Chương 11: (Nạn thứ 7) Song Xoa lĩnh chốn rừng thiên nước độc, 1 mình ta cưỡi hổ đánh xuyên qua
Sau khi tống khứ được 2 quả tạ cùng với đổi tọa kỵ, Đường Tăng có thể nói là đi không ngừng nghỉ mà không thấy mệt. Cũng đúng thôi, có mệt thì là Hổ Quân Sư mệt mà. À không! Từ nay phải gọi là Dần Quốc Sư mới đúng.
Lại nói tới tên này, vừa đi vừa hỏi chuyện, Đường Tăng mới biết thì ra ban đầu hắn là Hổ Tiên Phong dưới trướng Hoàng Phong Quái ở Hoàng Phong Lĩnh. Nhưng không biết vì lý do gì, vài ngày trước, Hoàng Phong Quái cho triệu tập bầy yêu, sau đó tuyên bố “phá sản” ai về nhà nấy. Trường hợp có kẻ nào không có nhà để về, thì đầu nhập vào nơi khác hắn cũng không quan tâm.
Mặc dù rất nghi hoặc, nhưng Hoàng Phong Quái cũng không giải thích gì thêm, trực tiếp đuổi bọn hắn ra ngoài rồi phong động. Bất đắc dĩ, Hổ Tiên Phong phải nhanh chóng tìm nơi nương náu mới. Dù sao thì tiểu yêu như bọn hắn không may “đi lẻ” rất dễ bị tu sĩ loài người bắt đi "mổ xẻ" lấy Yêu đan.
Hổ Tiên Phong lưu lạc tới yêu động này chỉ mới vừa hôm trước thôi. Dần Tướng Quân mặc dù thực lực không bằng Hoàng Phong Quái, nhưng dù sao cũng là chúa yêu cát cứ 1 phương nên Hổ Tiên Phong ngay lập tức nương náu vào ngay.
Nhờ vào sự thông minh nhanh nhạy, Hổ Tiên Phong rất nhanh đã lấy được sự tín nhiệm của Dần Tướng Quân. Để thăng chức nhanh, Hổ Tiên Phong còn hiến kế đào hố sâu bẫy người đi đường cho nhàn. Sau đó thì bắt được 3 người Đường Tăng và được phong là Hổ Quân Sư như đã thấy.
“Hổ Quân Sư? Nghe quá gà! Ta vốn dĩ họ Trần nên cũng ban cho ngươi họ Trần, tên gọi là Dần, ngoại hiệu là Dần Quốc Sư, gọi đầy đủ là Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư! Sao? Ngươi có gì dị nghị không?”.
“Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư đa tạ thánh tăng ban tên!”
“Tốt lắm! Xét thấy ngươi mặc dù suýt phạm phải tội lớn ngập trời, nhưng trong lòng vẫn còn chút tâm tư hướng thiện. Bần tăng sẽ thu ngươi là thú cưỡi tạm thời, cõng ta đi Tây phương để trừ bớt đi phần nào tội nghiệt của ngươi!”
Thế là tên gọi Dần Quốc Sư ra đời từ đó.
Đường Tăng từ hôm rời yêu động tới nay đã 1 ngày, 1 đêm mà vẫn chưa ra khỏi Song Xoa Lĩnh. Phần vì nơi đây địa vực rộng lớn, cây cối um tùm, phần vì dã yêu tiểu quái cứ nhảy ra làm phiền suốt, buộc Đường Tăng phải cho mỗi đứa 1 đấm ngủ cho ngon giấc.
Đến tờ mờ sáng hôm sau, Đường Tăng mới ra khỏi nơi đây. Vừa ra tới bìa rừng Đường Tăng đã gặp 1 vị nam tử cao to vạm vỡ, tay cầm chỉa sắt, lưng đeo cung tên, trông rất ra dáng 1 tay thợ săn.
