Bên ngoài trời mưa liên tục, mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, mặt trời đã lâu không ló dạng, bầu trời tối đen khiến lòng người nặng trĩu, Thời Tễ cởi găng tay ra, Lê Thầm ở sát bên đang ngồi trên ghế lau nước mưa dính trên người.
Đây là một con hẻm ẩn mình trong thành phố, kẹp giữa hai tòa nhà dân cư, những bức tường màu đen xám kéo thẳng lên cao, khi ngẩng đầu nhìn chỉ có thể thấy không trung xám xịt cùng những dây điện màu đen.
Khi Điền Phó Minh đến, vai ông đã ướt đẫm nước mưa, phần vải dệt màu xanh biển có phần sẫm màu hơn, ông tháo chiếc mũ trên đầu xuống đặt lên bàn.
Xung quanh tiếng người ồn ào, tiếng ông chủ cởi trần đang đứng trước cửa nướng thịt, làn khói trắng dày đặc tỏa ra từ hố nướng, còn có tiếng cốc bia va vào nhau hòa lẫn với tiếng quạt thổi mạnh.
Thời Tễ nhìn người đàn ông ngồi đối diện, mỉm cười nhàn nhạt: "Cảnh sát Điền không phải sốt ruột, chúng tôi cũng vừa mới đến."
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong có chiếc áo len cổ lọ màu trắng, cổ áo len ôm lấy chiếc cổ thon, còn Lê Thầm ở bên cạnh thì cúi đầu ngậm ống hút soda trong miệng, chiếc mũ của áo hoodie trùm kín đầu cậu, tóc mái trên trán không cẩn thận để bị ướt, dưới vài sợi tóc dính nước mưa là một đôi mắt sắc bén.
Điền Phó Minh nhìn thấy Lê Thầm thì sửng sốt một chút sau đó nói với Thời Tễ: "Lần trước tôi đã muốn hỏi rồi, đứa nhỏ này có phải cũng có mặt trong vụ tai nạn xe năm đó đúng không?"
Thời Tễ gật đầu, quay đầu liếc nhìn Lê Thầm: "Đúng vậy, cậu ấy là con trai bạn tốt của bố mẹ tôi, sau khi trong nhà xảy ra chuyện thì vẫn luôn ở nhà tôi."
"Nhớ rồi nhớ rồi!" Điền Phó Minh cười sang sảng, "Tình huống lúc ấy nguy cấp như vậy, cậu đã sớm hôn mê trong lòng mẹ cậu, nếu không phải cậu ta dùng khối sắt đập vỡ kính để ra ngoài, một chân của cậu chắc giờ đã bị phế bỏ rồi."
Đây là lần đầu tiên Thời Tễ nghe nói tới chuyện này, hắn có chút hứng thú nhướng mày: "Có chuyện như vậy sao?"
"Có rất nhiều chuyện cậu không biết." Điền Phó Minh nói, liếc nhìn Lê Thần một cách tán thưởng, "Lúc đó cậu ấy mới có bao lớn đâu vậy mà có thể bình tĩnh như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, tôi đã có cảm giác đứa nhỏ này chắc chắn không tầm thường."
Lê Thầm buông ống hút ra, yên lặng cúi đầu, tránh né ánh mắt của Điền Phó Minh.
Nước mưa đọng trên ngọn tóc từng giọt rơi xuống, Thời Tễ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Lê Thầm hỏi: "Không lạnh sao?"
Khi tới đây, đứa nhỏ này gần như đẩy toàn bộ chiếc ô sang bên cạnh Thời Tễ, không quan tâm đến việc mình bị ướt sũng chật vật đến mức nào. Mùa đông sắp tới, Omega trời sinh có thân nhiệt thấp, nếu có Alpha ở bên, Alpha trời sinh nhiệt độ cơ thể cao có thể sưởi ấm cho Omega.
Nhưng Thời Tễ là Beta, mỗi đêm cùng Lê Thầm nằm bên nhau sẽ chỉ khiến cậu run bần bật.
