Phong Lưu Chân Tiên

Chương 678: Lời Hứa Của Dương Thiên



Dương Thiên cảm thấy lời nói của Huyễn Hoa có điểm không đúng. Dùng "tiểu tu sĩ Linh Giới" để nói về Huyền Phong Ma Đế, chỉ có đám INrfAD Thánh Thể, Hoàn Vũ tại Tiên Giới mới có tư cách nói như vậy. So với lần trước, tính cách của Huyễn Hoa vẫn không thay đổi, nhưng lời nói và hành động của nàng lại có những khác biệt nhất định. Cụ thể ở chỗ nào, Dương Thiên cũng không nói rõ được.

Huyễn Hoa đưa tay điểm nhẹ, một cái cấm chế cách âm được dựng lên, bao bọc lấy hai người. Dương Thiên hiểu đây là nàng đang có chuyện cần mà không muốn Liệt Viêm Kình nghe được, cho nên không nói gì mà yên lặng chờ Huyễn Hoa lên tiếng.

Huyễn Hoa có đôi chút do dự. Nhưng nếu suy xét kỹ, tiểu thư chỉ cấm nàng nói ra những chuyện tiểu thư đã làm, nếu lựa chọn lời nói, né tránh vấn đề này một chút thì không tính là phạm luật. Tiểu thư vì Dương Thiên mà làm nhiều chuyện như vậy, cứ yên lặng mặc kệ Dương Thiên chơi đùa ở Linh Giới với một đám tiểu tu sĩ khiến Huyễn Hoa rất khó chịu.

- Ta có vài chuyện muốn nói riêng với ngươi, không phiền chứ?

Dương Thiên nhún vai:

- Có gì cứ nói. Ngươi làm ra vẻ thần bí như vậy, lẽ nào có vấn đề gì rất nghiêm trọng sao?

Huyễn Hoa gật đầu:

- Là về thân phận thực sự của ta.

- Thân phận thật sự? Ngươi muốn nói mình là tu sĩ đến từ Tiên Giới?

Huyễn Hoa ngạc nhiên:

- Nhanh như vậy liền nhận ra?

- Ặc.

Dương Thiên câm nín, hắn chỉ vui đùa một câu, không ngờ lại đoán đúng. Nhưng lần trước rõ ràng Huyễn Hoa có nói nàng là nữ nhi của Mộng Huyễn Thánh Giả, chẳng lẽ trong chuyện này còn có uẩn khúc gì?

- Ta là Huyễn Hoa, cũng không phải Huyễn Hoa. Cách đây 800 năm, Huyễn Hoa vì đạt được sức mạnh lớn hơn đã thâm nhập một trong tam đại tuyệt địa của Linh Giới, Tử Vong Sâm Lâm.

Dương Thiên giật mình:

- Tử Vong Sâm Lâm, Tử Tịch Hoa? Ngươi muốn tìm chết?

Nếu là Tử Tịch Hoa ở trạng thái thành thục, nó đủ sức hủy diệt cả Linh Giới. Còn với đóa Tử Tịch Hoa trong Tử Vong Sâm Lâm, tuy chưa đạt đến trạng thái đó, nhưng bước vào bên trong chắc chắn là thập tử vô sinh. Hắn không cần biết Huyễn Hoa có chuẩn bị kỹ càng đến thế nào, một tên Độ Kiếp kỳ bước vào đó chỉ có đường chết.

Huyễn Hoa lắc đầu:

- Không phải ta mà là nàng. Quả thực khi đó, Huyễn Hoa đã cận kề cái chết. Bất quá, do có chuẩn bị khá tốt, nàng không lập tức mất mạng mà vẫn rời khỏi được Tử Vong Sâm Lâm. Tuy vậy, Huyễn Hoa bị linh lực của Tử Tịch Hoa lưu lại trong cơ thể cũng không sống được bao lâu nữa. Cùng lúc đó, bản thể của ta từ Tiên Giới phái một phân thân xuống nơi này. Quá trình diễn ra không thuận lợi do xung đột với pháp tắc của Linh Giới, khiến cho linh hồn ta bị tổn thương nghiêm trọng.

