Chương 12: (Nạn thứ 8) Hoa Quả Sơn Hầu Vương thoát nạn, Đường Tây Phương chung chí sư đồ (1)
Một tăng một hổ đi không biết mệt (đã nói rồi là Dần Quốc Sư mệt). Không biết qua bao lâu, nhưng thấy phía trước là 1 toà núi lớn, có nhiều khỉ con nhảy nhót, Đường Tăng biết cuối cùng mình cũng sắp được gặp Đại đồ đệ rồi.
Hoa Quả Sơn, đúng vậy là Hoa Quả Sơn, trẻ con sa mạc truyền tai nhau rằng: 500 năm trước, có 1 con yêu hầu pháp lực cao cường, dám tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh, bất mãn với nhà trời liền đại náo 1 phen long trời lở đất. Sau cùng vì đấu pháp thua Như Lai nên… nên hắn bị Ngọc Hoàng Đại Đế trấn áp dưới Hoa Quả Sơn, chờ người hữu duyên đến cứu ra.
Đường Tăng nhớ lại đoạn ký ức lúc nhỏ nghe bọn con nít truyền tai nhau mà bật cười. Có lẽ cú "quay xe" năm đó Như Lai chắc không thể nào quên.
“Khẹc khẹc khẹc! Có người, có người! Là 1 tên hoà thượng! Bay đâu! Mau mau dẫn hắn đến gặp Đại Vương! Thử xem có phải là người Đại Vương cần tìm không!”
Bầy khỉ thấy Đường Tăng cưỡi hổ tiến tới thế mà không sợ, miệng nói tiếng người, hùa nhau ra lôi hắn vào núi.
“Grừ!”
“Không cần khẩn trương! Mặc kệ chúng đi, ta cũng muốn đi gặp Đại Vương của bọn chúng xem sao.”
Đường Tăng trấn an Dần Quốc Sư nói.
“Khẹc khẹc khẹc! Hoà thượng rất có khí phách! Yên tâm, bọn ta chỉ dẫn tiến ngươi đến gặp Đại Vương, xem ngươi có phải là người mà Đại Vương cần tìm hay không thôi! Nếu không thì bọn ta sẽ thả ngươi đi! Tặng ngươi 1 chút quả đào cùng chuối tiêu nữa!”
“Ồ? Được vậy thì cám ơn hầu đại ca!”
Đường Tăng mỉm cười đáp, rất tốt, mặc dù tính tình bộc trực nhưng bọn khỉ này vẫn có vẻ rất khuôn phép, xem ra hầu tử cũng không quên lời Lão Tổ dạy.
Đi theo bầy khỉ 1 hồi, chúng dẫn Đường Tăng vào 1 sơn động tên là Thuỷ Liêm Động. Vốn dĩ sơn động cách 1 mỏm đá chơi vơi, ở giữa là 1 khoảng không với cái hồ nước sâu có thác chảy xuống, đã che kín cái miệng hang đối diện. Nhưng có lẽ vì để dễ dẫn người đi vào, nên bầy khỉ đã làm 1 cây cầu đá bắt qua rất kiên cố.
Đi tới trước cửa động, bầy khỉ dừng lại. Chúng cho biết, Đại Vương bị nhốt trong đấy, trước cửa dường như có 1 lá chắn vô hình, không ai ra vào gì được, chỉ có thể đưa đồ vật vào được mà thôi. Cũng may, rào chắn không có cách âm nên chúng vẫn có thể giao lưu với Đại Vương như thường.
Bởi vậy chúng mới biết, Hầu Vương nói chỉ có người hữu duyên mới cứu được hắn ra. Thế là bầy khỉ hễ cứ thấy ai đi ngang là kéo vào thử, xem có phải người hữu duyên không. Còn nếu không phải thì chúng cho 1 ít quà tạ lỗi rồi thả đi.
“Khẹc khẹc khẹc! Đại Vương! Đại Vương! Chúng con lại dẫn người đến thử đây! Đại Vương ra xem có phải người ngài cần tìm không?”