Cho nên hai ngày trước, thằng nhóc này không cẩn thận bị cảm lạnh.
Vừa nghĩ đến đây, như thể là tâm linh tương thông, Lê Thầm phối hợp mà hắt xì một cái, cậu xoa xoa chóp mũi phiếm hồng, nhấc mi mắt lên, đôi mắt Vụ Lam Sắc nhìn chằm chằm Thời Tễ, bộ dáng kiêu ngạo ngày thường biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là dáng vẻ đáng thương khiến người khác khó lòng mà cự tuyệt.
Thời Tễ thở dài, cởi áo khoác đưa cho Lê Thầm: "Ở đây có máy sưởi, tôi không lạnh, cậu mặc vào trước đi."
Lê Thầm do dự mấy giây, cuối cùng cũng cầm lấy áo khoác mà Thời Tễ đưa tới mặc vào, vùi đầu cẩn thận ngửi lấy mùi hương trên người Thời Tễ.
Beta không có tin tức tố, ngược lại thể chất của bọn họ rất dễ bị mùi hương khác chiếm lấy, ví dụ như mùi bột giặt thoang thoảng trên quần áo, tàn hương của hoa diên vĩ cùng với nhiệt độ ấm áp dễ chịu của cơ thể, tất cả đều tạo thành Thời Tễ.
Lê Thầm không khỏi xoa xoa quần áo hai lần, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên gò má hiện lên một tầng đỏ ửng nhợt nhạt.
Điền Phó Minh ngồi đối diện hắn, trên mặt mang theo nụ cười nhìn Thời Tễ cùng Lê Thầm, đột nhiên nói: "Nếu cha mẹ cậu thấy cậu đối xử tốt với em trai mình như vậy, khẳng định sẽ rất vui mừng."
"Lúc đó bọn họ mang đứa nhỏ này tới gặp tôi." Điền Phó Minh gọi một chai bia, rót cho mình một ly rượu đầy rồi ngẩng đầu uống hết.
Ông lau bọt trắng còn sót lại ở khóe miệng rồi thở dài: "Mẹ cậu nói bọn họ rất xin lỗi đứa nhỏ này, muốn nhờ tôi tìm người phụ trách nhận nuôi cậu bé."
"Tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy lúc đó cha mẹ cậu rất áy náy."
Thời Tễ cụp mắt không nói gì, lúc này chủ quán nướng đứng ở cửa hét lên: "Bàn 5! Có ăn cay không?"
"Có thể!" Điền Phó Minh gân cổ lên đáp lại, "Nhiều dầu nhiều cay!"
Kêu xong, ông lại nhìn về phía Thời Tễ hỏi: "Cậu có thể ăn cay không?"
Thời Tễ thản nhiên nhún vai, hắn ăn cay rất giỏi: " Điền cảnh sát yên tâm, tôi ăn được."
Hắn không chú ý tới biểu cảm của Lê Thầm ở bên cạnh trở nên có chút mất tự nhiên, bàn tay định giơ lên ngượng ngùng thu trở về.
Một lúc sau, ông chủ đeo tạp dề bước tới với một đĩa sắt đựng đầy các loại thịt và rau củ, được rưới một lớp dầu ớt dày đặc, khi bưng lên thậm chí còn có chút sặc mũi.
Điền Phó Minh nhặt một chùm nhét vào miệng, mơ hồ nói: "Vị vẫn như cũ, không hề thay đổi chút nào. Bố mẹ cậu và tôi từng gặp nhau ở quán này."
Sau đó ông tựa hồ nghĩ tới điều gì, buông dĩa sắt trong tay xuống: "À, nhân tiện! Tôi có mang theo video lần trước cậu bảo tôi ghi lại đây."
ông từ trong ba lô lấy ra một chiếc notebook đặt lên chiếc bàn sắt BBQ, nhanh chóng bấm vài cái mở ra một video, bấm phát.
Đoạn video trên màn hình được camera ở ngã tư nơi Thời Hàn Thành và Tống Ngưng xảy ra tai nạn ghi lại, hình ảnh mờ ảo cho thấy một chiếc ô tô màu đen đang chạy chầm chậm từ xa, lúc này Điền Phó Minh đang một bên nhai thịt một bên chỉ vào chiếc xe kia nói: "Đây là xe của cha mẹ cậu."
Nói xong, màn hình tiếp tục phát, không lâu sau một chiếc ô tô màu xám khác nhanh chóng lao tới, tốc độ nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy, chỉ trong vài giây, hai chiếc xe đã đối đầu trực diện đâm vào nhau. Bởi vì đường mưa trơn trượt nên chiếc ô tô màu đen đã lao vào rào chắn ở một bên.
Đoạn video rất ngắn, không đến một phút, Điền Phó Minh tắt video nhẹ giọng nói: "Tôi vẫn còn lưu giữ hồ sơ liên quan đến vụ tai nạn xe này, nếu cậu cần thì có thể lấy từ tôi bất cứ lúc nào."
Sau đó Điền Phó Minh lại bật đoạn video giám sát lần trước Thời Tễ gặp tai nạn ô tô, Thời Tễ xem kỹ thì thấy độ dài của hai đoạn video gần như bằng nhau, thậm chí quỹ đạo lái xe của chiếc xe kia cũng cực kỳ tương đồng. Cũng giống như vậy, xe của Thời Tễ đã lao ra khỏi rào chắn nhưng không lao xuống vì có một lực vô hình nào đó đã giữ chặt nó lại.
Đây có lẽ là do Lê Thầm đã nhờ hệ thống cứu mạng bọn họ.
Điền Phó Minh lau dầu trên miệng, ớt cay khiến môi ông hơi đỏ và sưng lên, ông hít một hơi khí lạnh lau đi mồ hôi trên trán rồi lại uống một ly bia.
"Cho nên tôi nghi ngờ hai vụ tai nạn ô tô này có thể do cùng một người gây ra." Ông nói: "Bao nhiêu năm nay tôi vẫn đang truy tìm kẻ đã giết hại cha mẹ cậu, không nghĩ tới lá gan hắn lại lớn như vậy, dưới mí mắt của tôi lần thứ hai cố ý giết người."
Điền Phó Minh nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nổi lên, tay cầm ly rượu hơi run rẩy: "Tôi nhất định, nhất định phải bắt được hắn."
Khóe mắt tang thương của người đàn ông lướt quá một giọt lệ, sau đó nhanh chóng bị che đi, Thời Tễ tâm tình phức tạp nhìn ông.
"Cảnh sát Điền có bao giờ nghi ngờ là người quen phạm tội hay không?" Thời Tễ nhẹ nhàng nói, nhiệt độ trong phòng hơi cao, không biết hai má đỏ bừng là do nắng nóng hay vì nguyên nhân nào khác.
Điền Phó Minh thở dài: "Chúng tôi ngay sau đó liền điều tra bạn bè và đồng nghiệp của bố mẹ cậu. Lúc ấy, họ đang làm việc trong phòng thí nghiệm ở ngoại ô và đang tiến hành những thí nghiệm cực kỳ cơ mật."
"Cha mẹ cậu là người rất tốt, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, bọn họ chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai." Điền Phó Minh dừng một chút, "Hơn nữa bọn họ cũng có bằng chứng ngoại phạm. Chúng tôi cũng chưa tìm được chứng cứ nào liên quan đến bọn họ nên chỉ có thể bỏ qua."
"Kẻ gây án rất thông minh, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào. Khi chúng tôi tìm ra chiếc xe gây án hơn chục năm trước ở bãi phế liệu, chủ của bãi phế liệu này cũng đã chết."
"Chết?" Thời Tễ cau mày.
Hắn liếc nhìn Lê Thầm, cậu đang cầm xiên que rất lâu cũng không cắn lấy một miếng.
