Chương 13: (Nạn thứ 8) Hoa Quả Sơn Hầu Vương thoát nạn, Đường thỉnh kinh chung chí sư đồ (2)
Ngộ Không hiểu ý, lau lau khoé mắt, tròng mắt đảo 1 vòng cơ linh nói:
“Sư phụ! Ta định nói là ta đã đồng ý bái ngài làm thầy rồi, sao ngài còn chưa tháo phong ấn xuống thả ta ra ngoài nữa, ngài định gạt khỉ à?”
“Ha ha ha! Con khỉ nhà ngươi gấp cái gì không biết, được rồi để ta ra ngoài tháo phong ấn xuống!”
Nói rồi, Đường Tăng bước ra ngoài cửa động, nhìn lên trên miệng hang có 1 đạo pháp chỉ màu vàng đang tung bay phấp phới. Hai chân phát lực, Đường Tăng nhảy lên giật pháp chỉ xuống.
Cầm chưa nóng tay, pháp chỉ trên tay Đường Tăng từ từ tan biến thành những đốm sáng, chúng bay vào mi tâm của Đường Tăng, tạo nên 1 hiện tượng lạ.
Trong tiềm thức, Đường Tăng thấy có ánh hào quang, thân ảnh 1 vị đế vương đầu đội mũ rồng, có chuỗi hạt ngọc đính trên tơ vàng treo ở trước mặt, tướng mạo hiền hoà phúc hậu nhưng cũng không kém phần uy nghi, quý khí.
Tất nhiên đây là mắt thấy tai nghe chứ không phải là mơ, ông Thượng Đế ấy mở miệng nói Tiếng Việt: “Hé Lô Xin Chào!”
Thấy cảnh này Đường Tăng suýt không nhịn được cười, rõ ràng đây là ám hiệu mà năm đó Đường Tăng giao ước với Ngọc Đế, quan trọng hơn là ngoài cửa động, còn 1 con Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư đang đứng đợi .
Khung cảnh chuyển đổi, đây là quang cảnh sau khi Ngộ Không bị Ngọc Đế “trấn áp” dưới Hoa Quả Sơn.
“Hạo Thiên bệ hạ! Ngài có phải đã hơi vượt quá giới hạn rồi không?”
Như Lai không để ý bàn tay đã chảy ròng Phật huyết, nộ khí bừng bừng nhìn về hướng Lăng Tiêu Điện gạn hỏi, thậm chí trực tiếp gọi thẳng tên huý của Ngọc Đế thì cũng đủ thấy hiện tại lão Phật này đang tức giận như thế nào.
Từ trong Lăng Tiêu Điện, Ngọc Đế bước ra, bá khí ngút trời, hất hàm hỏi:
“Sao? Yêu hầu là xin được trẫm ban tội, trẫm muốn xử lý như thế nào chẳng lẽ còn hỏi ý của Phật Tổ Như Lai hay sao? Với lại ta nhớ Thiên Đình và Linh Sơn đâu có gần tới nỗi yêu hầu vừa gây loạn thì Phật Tổ ngươi ‘kịp thời’ đến nơi ‘cứu giá’ ngay nhỉ?”
Như Lai nghe tới đây cũng chột dạ, chuyện này là hắn và Tứ Đế mật bàn, nếu để Ngọc Đế biết, hắn cũng không có quả ngon để mà ăn.
“Vô Lượng Phật Chủ! Hai vị Phật Chủ tính được hôm nay Thiên Đinh có yêu loạn, nên đặc biệt thông báo cho bần tăng đến đây cứu giá cho bệ hạ! Lúc nãy là vì nôn nóng bắt loạn thế yêu hầu, bảo vệ yên bình cho tam giới chúng sinh, nên bần tăng có hơi mạo phạm, xin Ngọc Đế bệ hạ rộng lòng tha thứ!”.
Như Lai chắp tay, vẻ mặt chân thành nói.
Ngọc Đế nhếch mép cười, lượng kiếp đến, ngay cả chuyện của 1 nông phu dưới trần gian có khi còn không tính được, huống chi là Thạch Hầu - lượng kiếp nhân vật chính? Còn lấy danh nghĩa 2 vị Thánh Nhân ra loè bản đế, tam giới đại năng có ai còn không biết phẩm tính 2 vị đó như thế nào?
Khịt mũi coi thường, Ngọc Đế im lặng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, phất tay áo tiêu sái quay trở về Lăng Tiêu Điện.