Nghe tiếng gọi, 1 con khỉ lông vàng tướng mạo ưa nhìn, có phần lôi thôi, lếch thếch bổ nhào ra gần trước miệng hang. Nhìn gần, Đường Tăng có thể thấy rõ trong mắt của nó chứa đầy ủ rũ, tan thương.
Cũng phải thôi, hầu tộc vốn là những kẻ rất hiếu động, ưa thích nhảy nhót, leo trèo. Cho dù là Tề Thiên Đại Thánh thì chẳng qua cũng là 1 con khỉ có thần thông mà thôi, không thể nào rũ bỏ hết bản năng này. Ấy vậy mà giờ đây, hắn bị nhốt tận 500 năm ở trong 1 hang động, đó là chưa kể đã “tự do” hơn so với quỹ tích gốc. Nhưng cho dù như thế, đối với nó cũng là 1 nỗi khổ lớn lao.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Các ngươi đừng có kéo người linh tinh nữa! Người ta mà hoảng sợ, mời tiên sư về trừ yêu thì ai mà cứu được các ngươi đây?! Haizz!”
Hầu Vương vừa xuất hiện liền mắng bầy khỉ, thật sự là nếu có kẻ ngu muội không biết thanh danh hắn, xông vào tàn sát bầy khỉ, hắn cũng không biết làm cách nào.
Nói xong, hắn cũng ngắm nghía Đường Tăng 1 phen, thấy tướng mạo cũng tầm thường, Hầu Vương bảo:
“Hoà thượng! Ngươi thử bước vào đây xem sao, nếu không được cũng không sao cả, ta sẽ cho bọn hầu tử hầu tôn đưa ngươi về.”
“Khẹc khẹc khẹc! Hoà thượng bước vào đi! Bước vào đi!” X(n+1)
Bầy khỉ cũng thúc giục.
Sau một hồi, thấy Đường Tăng vẫn còn ngây ra đó, tưởng rằng hắn không thể bước vào, Hầu Vương trên mặt thoáng có chút thất vọng. Có lẽ đã quá quen thuộc với cảnh này, hắn quay đầu lại toan bước vào trong, khoát tay kêu bầy khỉ dẫn Đường Tăng về.
Bầy khỉ vốn còn đang xao động, thấy cảnh này con nào con nấy mặt buồn rười rượi.
Một con khỉ già thấy thế nói:
“Hoà thượng! Cám ơn ngươi đã đến đây, để bọn ta dẫn ngươi về!”
Trong lúc nó định tiến tới dẫn Đường Tăng đi thì lúc này Đường Tăng mở miệng ngâm nga:
“Năm trăm năm qua bãi bể nương dâu,
Đá cứng xưa cũng phủ màu xanh rêu.
Chỉ tim này vẫn mãi một tin yêu,
Ta tha thiết thời tiêu diêu tự tại.
Nào sợ chi lúc khói hun lửa đốt!
Có sợ gì khi băng phủ tuyết rơi?
Chí hướng ta có bao giờ thay đổi?
Niềm tin này vẫn một nỗi sắc son!
Chỉ tiếc đã phí hoài bao năm tháng,
Phải ngậm ngùi chôn hoài bão vào tim.
Ta tự vấn bởi vì đâu lại thế?
Ta vì sao phải chịu khốn cảnh này?”
(Phóng tác dựa trên tác phẩm “Ngũ bách niên tang điền thương hải”)
Hầu Vương vốn dĩ đã quay đầu đi, nhưng nghe được đoạn thơ này liền dừng bước chân lại. Bao nhiêu kí ức xưa cũ lướt qua trước mắt hắn như đèn kéo quân.
Một con thạch hầu thiên sinh địa dưỡng, từ trong trứng đá nở ra, được tôn là Mỹ Hầu Vương lãnh đạo bầy khỉ. Thấy cảnh sinh lão bệnh tử của đồng loại không chịu được, bèn ra đi tìm thầy học phép trường sinh.
Gặp được Bồ Đào Lão Tổ, bái vào môn hạ học phép thần thông, Thạch Hầu vui mừng khôn xiết. Nhưng tính tình hắn hiếu động, với phần nữa là lo cho bầy khỉ ở nhà, nên học đạo vừa thành hắn liền xin xuống núi. Trước khi rời đi, Lão Tổ viết lên lòng bàn tay hắn 3 chữ Thiên, Địa, Nhân, rồi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn khuất xa dần.
