết rõ mà lảng tránh đi! Hai người họ không thể có kết quả gì khác, cứ dính lấy nhau chỉ đem lại tổn thương cho nhau mà thôi, ta làm chuyện này cũng vì lão tam mà thôi, ngươi không hiểu à?

- Ta hiểu rất rõ.

Miêu Nghị chậm rãi đứng dậy, đi đến trước một bức trang treo trên tường, chắm tay sau lưng quan sát nó, thở dài:

- Chỉ là ta không biết phải nói với lão tam thế nào đây.

- Ngươi biết nếu để Giang Nhất Nhất rời đi, hậu quả khôn cùng, thực chất ngươi cũng chẳng muốn hắn còn sống mà rời khỏi đây, thế nhưng lại lo lắng cảm nhận của lão tam nên không ra tay được, như vậy hiện tại Giang Nhất Nhất vì muội muội mình tự sát, đó là hắn tự kết liều đời mình, có gì mà không thể nói được, đây không phải là kết quả vẹn toàn nhất à?

Vân Tri Thu cũng đứng lên, đi đến phía sau lưng hắn.

Miêu Nghị hỏi lại:

- Nhưng dù sao sự việc này do chúng ta thúc đẩy đó, có thể giấu giếm được người trong thiên hạ này, làm sao giấu được chính bản thân mình? Nếu như có một ngày, người đó đó dồn ép ta phải tự sát, ngươi sẽ nghĩ gì đây?

Vân Tri Thu vươn tay ôm hắn từ phía sau:

- Ta hiểu trong lòng ngươi không thoải mái khi ta làm thế, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy người phụ nữ như ta quá mức ác độc, khiến ngươi không rét mà run, nhưng ngươi có thể đứng ở góc độ của ta mà suy nghĩ một lần không? Ngươi có thể mạo hiểm cực lớn vì lão tam, nhưng còn ta thì phải làm sao đây, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn người đàn ông của mình lâm vào tình cảm nguy hiểm cùng cực như vậy được? Mặc kệ ngươi có khó chịu vướng mắt thế nào đi nữa, ta vẫn muốn nói rõ ràng, nếu như cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định vẫn làm như vậy, ta không còn lựa chọn nào khác!

Miêu Nghị đẩy hai tay nàng ra, xoay người lại, phát hiện hốc mắt nàng đã ẩm ướt đỏ lên, hắn chỉ biết cười khổ, ôm nàng vào trong lồng ngực, khẽ vuốt lấy lưng nàng, nói:

- Thu Tả Nhi, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ta không có bất cứ ý kiến gì với ngươi cả, ta chỉ không biết phải nói với lão tam thế nào thôi, sợ lão tam đau khổ.

Vân Tri Thu từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, hỏi:

- Nói thật lòng hay chỉ đang qua loa lấy lệ, thật không đó?

Miêu Nghị:

- Ngươi thấy thế nào? Ta đã nói với ngươi từ trước, cho dù chết trên tay của ngươi đi nữa, ta cũng cam lòng.

Vân Tri Thu chỉ phát ra một tiếng ừm, dụi đầy vào lồng ngực hắn, đáy mắt tràn ngập cảm động, hạnh phúc đến mức muốn khóc to, nhưng ngoài miệng lại lầm bầm oán giận nói:

- Ngưu Nhị, tật xấu lớn nhất của ngươi là không bao giờ rạch ròi trong chuyện tình cảm, hễ gặp chuyện là do do dự dự.

Miêu Nghị lại không cho là thế:

- Làm gì có chứ? Năm nó ta muốn lấy ngươi, không hề do dự chút nào, quyết đoán đến mức không thèm lo lắng gì đến mạng mình, bằng giá nào cũng phải cưới được ngươi, chẳng lẽ ngươi quên nhanh vậy sao?

Vừa nghĩ đến tình cảnh năm đó, trong nháy mắt Vân Tri Thu đã bị nhấn chìm trong cảm xúc, dòng nước mắt nóng hổi không thể khống chế nổi nữa, tuôn tràn khỏi bờ mi, há mồm hung ác cắn lên vai Miêu Nghị ôm hắn chặt cứng, hận không thể hòa cùng một thể với hắn.

- A!

Miêu Nghị nhe răng nhếch miệng vì đau, bất cứ lúc nào nữ nhân này cũng có thể bộc phát bản tính ngang ngược của mình, hắn thực sự ăn không tiêu đâu, hắn bị dọa sợ rồi...