Điền Phó Minh gật đầu: "Là tự sát, tự thiêu, một dấu vết cũng không lưu lại."
"Trước khi bọn họ gây án đều đã giết người diệt khẩu."
"Đây là một vụ án lớn." Thời Tễ nói.
Điền Phó Minh không thể phủ nhận, sau khi nói xong lưng đã khom xuống, cả người trong nháy mắt trông già đi rất nhiều.
Thời Tễ nhìn hắn: "Cảnh sát Điền, tôi giúp sẽ giúp ngài điều tra vụ án này."
"Chỉ cần thời hạn truy tố chưa hết, chúng ta sẽ có cơ hội bắt giữ lấy hắn."
Nghe vậy, Điền Phó Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thời Tễ, người đàn ông nhìn chằm chằm hắn không nói một lời, hồi lâu sau khóe môi mím chặt cuối cùng cũng nhếch lên.
"Được."
Giọng nói trầm khàn khàn giống như một hòn đá thô bị ném xuống vực sâu không đáy.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Lúc này, Lê Thầm đang ở bên cạnh Thời Tễ đột nhiên đứng dậy, mặt đỏ bừng nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó, Thời Tễ sửng sốt, ánh mắt rơi vào đôi môi sưng đỏ cùng mồ hôi ướt đẫm trên trán của đối phương, Thời Tễ đảo mắt nhìn dĩa sắt ở trên bàn.
"Cậu bị cay à?" Thời Tễ hỏi, Lê Thầm không ngừng hít khí lạnh, hai mắt mông lung đẫm lệ chăm chú nhìn Thời Tễ, sau đó gật mạnh đầu.
"Ôi!" Điền Phó Minh bị bộ dáng của cậu dọa, "Thằng nhóc này, không ăn cay được sao không nói vậy hả!"
Hắn vội vàng nhờ ông chủ mang tới một chai nước đá, nhát vào trong tay Lê Thầm.
Lê Thầm mở nắp chai, lập tức rót nửa chai vào miệng, nước lạnh làm dịu đi cơn đau rát, cậu đặt chai nước xuống thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng nhìn Thời Tễ và Điền Phó Minh.
Vài giây sau, Lê Thầm hung hắn bắt lấy Thời Tễ, giấu mặt mình sau người hắn.
Thời Tễ bối rối trước hành động của cậu.
"Cậu sao vậy?" Hắn kéo quần áo của Lê Thầm muốn kéo cậu ra ngoài, nhưng đứa nhỏ này lại là một thằng nhóc bướng bỉnh, Thời Tễ căn bản không thể kéo cậu ra được.
Lê Thầm cắn môi không nói gì, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "...Thật mất mặt."
Thời Tễ nhướng mày: "Hả?"
Sau đó hắn mới hiểu được ý của Lê Thầm.
Tên chó con không sợ trời không sợ đất này thế mà lại sợ cay.
Nghĩ tới đây, Thời Tễ không khỏi bật cười.
"Đừng cười." Lê Thầm phồng hai má, cào lưng Thời Tễ hai cái, "......Anh đừng cười mà."
Cậu chun mũi nhìn chằm chằm hai bả vai của người đàn ông trước mặt, không chút khách khí giơ tay nhéo hai cái, sau khi cảm thấy cả người Thời Tễ cứng đờ, Lê Thầm mới ngẩng đầu lên.
Bên ngoài mưa lại trở nên nặng hạt, mưa dày đặc làm không gian trong quán ăn như ở một thế giới khác, Thời Tễ cùng Điền Phó Minh trò chuyện, thẳng cho đến đối phương uống hết ba chai bia, thỏa mãn ợ một cái mới đứng dậy.
Lê Thầm đứng bên cạnh Thời Tễ giúp hắn cầm ô, áo khoác đen đã trở về với Thời Tễ, màu đen thẫm khiến làn da hắn trông trắng hơn, Thời Tễ quay đầu nhìn Điền Phó Minh đang say ngà ngà mà đề nghị: "Cảnh sát Điền, để tôi đưa ngài về nhà."
