Chương 10: (Nạn thứ 6) Sa vào yêu động, ai sợ đi về
Đã hơn 10 ngày kể từ khi rời khỏi thành Trường An đi về phía Tây. Từ dạo đó tới nay, ngày đi, đêm nghỉ, xin tá túc vào nhà dân hoặc chùa miếu để ngủ.
Thực chất, Đường Tăng cũng không quá kén chọn trong việc ăn ngủ, nghỉ ngơi ở đâu cho lắm. Nhưng khổ nổi, 2 tên đầy tớ Đường Vương sai đi theo hắn cũng chỉ có chút võ nghệ, cùng lắm là ngang với Luyện Khí cảnh, nếu chẳng may họ bị yêu ma quỷ quái ăn mất, Đường Tăng cũng thấy tội lỗi. Chính vì thế, Đường trưởng lão của chúng ta dù rất muốn đẩy nhanh tiến độ, nhưng cũng không được.
Nói ra thì Đường Tăng cũng đã thử nhiều biện pháp, từ khuyên lơn cho đến hù dọa. Tuy nhiên, 2 tên này lại rất cứng đầu, nhất quyết không chịu về vì sợ Đường Vương trách tội. Trong đó, có 1 tên còn bảo Đường Tăng nói quá lên thôi, chứ hắn đã sống hơn nửa đời người rồi, có gặp thứ gọi là yêu ma quỷ quái bao giờ đâu? Thấy vậy, Đường Tăng cũng mặc kệ, đến khi gặp rồi, đừng bị doạ cho hồn phi phách tán là được.
Hôm nay sắc trời có vẻ không tốt, Đường Tăng đoán là tối nay sẽ có mưa lớn, nên quyết định sớm tìm nơi tá túc. Vừa hay phía trước không xa có 1 ngôi chùa cũng khá khang trang, tên là Phước Nguyên Tự. Thế là mọi người vào xin hoá duyên 1 bữa cơm cùng chỗ nương náu qua đêm.
Nói là hóa duyên, nhưng bản tính Đường Tăng không thích thiếu nợ ai, nên hầu như mỗi lần Đường Tăng xin cơm hoặc tá túc ở đâu, hắn đều sẽ phụ 1 số việc coi như báo đáp.
Quay trở lại với Phước Nguyên Tự. Trụ trì của ngôi chùa này là 1 vị sư già, nghe Đường Tăng muốn đi Tây phương thỉnh Phật, cầu kinh thì vô cùng nể phục, tiếp đãi hắn rất nồng hậu.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Đường Tăng đã dậy thật sớm, phụ quét tước sân chùa. Xong xuôi hắn cũng từ giã chư tăng để lên đường sớm. Thật sự là sư trụ trì quá nhiệt tình, thậm chí hôm nay còn định làm tiệc chay thết đãi hắn nữa, nên Đường Tăng mới chạy vội như thế.
Trời còn tờ mờ sáng, đường thì trơn trượt vì tối qua mưa lớn, cây cỏ vẫn còn đẫm nước mưa. Do đó, Đường Tăng cũng không cưỡi ngựa mà quyết định dắt bộ. Thấy thế, 2 tên đồng hành bèn xông lên tranh công, kẻ thì dò đường, người thì dắt ngựa, thay cho thánh tăng.
Mặc dù Đường Tăng bảo là không cần, nhưng 2 kẻ này nhất quyết không chịu nghe, vỗ ngực đảm bảo thánh tăng cứ tin ở tôi. Đường Tăng nghe cũng đành thôi, chỉ cảnh báo bọn hắn coi chừng đường trơn trượt.
“Thánh tăng cứ yên tâm, chúng tôi võ nghệ cao…”
“Có nguy…”
“Soạt!”
“AAAA” X2
Tên dò đường chưa nói hết câu cảnh báo, đã bị tên dắt ngựa đụng trúng, cả 2 cùng rơi xuống 1 cái huyệt động sâu hoắm.
Đường Tăng thấy thế liền vội chạy tới. Chỉ thấy xung quanh dây leo rậm rạp, hầu như che lấp mất miệng hang, nếu không quan sát kĩ thì khả năng rơi xuống đây là rất cao. Không phải mới vừa nãy đã có 2 ví dụ rất thực tế sao? Mặc dù là do tên đi sau “báo” tên đi trước.
“Haizz! Bần tăng đã cảnh báo 2 thí chủ rồi mà không nghe!”
Nói xong, Đường Tăng cũng không chần chừ nữa, vội nhảy xuống theo. Chứ để lâu có khi hắn chỉ cứu về được 2 bộ xương khô mất.
“Đại Vương! Lại thêm 1 tên hoà thượng rơi xuống nữa kìa!”
“HAHA! Tốt lắm! Hổ Tiên Phong! Từ nay về sau ngươi sẽ gọi là Dần Quân Sư, ta thăng chức cho ngươi làm quân sư cho ta!”
“Đa tạ Đại Vương đề bạt!”