- Hai kẻ sắp chết gặp nhau, có lẽ ngươi cũng đoán ra được. Linh hồn của ta cùng nàng dung hợp, mượn lực lượng của ta hóa giải tử vong khí tức trên người nàng, từ đó dần khôi phục lại. Bọn ta là dung hợp linh hồn, không phải cắn nuốt, cho nên hai người thay phiên nhau khống chế cơ thể này.

- Chúng ta lập nên một giao ước, cơ thể này sẽ giao cho Huyễn Hoa khống chế, cho đến khi nàng đoạt về Huyễn Linh Châu, đem Huyễn Linh Điện trở lại như xưa, hoàn thành tâm nguyện, sau đó sẽ hoàn toàn để ta làm chủ.

Dương Thiên ngắt lời:

- Cho nên, sau khi ta giúp các ngươi đoạt lại Huyễn Linh Châu, ý thức cuối cùng của Huyễn Hoa cũng tan biến?

Huyễn Hoa đáp:

- Cũng không phải ngay lúc đó. Ngươi còn nhớ sau khi Huyễn Linh Điện khôi phục, nàng đã nói gì sao?

Dương Thiên nhớ lại:

- Hình như Huyễn Hoa có nói một câu: "Nguyện vọng hàng vạn năm qua cuối cùng cũng thực hiện được, ta tự cho phép mình được nghỉ ngơi."

- Phải, khoảng một tuần sau khi ngươi rời đi, tia ý thức cuối cùng của Huyễn Hoa đã dung hợp với ta. Nàng đã quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi.

Dương Thiên thở dài, nhân sinh của Huyễn Hoa không mấy tốt đẹp, yên nghỉ như vậy cũng không hẳn là quá tệ.

- Nói nhiều như vậy, ngươi vẫn chưa nhắc gì đến thân phận của mình?

Huyễn Hoa cười khẽ:

- Ta? Vừa trùng hợp, ta cũng gọi là Huyễn Hoa. Có lẽ Trảm Tiên Tiên Đế không nhớ đến cái tên tầm thường này. Để ta nhắc cho ngươi nhớ, ta là tộc nhân của Hồ Điệp Tộc, tỳ nữ thân cận nhất của Thánh Nữ Hồ Điệp Tộc.

- Rắc...

Chiếc bàn ba người biến thành bụi phấn, Liệt Viêm Kình cảm nhận được điều không ổn vội nhảy ra phía xa. May mắn, đó là tất cả, ngoài chiếc bàn ra mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cũ. Dương Thiên có chút ngập ngừng, vô số câu hỏi ra đến miệng lại bị nuốt vào, cuối cùng chỉ thốt lên được một câu:

- Nàng...có khỏe không?

Gương mặt Huyễn Hoa sầm lại, nhớ đến những lời tiểu thư căn dặn, nàng rốt cuộc vẫn không nói ra:

- Khỏe hay không, ngươi đến tìm tiểu thư liền biết.

Uy áp lan tràn, đè nặng lên người Huyễn Hoa. Dương Thiên trầm giọng:

- Ta hỏi, nàng có khỏe không?

Áp lực này khiến Huyễn Hoa cố lắm mới giữ được cho mình vẫn ngồi thằng, nàng cố gắng nói:

- Trảm Tiên Tiên Đế lừng danh, quả nhiên rất uy phong.

Dương Thiên giật mình, nhận ra mình có hơi quá khích, vội vàng thu hồi uy áp. Hắn áy náy nói:

- Thật xin lỗi, là do ta không kiềm chế được.

Huyễn Hoa không tức giận, ngược lại có chút vui mừng. Xem ra trong lòng hắn, tiểu thư quả thực rất quan trọng. Nàng lựa chọn lời nói:

- Sau trận đại chiến năm đó, đại đa số người đều cho rằng ngươi chắc chắn phải chết. Tuy nhiên, vẫn có vài người tin tưởng ngươi còn sống. Vì một vài nguyên nhân, ta phải phái phân thân đến Linh Giới để tìm kiếm ngươi. Ta không cần biết ngươi đang có chuyện gì cần làm tại Linh Giới, nhưng nhất định phải nhanh chóng đến Tiên Giới. Thời gian không còn nhiều nữa.

