Cố gắng lấy lại ký ức. Mọi chuyện đêm qua dần hiện ra trong tâm trí cô như thước phim quay chậm. Hơn nữa… Trương Minh Vũ cũng không làm gì cả. Chẳng biết tại sao cô không hề cảm thấy kỳ lạ. Giống như… đây là chuyện rất bình thường… Trương Minh Vũ lặng lẽ chờ đợi, trong lòng cực kỳ sốt ruột. Nào ngờ cô chỉ mỉm cười lên tiếng: “Dậy thôi”. Dứt lời, cô đặt chân xuống đất. Hả? Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn theo, vẻ mặt mờ mịt! Thế là… xong rồi sao? Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy dáng cô chậm rãi đi ra cửa. Bên dưới lớp áo sơ mi hơi mỏng… là dáng người yểu điệu xinh đẹp! Máu trong người anh lại sôi trào! Cô chợt quay lại cười với anh rồi hỏi: “Không đi à?” Bấy giờ anh mới kịp phản ứng lại, lúng túng đáp: “À… đi chứ”. Nói xong, anh cũng đứng dậy. Thế nhưng không hiểu sao anh cứ thấy hôm nay Lâm Kiều Hân là lạ. Còn lạ hơn cả hôm qua. Hơn nữa… còn rất hay cười. Dường như trong khí chất lạnh lùng mà cô luôn thể hiện ra bên ngoài xuất hiện thêm một cảm giác… Khó mà miêu tả thành lời! Haiz. Anh lắc đầu thở dài thườn thượt. Anh cũng không biết cô như vậy là tốt hay xấu. Hai người nhanh chóng đi ra phòng khách. Lâm Kiều Hân đi đánh răng rửa mặt. Còn anh bắt tay vào làm bữa sáng. Nấu xong xuôi rồi vẫn chưa thấy cô ra… Anh không khỏi cảm thấy bất lực. Trang điểm… mất nhiều thời gian tới vậy sao? Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên. Anh khẽ nhướng mày. Nghiêng đầu nhìn sang. Trông thấy cô ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm. Trên gương mặt xinh đẹp có một lớp trang điểm nhẹ tinh xảo. Đẹp quá… Anh không kìm được nở nụ cười. Cho dù đã ngắm từ lâu. Nhưng lần nào anh cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho rung động. Hai người cùng ăn bữa sáng. Lâm Kiều Hân đứng dậy dịu dàng hỏi: “Chúng ta nên đi làm thôi nhỉ?” Chúng ta? Anh sững sờ nhìn cô. Ngay sau đó, trong mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Cô vẫn còn nhớ… Dù sao anh cũng đã hứa rồi. Anh đi chuẩn bị một lát.