Đường Tăng đang đánh giá thợ săn thì thợ săn cũng đang ngó chừng Đường Tăng. Một tên hoà thượng tướng mạo trông cũng bình thường (rút kinh nghiệm từ nguyên tác và sự “gay cấn” của Đường Vương, Đường Tăng đã dùng bí pháp thay đổi khuôn mặt tuấn tú của mình) nhưng khi đánh giá tổng thể lại không khỏi khiến thợ săn kh·iếp sợ. Rõ ràng chỉ là 1 tiểu hoà thượng tuổi trẻ, lại có thể cưỡi trên 1 con hổ vạm vỡ, đi xuyên qua Song Xoa lĩnh này!
Phải biết, nơi đây nổi tiếng là rừng thiêng nước độc, dã thú, tiểu yêu, tiểu quái nhiều vô số. Ngay cả hắn cũng chỉ dám tới lui bìa rừng săn thú đi lạc, duy trì sinh kế cho gia đình, chứ chưa bao giờ dám bước chân vào sâu trong đấy cả.
Chưa kể, nếu để ý kĩ, sau lưng Đường Tăng còn nằm la liệt vài con dã thú to lớn phi thường, có vẻ là sắp hoá thành yêu thú tới nơi.
“Ho… hoà… hoà thượng, ngư… ngươi là người hay yêu quái?”
Vì quá kh·iếp sợ, tay thợ săn vừa lắp bắp vừa hỏi mà không để ý rằng câu hỏi của mình rất vô nghĩa. Đường Tăng nghe vậy thì phì cười.
“Mô Phật! Bần tăng nếu không phải là người thì thí chủ nghĩ ngài còn có thể đứng đó hỏi ta câu này sao?”
Thợ săn nghe vậy cũng tinh thần cũng bình ổn lại phần nào, nhưng vẫn hơi nghi vấn nên hỏi tiếp:
“Hoà thượng! Ngươi không ở chùa tụng kinh niệm Phật mà vào chốn rừng thiêng nước độc này làm chi? Với lại ngươi dùng thần thông gì mà có thể 1 mình băng qua chốn này được? Còn bọn dã thú kia sao chúng lại nằm bất động như thế?”
“Bần Tăng Đường Tam Tạng! Thí chủ cũng có thể gọi ta là Đường Tăng, xuất phát từ đông thổ Đại Đường đi Tây phương bái Phật cầu kinh! Vốn dĩ ta cũng không có phép lạ gì, chẳng qua có 1 con Hổ tinh đang cõng ta đây, cũng cảm mến Phật pháp nên cõng ta qua chốn này. Còn mấy con thú kia, đêm qua sương giá, chắc có lẽ là bị nhiễm phong hàn mà thôi!”
“Dã thú cũng bị nhiễm phong hàn sao?”
“Dã thú cũng là con… sinh linh mà, nên bị nhiễm phong hàn thì có gì lạ?!”
Thợ săn cái hiểu cái không, kiểu nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục vậy, làm hắn đứng nghi ngờ nhân sinh 1 lúc lâu.
Thấy thợ săn vẫn còn đứng đờ người ra đó, Đường Tăng bèn hỏi chuyện:
“Cho hỏi vị đại ca đây tên gọi là chi?”
“Thứ lỗi, thứ lỗi! Tôi tên Lưu Bá Khâm, nhà cũng gần đây, hôm nay định lên núi săn thú thì gặp đại sư. Bởi vì đó giờ chưa thấy ai có thể 1 mình 1… hổ băng qua nơi đây như đại sư nên hơi bất ngờ, nếu nãy giờ có gì không phải phép xin đại sư rộng lòng tha thứ!”
“Không sao! Không sao! Sẵn tiện bần tăng có nhặt được xác 1 con hổ bị phong hàn nặng mà c·hết, ở đây ta xin tặng cho Bá Khâm thí chủ, cầu hoá duyên 1 bữa cơm chay! Chẳng hay có được chăng?”