Dương Thiên nghi hoặc:

- Khoan đã, đây không phải thứ ta quan tâm. Mau nói cho ta biết, Hàn Sương hiện tại thế nào? Còn có, ngươi nói thời gian không còn nhiều nữa là có ý gì?

Huyễn Hoa lắc đầu:

- Ngươi chỉ cần nhanh chóng khôi phục tu vị, đến Tiên Giới tự nhiên sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Không phải ta không muốn nói, chỉ là không thể nói. Dù sao, ta vẫn muốn ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi dám phụ tiểu thư, cho dù phải đánh đổi tính mạng ta cũng sẽ không tha cho ngươi.

Dương Thiên nắm bắt ý rất nhanh:

- Hàn Sương xảy ra chuyện?

Huyễn Hoa chỉ hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại câu hỏi của hắn. Dương Thiên càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Dựa theo hiểu biết của hắn về Hàn Sương, chín phần mười là nàng không cho Huyễn Hoa nói ra, cho nên mới phải úp úp mở mở như vậy. Dương Thiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Sau khi hoàn thành xong chuyện ở đây, ngươi sẽ trở lại Thủy Tiên Giới?

Huyễn Hoa gật đầu:

- Đúng vậy. Ta đã tìm được ngươi, lời cần nói cũng đã nói, nên trở về rồi.

- Vậy phiền ngươi chuyển lời của ta đến nàng, nói rằng nàng cố gắng đợi thêm một chút, ta sẽ rất nhanh tìm đến Hồ Điệp Tộc. Khi đó, cho dù là kẻ nào, dám ngăn cản ta chỉ có một con đường chết.

Huyễn Hoa nở nụ cười:

- Trảm Tiên Tiên Đế quả nhiên rất khí phách. Ta nhất định sẽ chuyển lời của ngươi đến tiểu thư, chỉ hi vọng ngươi thực hiện được những gì mình đã nói.

Huyễn Hoa từ đầu đến cuối vẫn sử dụng huyễn thuật trên gương mặt khiến nó mờ ảo, không thể nhìn ra được dung mạo thực sự của nàng. Dương Thiên buộc miệng hỏi:

- Tại sao ngươi không giải trừ huyễn thuật. Nói không chừng khi đến Thủy Tiên Giới, ta sẽ có vài việc cần ngươi giúp đỡ. Nhận biết nhau một chút sẽ tốt hơn.

Huyễn Hoa xòe tay ra, bên trong là một quang cầu màu tím:

- Đây là một loại cấm chế đặc biệt của Hồ Điệp Tộc. Ta sẽ lưu lại nó trên người của ngươi. Một khi ngươi phi thăng Tiên Giới, ta sẽ lập tức cảm ứng được mà tìm đến. Hiện tại dung mạo của ta và Huyễn Hoa kia vẫn đang trong quá trình đồng nhất, không tiện để người khác nhìn thấy. Lần tới ngươi đến Tiên Giới, tiếp đón ngươi sẽ là bản thể.

Dương Thiên gật đầu, cuối cùng vẫn nhịn không được:

- Ta sẽ không hỏi trực tiếp. Nhưng có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là còn bao nhiêu thời gian.

Huyễn Hoa do dự vài giây rồi cắn răng đáp:

- Không tính toán được cụ thể, nhưng tuyệt đối không quá ngàn năm.

Dương Thiên nghiêm túc gật đầu:

- Ngươi yên tâm. Tối đa 100 năm nữa, ta sẽ để danh tự Trảm Tiên Tiên Đế một lần nữa vang lên khắp Thập Đại Tiên Giới, dùng uy thế của cường giả chí tôn đến đón nàng trở về.

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .