Giả Tông cảm thấy ngày hôm nay hắn hết đi từ địa ngục lại lên thiên đường .
Vốn dĩ tưởng ‘mạng ta xong rồi’ vậy mà có thể sống tiếp .
Hắn càng không ngờ ‘thợ săn bình thường’ bên cạnh hắn lại là tuyệt thế dũng tướng .
Ác hổ không phải dễ g·iết, bình thường muốn săn hổ cần nguyên một đội thợ sẵn lão luyện hơn nữa còn cần chuẩn bị trước đủ thứ .
Có thể đơn phương g·iết hổ, trong lịch sử có ai ? .
Giả Tông trong đầu lập tức hiện ra hai người .
Người thứ nhất là Hạng Vũ, Hạng Vũ đã g·iết qua hổ .
Người thứ hai chính là Vũ Dương Hầu – Phàn Khoái .
Tất nhiên, ngươi làm quan Hán triều là không thể nâng Hạng Vũ .
Thời nhà Hán, không ai mang Hạng Vũ nói ra ngoài miệng, sau này Tam Quốc Chí hoặc Tam Quốc Diễn Nghĩa có lấy Hạng Vũ làm so sánh thuần tuý là nói bừa .
Trần Thọ cùng La Quán Trung đều không phải quan lại nhà Hán, cũng không có cố kỵ, thích nâng thì nâng thích nói thì nói nhưng tại Hán triều không được, cái này cũng giống như ngươi ở trước mặt Mao Trạch Đông đi nâng Tưởng Giới Thạch vậy .
C·hết có lẽ không c·hết nhưng tuyệt đối giảm thiện cảm hơn nữa lộ ra ngươi rất ngu .
Cho nên thời đại này nói về vũ dũng rất ít người nhắc đến Hạng Vũ mà là Vũ Dương Hầu – Phàn Khoái .
Chỉ có sau này khi Hán triều vong, công tích của Hạng Vũ mới càng ngày càng lớn sau đó truyền miệng càng ngày càng nhiều, trở thành Cổ Kim Bá Vương – Vương Bất Quá Hạng .
Nâng Hạng Vũ vốn là thời đại cấm kỵ cho nên không nói, cái này giống như phạm huý vậy cho nên Giả Tông lập tức quên đi, trong đầu không khỏi nghĩ đến Vũ Dương Hầu .
Mang hình ảnh của Phàn Khoái gắn lên người Trần Minh quả thật đã là đánh giá rất rất cao đối với Trần Minh đồng thời khiến cho Giả Tông cảm thấy hắn gặp đại vận .
“Ta vốn tiến vào đất Giao Chỉ, nơi đây nửa bước khó đi lại thêm dân biến vậy mà lần này lại thấy được mãnh tướng như vậy, nếu có thể chiêu mộ hắn theo ta, chuyến này đến Giao Chỉ chẳng phải vạn vô nhất nhất ? “.
Giả Tông trong lòng mừng lắm nhưng mà lúc này hắn cũng không vội lại gần Trần Minh, chủ yếu là bởi Trần Minh lúc này nhìn quá kinh người .
Nửa người hắn là huyết hơn nữa mùi tanh hôi cực kỳ, khiến người khác không muốn lại gần đã thế Giả Tông bản thân cũng có chút chột dạ .
Cả chặng đường này, hắn vậy mà không biết Trần Minh tên, chưa từng chủ động nói qua câu nào, ngược lại Giả Tông đối với tên thợ săn gọi là Phùng Khoan có nói qua mấy câu .
Lúc này Phùng Khoan đối mặt với ác hổ, chưa đầy 1 hiệp liền bị ác hổ cắn c·hết mới lộ ra Trần Minh càng bất phàm nhưng càng là như thế bản thân Giả Tông lại càng không thể gấp mà kết giao .
Dù sao ‘đả hổ’ đặt ở bất cứ thời đại nào đều là việc hết sức kinh người .
Võ Tòng đả hổ, giai thoại này đi theo Võ Tòng cả đời, lục lâm hảo hán không người không biết, không người không nghe .
Tất nhiên hiện tại không có Võ Tòng nhưng phía trước không phải không có người, ví như Hạng Vũ chẳng hạn .
Hạng Vũ nâng đỉnh, giai thoại này không ai không biết nhưng Hạng Vũ lại không chỉ nâng qua đỉnh, tục truyền Hạng Vũ 15 tuổi đã dám lên núi g·iết hổ hơn nữa không phải vì dân trừ hại mà là cố tình thể hiện võ dũng .