Huyệt động tối tăm, chỉ có vài ánh sáng lờ mờ từ trên chiếu xuống, càng toát lên vẻ âm u đáng sợ. Đường Tăng vừa rơi xuống đã thấy 1 bầy yêu quái đứng chực chờ sẵn không biết tự khi nào. Hai bên trái, phải hắn là 2 tên đồng hành đang nằm dưới đất, dường như đã bị doạ ngất xỉu rồi.
Lúc này trong đám yêu ma, có 1 tên dẫn đầu, hình thù dữ tợn, tiếng vang như sấm, mắt sáng như sao, cặp nanh cong vòng, hàm răng chơm chởm vỗ vai khen thưởng 1 tên khác. Từ những đặc trưng hình thù để lại, Đường Tăng chắc mẩm tên này là Dần Tướng Quân, một trong những kiếp nạn đầu tiên của Đường Tăng sau khi rời khỏi Trường An.
Kế bên Dần Tướng Quân, là 1 con hổ yêu nhỏ hơn, đứng chắp tay cung kính, cười tít mắt, chắc là Hổ Tiên Phong mới được thăng chức lên làm Hổ Quân Sư.
Đến đây Đường Tăng lại thấy kỳ quái. Nhớ không lầm thì Hổ Tiên Phong dưới trướng Hoàng Phong Quái mới đúng, sau bây giờ lại chạy đến chỗ này làm Hổ Quân Sư? Hiệu ứng cánh bướm chăng? Dù sao thì từ khi Đường Tăng đến thế giới này, hắn nhúng tay vào nhiều chuyện lắm, cho nên có thay đổi 1 chút gì đó so với nguyên tác, hắn cũng không quá bất ngờ. Chẳng qua là hắn có chút tò mò nguyên nhân bên trong của sự việc mà thôi.
Đúng lúc này, lại có 2 âm thanh ồm ồm từ 1 phương khác truyền đến, chắc là 1 cửa hang khác của huyệt động:
“Dần Tướng Quân có chi vui mà cười to thế?”
Hùng Sơn Quân hỏi.
“Bọn tôi ở tận ngoài cửa mà còn nghe thấy tiếng cười luôn đấy!”
Đặc Xứ Sĩ nói thêm.
“Khà Khà! Hai vị huynh đệ đến đúng lúc lắm! Chẳng qua là ta vừa chiêu nạp được thêm 1 cánh tay đắc lực, hắn đã giúp ta bắt được mồi ngon mà chẳng tốn chút sức. Hai vị tiểu đệ nếu không chê, thì hôm nay ở lại đây chè chén say sưa với lão ca.”
“Ồ? Còn có chuyện tốt như thế?!”
“Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! Chẳng giấu gì huynh, mấy rài tiểu đệ chưa nhấm nháp được tên nhân tộc nào, bụng đang cồn cào hết cả lên đây!”
“HAHAHA” x3
“Ê! Ba con tiểu yêu các ngươi! Ta còn đứng sờ sờ ở đây mà các ngươi đã bàn chuyện cho ta lên mâm rồi sao?”
Đường Tăng chen ngang nói.
“Hả? Tên hoà thượng này, nhìn ngươi có vẻ yếu đuối, ta vốn tưởng ngươi đã bị hù c·hết trân ở đó rồi chứ? Nhưng không ngờ ngươi cũng có can đảm nhỉ?”
“Hay là chúng ta tha cho tên này 1 mạng đi Đại Vương! Dù sao 2 tên kia cũng đủ các vị Đại Vương đánh chén no say rồi. Với lại nơi đây vốn cũng gần đất thiên tử, nếu chúng ta lạm sát quá cũng không hay.”
Hổ Quân Sư thấy khí chất Đường Tăng không tầm thường nên đề xuất với 3 vị còn lại.
“Huh? Không được! Không được! Tên này trắng trẻo hồng hào, nhìn là biết hắn ngon nhất. Bắt nhốt hắn lại để ngày mai Đại Vương ta hưởng dụng. Còn 2 tên kia, kéo xuống mổ bụng lấy đồ lòng, chặt thủ cấp cùng tứ chi dâng lên cho bản Đại Vương thết đãi anh em! Còn lại đồ thừa chúng bay tự chia chác.”
Dần Tướng Quân khua tay quát lớn.
“Đúng thế! Đúng thế!” x2
Hùng Sơn Quân và Đặc Xứ Sĩ phụ hoạ.
Hiển nhiên, bọn này cũng ăn qua không ít người, nên có vẻ rất “sành ăn”.
“Mô Phật! Bần tăng thấy tội nghiệt của các vị thí chủ đã hết khó cứu, nên bần tăng sẽ chỉ cho các ngươi 1 con đường sáng!”
“Nhảm nhí! Bay đâu! Còn không mau lôi tên hoà thượng nhải nhép này ra! Tên này rõ ràng là bị sợ hãi đến điên rồi, toàn nói những lời láo toét!”
Dần Tướng Quân mặt hổ đen kịt nói.
“Oành!”
Đường Tăng không muốn nói nhiều nữa, chân đạp Kim Thiền Khinh Thân Bộ hoá thân thành The Flash, thoáng chốc đã tới trước mặt Dần Tướng Quân, cho hắn 1 đấm văng vào tường. Dần Tướng Quân lộ ra bản thể là 1 con mãnh hổ, rồi lăn xuống mềm oặt trên nền đất, c·hết đến không thể c·hết lại.
Hai tên yêu vương còn lại thấy thế hồn vía lên mây hết cả. Nhưng chưa kịp chạy đã bị Đường Tăng 2 tay 2 nắm đấm, như 2 cái búa nện vào đầu, đóng đinh xuống đất, c·hết bất đắc kỳ tử. Hùng Sơn Quân hiện nguyên hình là 1 con gấu ngựa, còn Đặc Sứ Xỉ là 1 con trâu rừng.
Tiểu yêu xung quanh loạn bát nháo hết lên, con nào con nấy sợ đến vãi cả ra quần (à mà bọn nó làm gì có quần?) làm ô uế “mỹ quan đô thị”.
“Hống!”
Đường Tăng dùng Kim Thiền Đại Phạn Âm quét map. Tất cả tiểu yêu lớn nhỏ, con nào phạm nhiều tội nghiệt thì thất khiếu chảy máu c·hết ngay tại chỗ. Còn con nào chỉ đơn thuần vì sinh tồn mới nương náu động này, phạm ít tội nghiệt, Đường Tăng cũng không truy cứu nữa, tha cho chúng 1 con đường sống.
Đừng đùa, Đường Tăng có Tuệ Nhãn nên nhìn qua là biết hết đấy.
Trong khi đó, Hổ Quân Sư ngày đầu nhậm chức, cũng là ngày đầu lập công, đồng thời cũng là ngày cuối tại chức, đã sợ hãi tới nỗi run lên bần bật. Không phải hắn không muốn chạy, mà hắn rõ ràng cảm nhận được Đường Tăng đã “khóa mục tiêu” vào hắn rồi, chỉ cần hắn dám động đậy thì 3 tên yêu vương chính là tấm gương.
Mọi chuyện xong xuôi, Đường Tăng từ trong bao hành lý lấy ra 1 cái bát làm bằng vàng ròng, đây là của Đường Vương âm thầm cho 2 tên đồng hành dâng tặng cho hắn. Còn có Ngũ Phật Bì Lô Mũ, nhưng hắn không đội (Đường Tăng nghi khả năng cao là Đường Vương t·rấn l·ột của Thiếu Lâm Tự, vì Đường Tăng nhìn ra nó là 1 cái Hạ Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo, ngang bậc với Cà Sa cùng Tích Trượng).
Lấy bát vàng, Đường Tăng vẽ lên đó 1 cái phù văn, đây là hắn gạn lọc từ các loại thần thông như Hồ Thiên cùng Tụ Lý Càn Khôn,... sáng tạo ra 1 loại cách dùng mới. Dùng pháp lực và pháp quyết vẽ phù văn lên 1 vật dẫn, sẽ tạo ra được 1 không gian trữ vật tạm thời.
“Thu!”
Giơ bát vàng lên, xác 3 con yêu vương ngay lập tức bị thu vào trong bát. Sau đó, Đường Tăng quay lại chỗ Hổ Quân Sư, ra lệnh cho nó biến về chân thân, cõng 2 tên đồng hành ra khỏi động.
Sau khi ra ngoài, Đường Tăng ngoái lại phía hang động, xác định là những tiểu yêu kia đã chạy trốn ra hết, Đường Tăng búng tay, 1 đốm lửa nhỏ bay ra. Đốm lửa tiếp xúc với vật thể hoá thành 1 đám lửa lớn, thiêu cháy sào huyệt của yêu ma.
Lúc này, từ phương trời xa, 1 bóng người tiên phong đạo cốt cưỡi mây đáp xuống.
“Thái Bạch Kim Tinh xin ra mắt Đường trưởng lão! Tiểu tiên đến trễ mong trưởng lão chớ trách.”
“Được rồi! Được rồi! Tứ trị Công Tào, Ngũ phương Yết Đế, Lục Đinh Lục Giáp chẳng biết vì lý do gì đã chạy vội về Linh Sơn hết cả rồi! Ở đây chỉ toàn 'mình' cả thôi, lão huynh đừng diễn nữa!”
“Ha ha ha! Đúng là Kim Thiền Tử! Ngài vẫn hào sảng như ngày nào!”
“Ngài đến đúng lúc lắm! Vào việc luôn đi! Đây! Ngài mang theo 2 tên này đi tìm lại con ngựa, kêu bọn hắn về lại Trường An đi thôi, đi theo vướng víu lắm!”
“Haizz! Thôi được! Thôi được! Vốn dĩ ta xuống đây cũng muốn kiếm chút canh mà!”
“Thôi đi! Công đức thì Thái Bạch Kim Tinh ngài thiếu gì mà xuống đây kiếm chút canh?!”
Hai người tán gẫu tiếp tầm nửa nén nhang, thấy 2 kẻ hầu có vẻ sắp tỉnh, Thái Bạch từ giã mang 2 kẻ kia đi trước, còn Đường Tăng cưỡi Hổ Quân Sư, tiếp tục cuộc hành trình.