Còn nhớ, lần đó khi hắn đại náo Địa Phủ, chữ Địa kích hoạt, đầu óc hắn như được xua tan sương mù, sau đó, có âm thanh của Lão Tổ hướng dẫn hắn cái gì có thể náo, cái gì không nên náo.
Tới lần đại náo Thiên cung, chữ Thiên kích hoạt, một lần nữa Ngộ Không từ cơn u mê tỉnh lại, sau đó, cũng là âm thanh của Lão Tổ hướng dẫn hắn nên náo ở đâu, nên đánh kẻ nào.
Cuối cùng, không biết kẻ nào mách lẻo, Như Lai Phật Tổ bổng từ đâu xuất hiện, nói rằng hắn làm mất oai nghi Thiên Đế, làm mất sự trang nghiêm của Thiên Đình, đáng lẽ phải chịu tội c·hết. Nhưng Phật Tổ nói ông trời có đức hiếu sinh, nếu hắn thắng cược, chạy khỏi lòng bàn tay Như Lai, Như Lai sẽ thả hắn rời đi, còn không thì phải lãnh tội.
Ngộ Không nghe xong, đầu óc lại như bị thứ gì tác động, u u mê mê mà chấp nhận thách thức. Lúc này chữ Nhân kích hoạt, Ngộ Không lần nữa lấy lại thanh minh, mặc kệ đổ ước, quay về phía Lăng Tiêu Bảo Điện bái:
“Tôn Ngộ Không có mắt mà không nhìn thấy trời cao! Bấy nhiêu lần làm Ngọc Đế bệ hạ phiền lòng, bệ hạ đã tha thứ nhiều lần mà ta vẫn cố chấp, nay đã minh ngộ tội lỗi. Xin bệ hạ hãy giáng xuống h·ình p·hạt!”
“Chuẩn!”
Từ trong Lăng Tiêu Điện 1 đạo pháp chỉ bay ra, đánh nát lĩnh vực của Như Lai, cuốn Ngộ Không bay về Hoa Quả Sơn, sẵn tiện dời núi về địa phương này với lý do để tiện quản thúc hắn.
Những năm này, bị giam lỏng trong núi, hắn cũng minh ngộ ra rất nhiều điều. Có lẽ có người đang nhắm vào hắn, 3 lần 4 lượt lừa hắn đối nghịch với Thiên Đình, sự xuất hiện phút chót của Như Lai như càng khẳng định thế lực đó là ai.
Nhưng bây giờ những thứ này không còn quan trọng nữa, vì lời ngâm này của Đường Tăng rất quen thuộc. Hắn còn nhớ rất rõ, lần trước hắn nghe được, là trước khi hắn xuống núi, Bồ Đào Lão Tổ ngâm cho hắn nghe. Lúc đó hắn còn chưa hiểu ý nghĩa của nó là gì, nhưng bây giờ thì…
Ngộ Không quay đầu lại, hai mắt đã lệ nóng rưng rưng, giọng nghẹn ngào, quỳ sụp xuống đất dập đầu bái:
“Sư Phụ!”
“Tốt! Tốt! Đồ nhi ngoan! Từ nay ta sẽ là sư phụ của con, thầy trò ta sẽ cùng nhau đi về phía Tây, cùng hướng về chí lớn!”
Đường Tăng bước qua rào chắn vô hình mà không hề gặp trở ngại, sóng mũi cũng cay cay đỡ Ngộ Không dậy.
“Sư phụ, ngài…”
“Được rồi! Con khỉ nhà ngươi có thật là Tề Thiên Đại Thánh không đấy? Ta thấy giống con khỉ mít ướt hơn!”
Đường Tăng vừa nói vừa ra ám hiệu chỉ chỉ phía trên. Thì ra không biết từ lúc nào mà Tứ Trị Công Tào, Ngũ phương Yết Đế, Lục Đinh Lục Giáp cùng Từ Hàng Bồ Tát đã tập hợp đông đủ, ẩn thân trên không nhìn xuống nơi đây.