Đối phương thật sự săn được ác hổ khiến cho đất Sở khi đó không người không biết, vũ dũng kinh người .
Lại nói Phàn Khoái, Vũ Trung Hầu tuy không như Hạng Vũ, cũng không phải đang yên đang lành đi săn hổ mà là lên rừng bắt ngờ gặp ác hổ, Vũ Trung Hầu vì cứu bạn mà cùng ác hổ triền đấu cuối cùng g·iết c·hết ác hổ, từ đó tại Huyện Bái trở thành một phương đại hiệp, vũ dũng của hắn toàn bộ Bái Huyện không ai không biết, không ai không nghe .
Năm đó Phàn Khoái chỉ là tên đồ tể bán thịt chó, tuy Phàn Khoái cùng Lưu Bang rất thân nhưng nếu chỉ như vậy sao đang Lưu Bang sống c·hết phải mang Phàn Khoái khởi nghiệp ? nguyên do chân chính là bởi Phàn Khoái g·iết qua ác hổ, hắn năm đó ở Huyện bái căn bản không ai dám chọc .
Giết hổ là một cột mốc, ít nhất trong mắt Giả Tông thì Trần Minh vũ dũng có thể so với nhất lưu võ tướng .
_ _ _ _ _
Trần Minh g·iết xong hổ, hắn miệng lớn thở dốc sau đó chủ động quay đầu lại nhìn đám người Giả Tông, lúc này vậy mà không ai dám đối mặt với ánh mắt của hắn bao quát chính Thích Sử Giả Tông .
Dù sao Giả Tông . . . cũng không phải đại nhân vật gì .
Nếu lúc này trước mặt Trần Minh là một phương đại nhân vật, đối phương cũng sẽ không đến mức trốn tránh ánh mắt của Trần Minh .
Trần Minh muốn nhanh chóng rời đi nơi này, kiếp trước hắn có thể nói tiếng Trung nhưng chỉ dừng ở mức bập bẹ thôi, tất nhiên cho dù biết tiếng Trung mà quay về cổ đại cũng chưa chắc dùng được, may mắn nguyên chủ nhân vẫn ra sức .
Nguyên chủ dù sao sống ở Hán triều, giao tiếp là bình thường thậm chí còn biết chữ, cái này rất không tầm thường dù sao ở thời đại này có thể biết chữ đã là một việc rất tài năng .
“Đại nhân, ác hổ gầm rú là điềm chẳng lanh, thứ này có thể dẫn tới ác hổ từ nơi khác đến, chúng ta vẫn rời đi thì hơn “ .
Trần Minh sắp xếp lại một chút ngôn ngữ sau đó chắp tay hướng về phía Giả Tông mở miệng .
Cái này đến từ kinh nghiệm của nguyên chủ, đi săn nếu nghe tiêng hổ gầm vậy tuyệt đối là điểm chẳng lành, tốt nhất quay đầu trở lại .
Đây cũng có tính logic rất lớn dù sao chỉ cần ngươi nghe được tiếng hổ gầm vậy đại biểu ngươi bước vào địa bàn mãnh hổ, đã vào địa bàn của sinh vật đáng sợ kia, điểm lành mới lạ .
Nay tuy ác hổ c·hết nhưng không đại diện cho việc xung quanh không còn nguy hiểm ví như .. . con hổ mà Minh g·iết là hổ cái .
“Đại nhân, thứ kia là hổ cái “ .
Trần Minh ở một bên nói nhỏ cho Giả Tông nghe, đối phương nghe được lập tức giật mình, ánh mắt có chút kinh hãi .
“Nhanh nhanh, các ngươi còn đợi cái gì, gấp rút lên đường, gấp rút xuyên qua vùng rừng núi này đi tới Giao Châu “ .
Giả Tông kêu lớn mấy tiếng quả nhiên có thể khiến đám gia binh kia nhanh hơn rất nhiều, đám người thậm chí còn không thu lại xác đồng bọn, xác hổ cũng không thu, vội vội chạy ra khỏi chỗ có quái quỷ này .
Một đường gấp rút lo trước lo sau, cũng may điều Minh lo nhất không xảy ra, hắn cũng không gặp hổ đực .
Hổ cái đã phải 350 kg, hổ đực nói gì cũng phải 400 kg đi ? kinh người như vậy Trần Minh cũng không dám tưởng tượng .
Đặt ở hậu thế đây tuyệt nổi tiếng Internet, đất Giao Chỉ hiện tại nói là rừng thiêng nước độc cũng không quá .
Cứ thế, đoàn người xuyên rừng xuyên núi đến đất Giao Chỉ .