Nói rồi, Đường Tăng chỉ chỉ xác 1 con mãnh hổ sau lưng. Bá Khâm liếc thấy liền lấy tay dụi dụi mắt, 1 cái xác hổ to lớn như thế mà nãy giờ hắn không nhìn ra? Đại sư ngài còn nói ngài không có phép lạ?
Sau một hồi lân la trò chuyện, thấy Đường Tăng tỏ vẻ rất thành ý, Bá Khâm cũng hào sảng mà mới hắn về nhà dùng bữa cơm.
Nhà Bá Khâm có 3 nhân khẩu, gồm hắn, vợ hắn và 1 người mẹ già. Thoạt đầu 2 vị phụ nhân 1 già, 1 trẻ 2 trông thấy Đường Tăng dắt theo mãnh hổ, trên lưng hổ lại cõng theo 1 cái xác hổ, khiến cả 2 đều choáng váng 1 phen. Nhưng sau khi nghe Bá Khâm phân trần sự việc, cũng thở phào nhẹ nhõm mà mời Đường Tăng vào.
Lúc vợ chồng Bá Khâm cùng nhau lôi xác hổ ra để làm thịt, Đường Tăng ngỏ ý xin lại bộ da sau này còn dùng. Hai người nghe thế mỉm cười đồng ý ngay, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì.
Sau đó, trên nhà chỉ còn lại Đường Tăng và bà cụ, thấy trên bàn thờ còn mới toanh, Đường Tăng hỏi:
"Mô Phật! Bần tăng có chuyện này muốn hỏi, nếu có điều chi sai quấy mong lão phu nhân tha cho!"
"Mô Phật! Hoà thượng có chuyện gì cứ hỏi, lão thân biết thì sẽ trả lời ngay!"
Bà lão cũng bắt chước Đường Tăng niệm 1 tiếng Phật hiệu trả lời.
"Chẳng hay bài vị trên kia là của ai mà trông còn mới quá?"
"Không giấu gì ngài, đó là bài vị của lão gia nhà ta! Ông ấy bị bệnh mà mất, tính đến nay cũng đã hơn trăm ngày! Mà hoà thượng hỏi chuyện này làm chi?"
"Mô Phật! Bần tăng hỏi như vậy là muốn ngỏ ý với lão phu nhân, muốn tụng 1 thời kinh siêu độ cho người quá cố, coi như để báo đáp bữa cơm hôm nay!"
"Ôi chao! Ơn nghĩa gì đâu, nơi đây là chốn rừng núi hẻo lánh, cách xa thành trấn. Ngày đó an táng cho lão gia cũng chỉ làm qua loa sơ sài thôi! Hôm nay, nếu hoà thượng có tấm lòng như thế, tôi cảm tạ còn không hết nữa kìa!"
Được sự đồng ý của gia chủ, Đường Tăng bày "đồ nghề" ra, tụng 1 thời kinh cầu siêu cho ông cụ. Đường Tăng tụng xong thời kinh vợ chồng Bá Khâm cũng làm xong cơm nước bưng lên tới.
Xong xuôi hết thảy, Đường Tăng từ giã cả nhà, gói gém hành lý, nhảy lên lưng Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư tiếp tục cuộc hành trình.
Đêm đó, vợ Bá Khâm đang ngủ thì thấy cụ ông về báo mộng. Ông nói rằng: nhờ ân thánh tăng tụng kinh khai thị mà từ trong chốn u mê ông tìm về lại được ý thức, bây giờ có thể đến chỗ của Địa Tạng Bồ Tát nghe giảng Phật pháp, để mong sớm ngày siêu thoát.
Sáng hôm sau, chị vợ thuật lại cho cả nhà nghe, cả nhà mới vỡ lẽ đích thị là đã gặp thánh tăng, liền lật đật chạy ra ngoài, vái theo hướng Đường Tăng đã rời đi để cảm tạ.