Số 13 Phố Mink

Chương 1310: Đánh tơi bời (2)



"Rống!"

Neo vậy mà lại tăng tốc độ lên thêm một lần nữa, nhát kiếm chém đến như xuất

hiện tàn ảnh ở phía sau.

Karen bị sự áp lực này đè nén đến nỗi không thở nổi, lúc này anh đã không còn

thừa sức thông qua thuật pháp để thay đổi tình thế của cuộc chiến nữa, bởi vì

lúc này chỉ cần anh bị phân tâm một chút thì sẽ bị đánh bại.

Mỗi một lần đỡ đòn đều để cơ thể Karen vô cùng đau đớn và khó chịu, nhưng

chỉ có thể tiếp tục cắn răng gắng gượng tiếp tục chống đỡ.

Nhưng mà, sau khi Neo tiếp tục tăng tốc độ ra đòn của mình lên, thanh đại kiếm

trong tay bổ một nhát trực tiếp lên trên ngực của Karen.

Áo Giáp Hải Thần ở vị trí này trong nháy mắt đóng băng.

"Ầm!"

Karen bị nguồn lực kinh khủng này đánh văng ra ngoài.

Đây cũng không phải là cuộc so đấu về các phương diện như kinh nghiệm chiến

đấu, thực lực, nội tình, các loại thuật pháp, đội trưởng biến cuộc chiến này

thành một sự "Áp đặt" từ một phía.

Cho tới nay, Áo Giáp Hải Thần và Lưỡi Đao Ám Nguyệt mà Karen vẫn lấy làm

niềm kiêu ngạo, sau khi ưu thế của chúng nó về khả năng tất công và phòng thủ

mạnh bị san bằng, tính hạn chế cũng theo đó mà lộ ra.

Bởi vì thế tấn công của Neo, rõ ràng càng mạnh hơn mình, về phần phòng ngự...

Neo có được huyết thống Dị Ma Khát Máu, trên phương diện khả năng chịu đòn

không chỉ cao hơn Karen một chút, dù sao thì thể chất cơ thể của Karen, chỉ có

thể xem như là người bình thường.

Nhưng, đội trưởng làm sao có thể liên tục gia tăng tốc độ của bản thân mình?

Sau khi rơi mạnh xuống mặt đất, trước người Karen xuất hiện một Cánh Cổng

Luân Hồi, đây là chiêu thức để giữ mạng, bởi vì anh sợ đội trưởng sẽ thừa cơ

hội này mà trực tiếp lao lên xử lý mình.

Nhưng âm thanh Cánh Cổng bị phá tan trong dự đoán cũng không xuất hiện, khi

Karen che ngực đứng lên một lần nữa, trông thấy đội trưởng đang đứng ở nơi đó

mà há miệng thở hổn hển.

Mẹ nó, cuối cùng hắn cũng mệt rồi!

Đây cũng không phải là đang giả bộ, bởi vì lúc trước Neo hoàn toàn có cơ hội

để kết thúc cuộc chiến này.

Karen cố gắng ngăn chặn cảm giác tê dại trên toàn cơ thể, giơ lên thanh kiếm

Lưu Tư một lần nữa, chủ động xông tới!

Neo nhìn Karen đang xông lên, giơ lên thanh đại kiếm một lần nữa, khi Karen

chém một kiếm đến, Neo bắt đầu đón đỡ.

Sức mạnh của Con Mắt Ám Nguyệt được Karen kích hoạt hoàn toàn, thậm chí

bắt đầu sử dụng sức mạnh trong cơ thể để bắt đầu tăng cường thêm sức mạnh

cho Con Mắt Ám Nguyệt.

Có một điểm tốt sau khi Trật Tự hóa đó là tất cả thuộc tính của các loại sức

mạnh khác trong cơ thể mình đều biến thành bộ dáng của Trật Tự, ngược lại,

sức mạnh Trật Tự trong cơ thể của mình có thể tăng cường cho các loại sức

mạnh thuộc tính khác mà không gặp phải cản trở.

Lúc trước, Karen phải thông qua sức mạnh Ánh Sáng để tiến hành chuyển hóa,

cái này cũng chỉ có thể xem như "Phiên dịch" một loại sức mạnh sang sức mạnh

khác với cấp bậc ngang nhau, bây giờ, thì có thể hoàn toàn dồn nén tất cả vào

trong một loại sức mạnh để tăng cường nó lên.

Sau khi đại kiếm của hai người liên tục va chạm vào nhau, tốc độ của Karen

tăng lên.

Neo bắt đầu rơi xuống thế yếu, cả người đang không ngừng lùi lại đằng sau, đối

mặt với thế công càng lúc càng mãnh liệt của Karen, Neo đỡ đòn càng lúc càng

trở nên miễn cưỡng.

"Ông!"

Cơ bắp trên toàn thân Karen bắt đầu run rẩy một cách dữ dội, tốc độ thì lại tăng

lên thêm một lần nữa.