Điền Phó Minh xua tay: "Không cần không cần, mới uống có tý vậy sao say được chứ."
"Cậu... Ngày mai cậu tới văn phòng gặp tôi." Hắn nói: "Lúc đó tôi sẽ cho cậu xem hồ sơ."
Nói xong, Điền Phó Minh đi đến bên đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, sau đó giấu chiếc mũ cảnh sát vào trong quần áo, giơ tay còn lại che đầu rồi chạy dưới mưa.
Thời Tễ nhìn ông chạy xa rồi mới gọi điện cho tài xế.
Con hẻm không đủ rộng để một chiếc ô tô có thể tiến vào.
"Đi thôi." Thời Tễ cúp điện thoại, "Tài xế đang đợi chúng ta ở bên ngoài."
Lê Thầm im lặng quay người và bước ra khỏi con hẻm cùng với Thời Tễ.
Nước mưa không chút lưu tình nện lên chiếc dù, tiếng "tách tách ách"mạnh yếu xen kẽ, lòng bàn chân giẫm vào vũng nước tạo thành những vệt nước nhỏ, gió mang theo mùi mưa lướt qua tai đến trên tường của tòa nhà dân cư, ngọn đèn phía trên phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Hai bóng đen dần dần kéo dài sau lưng Thời Tễ và Lê Thầm, giây tiếp theo Lê Thầm không báo trước mà kéo cổ tay Thời Tễ, ném chiếc ô trong tay đi, trốn vào một góc cách đó không xa trước khi bước ra khỏi con hẻm.
Nơi này cực kỳ chật hẹp, khó có thể chứa được hai người, Lê Thầm áp sát Thời Tễ, lấy tay che miệng hắn.
"Ư..." Thời Tễ mở to hai mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu, vô thức muốn giãy dụa.
Thiếu niên trước mặt dính đầy nước mưa, nghiêng người tới kẹp cổ tay Thời Tễ, áp sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Anh đừng lên tiếng."
"-Có người đang theo dõi chúng ta."
Theo dõi?
Tay đang túm chặt Lê Thầm của Thời Tễ chậm rãi buông ra, yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, hơi quay đầu nhìn về phía lối ra.
Ngọn đèn đường duy nhất dùng để chiếu sáng nhấp nháy vài lần, ánh sáng mờ ảo dưới cơn mưa càng trở nên mờ nhạt hơn, Thời Tễ và Lê Thầm ăn ý im lặng, chờ xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng của những giọt mưa.
Lách tách.
Lách tách.
Lách tách.
Tim Thời Tễ đập theo từng tiếng mưa rơi, hắn căng thẳng nuốt khan, đôi tay buông thõng bên hông lặng lẽ nắm lấy vạt áo ướt át của mình.
Vài phút sau, Thời Tễ nghe thấy tiếng bước chân từng chút một đến gần họ.
Đối phương dừng lại ở nơi họ vừa đi qua, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc ô rơi trên mặt đất.
Hắn cúi xuống nhặt chiếc ô lên, đưa mắt xuống xem xét mấy lần rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Ánh sáng trên đầu chiếu xuống trên mặt hắn, sau khi Thời Tễ nhìn rõ bộ dáng của đối phương, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Người đó chính là người đàn ông quấn băng quanh cổ mà Thời Tễ đã nhìn thấy trong phòng thí nghiệm.
---
Editor: Má ơi tính hôm qua giao thừa up truyện mà đi chơi đã đời cả ngày. Hôm nay ngồi gõ 4 chương lòi con mắt luôn, đúng là không ép mình thì không biết giới hạn của mình ở đâu mà :)
Hôm nay là ngày 1/1, ngày đầu tiên của năm 2024, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện mình trong thời gian vừa qua nha, và mình cũng chúc các bạn vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình và những người yêu thương, chúc các bạn một năm thật nhiều may mắn và sức khỏe nhaaa.