Một hiệp chiến đấu này, quả thực là phiên bản của hiệp đấu trước, nhưng hai

bên lại thay đổi vị trí cho nhau.

Thực chiến, vĩnh viễn là phương thức tiến bộ hiệu quả nhất cho việc tu luyện.

Lại phối hợp thêm điểm đặc thù của thể hệ tín ngưỡng gia tộc Inmerais... Học

tập.

Lúc trước Karen rất không hiểu nguồn gốc khả năng liên tục gia tăng tốc độ của

Neo, bây giờ, anh đã suy nghĩ rõ ràng, không hạn chế mà liên tục nghiền nén

nguồn sức mạnh đơn thuộc tính trong người, việc này thì mình cũng có thể làm

được!

Bây giờ sức mạnh của Lưỡi Đao Ám Nguyệt đã được gia tăng đến mức xuất

hiện tàn ảnh sau mỗi lần vung kiếm.

Cuối cùng, Neo không ngăn được, nhưng trong lúc hắn lùi người về sau, sau

lưng xuất hiện một vòng lửa sáng nóng rực.

Karen không thèm để ý đến cái vòng lửa này, mặc cho cơ thể của mình đụng

vào nó, để mặc cho những ngọn lửa Ánh Sáng kia truyền vào trong người mà

đốt cháy cơ thể và linh hồn của mình, bản thân thì hoàn toàn tập trung vào việc

truy đuổi người ở trước mặt.

"Ầm!"

Đại kiếm trong tay của Neo biến mất, Karen chém ngang một kiếm lên ngực

của Neo, trước ngực Neo xuất hiện một vết thương thật lớn rồi sau đó cả người

bị quét bay ra ngoài.

Karen không do dự một chút nào, tăng tốc độ của mình lên mức cực hạn một

lần cuối cùng, có thể nói, cơ thể Neo vẫn còn chưa kịp rơi xuống đất thì Karen

đã xuất hiện trước ở đó mà chờ sẵn.

Lúc này, trên mười đầu ngón tay của Neo, móng tay màu đen bắt đầu mọc dài

ra, phía trên ngưng tụ sức mạnh ô uế cực mạnh.

Khi hai bên lại tiếp cận nhau, móng tay Neo nắm lấy hai tay Karen, cào xuống

dưới, để lại mười đường vết thương màu đen trên hai cánh tay của Karen.

Karen hoàn toàn không thèm để ý đến, giơ thanh kiếm Lưu Tư lên, đâm xuống!

"Phốc!"

Ngực của Neo trực tiếp bị thanh kiếm Lưu Tư xuyên qua, cả người bị găm chặt

ở trên mặt đất.

Karen rút thanh kiếm Lưu Tư ra, rồi lại đâm xuống ngực của Neo!

Lại rút ra, lại đâm xuống!

Rút ra, đâm xuống!

Từng luồng sương bảy màu tràn ra từ trong cơ thể của Neo, bị đánh ngã, bị chơi

ngã, giống như bị đổ một xô nước đá lên trên đầu, nên bắt đầu tỉnh táo lại.

Làm Karen lần nữa giơ lên kiếm chuẩn bị rơi xuống lúc,

Neo bỗng nhiên mở miệng: "Dừng tay!"

Karen vẫn đâm kiếm xuống dưới, nhưng là đâm vào phía bên phải cạnh đầu

Neo, Karen quỳ một chân trên đất, bàn tay đặt lên vị trí trước ngựa mình, dùng

sức mạnh Ánh Sáng kéo ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể của mình ra

ngoài, tiện tay vứt xuống một bên, khu vực đó vào lúc này bốc cháy lên.

"Khục khục..."

Karen bắt đầu ho khan, máu tươi đen ngòm tràn ra từ khóe miệng, sự ô uế của

Dị Ma Khát Máu lúc này đang tràn vào trong cơ thể.

Một ngụm máu rồi lại một ngụm máu liên tục phun ra, màu đen ngòm của

những vết thương ở trên hai cánh tay của Karen dần dần rút đi, nhưng vẻ mặt

của Karen bắt đầu dần dần trở nên nhợt nhạt.

Cơ thể này của mình có khả năng chống lại sự ô uế đúng là rất hiệu quả, nhưng

bài trừ nó ra ngoài cũng cần phải trả giá thật lớn, cũng không phải có nghĩa

mình có thể xem ô uế như kẹo mà ăn vào trong người.

Thanh kiếm Lưu Tư rơi xuống, hai tay Karen chống trên đất, cơ bắp và cả

xương cốt trên toàn thân vào lúc này bắt đầu co rút, tất cả vào lúc này hầu như

đều bắt đầu run rẩy, nếu là người bình thường thì vào lúc nãy đã ngất đi.

Mặc dù ngất đi vào lúc này là một sự hưởng thụ nhưng đáng tiếc Karen cũng

không có cơ hội này.