Sau lưng, Như Lai ánh mắt thâm thuý nhìn theo bóng lưng Ngọc Đế, hậm hực ngự sen báu bay về Linh Sơn dưỡng thương.
“Ha ha ha”
“Phim ngắn” kết thúc, Đường Tăng xem xong không khỏi bật cười, góc quay này hắn đoán không lầm là Thái Bạch Kim Tinh quay, có thể nói là bắt được hết những khoảnh khắc đắt giá nhất.
Nếu tương lai lão già này bị Ngọc Đế đuổi việc, Đường Tăng rất hoan nghênh hắn đổi sang nghề quay phim.
“Sư phụ! Ngài cười gì vậy?”
Ngộ Không thấy Đường Tăng bỗng nhiên bật cười hỏi.
“Thu nhận được đồ đệ tốt, chẳng lẽ không đáng vui mừng sao?”
Đường Tăng vừa cười vừa xoa đầu Ngộ Không, sẵn tiện truyền đoạn phim ngắn lúc nãy cho hắn xem, Ngộ Không ngẩn người giây lát rồi cũng bật cười nhìn về phía Đường Tăng.
Hai thầy trò cứ thế nhìn nhau cười trông rất hả hê, làm bầy khỉ, cũng như Từ Hàng 1 nhóm nghi hoặc không thôi.
Tiếp theo đó, Đường Tăng, Ngộ Không cùng bầy khỉ liên hoan hết 1 ngày, nói thật mấy con khỉ này, con nào làm xiếc khỉ cũng giỏi, Đường Tăng còn tính rằng sau khi thỉnh kinh về, có thể mở 1 gánh xiếc đi lưu diễn kiếm tiền cũng hay.
Sáng hôm sau, 2 thầy trò cùng 1 hổ tạm biệt bầy khỉ lên đường, Tôn Ngộ Không đi trước dò đường, hết nhìn đông lại ngó tây, chốc chốc lại bổ nhào 1 phát, như phát tiết sự tù túng phải chịu suốt 500 năm qua, nhưng hắn vẫn không quên lâu lâu gãi gãi, sẵn tiện phủi phủi 1 chút bộ y phục mới, cùng cái quần da cọp được sư phụ tặng cho, như sợ nó dính phải 1 hạt bụi nào.
Thấy cảnh này, Đường Tăng mỉm cười mà trong lòng chua xót, đồ đệ cưng của mình ngày đêm bị người tính kế, hỏi xem có tức không chứ? Mặc dù, có sự can thiệp của hắn nhưng không phải chỉ làm kết quả bớt tệ đi 1 chút thôi sao?
Không phải Đường Tăng không muốn làm khác đi, nhưng trong quá khứ, hắn cũng đã thử cải biến nhiều thứ, có lúc thành công, có khi thất bại, nhưng đa số thì điều gì xảy ra thì nó cũng sẽ xảy ra, không bằng cách này thì là cách khác, thậm chí nếu cố làm ngược lại, xác suất kết quả xấu nhất xảy ra là rất cao, nên hắn không muốn mang Ngộ Không ra để làm phép thử.
Cái gì? Độn khứ ấy hả? Không biết tên này muốn làm cái gì, năm đó mang Đường Tăng tới giới này, tên đó trực tiếp lội ngược dòng thời gian trường hà xuyên về thời kỳ hung thú, mất quá nhiều năng lượng, nên thời gian lớn hắn vẫn đang trộm lười, có chăng thì hắn chỉ xuất hiện khi lúc nguy cấp thôi hoặc theo lời hắn nói nếu xuất thủ quá nhiều hắn sẽ bị Thiên Đạo cảm ứng được.
Cuối cùng, theo Đường Tăng chốt lại thì tất cả là do thực lực hắn còn chưa đủ, chính vì thế, ở kiếp này thiên mệnh tại hắn, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ, hắn quyết định chơi 1 vố thật lớn, lớn tới nỗi phải huy động nguồn lực từ 10 kiếp trước dồn lại, như 1 vị cao nhân từng nói “đã chơi thì phải chơi cho lớn”.
“Sư phụ! Phía trước có 5 tên đầu trộm đuôi c·ướp cản đường, để lão Tôn ta 1 gậy đ·ánh c·hết bọn chúng có được hay không?”
“Ngộ Không! Con yêu hầu nhà ngươi tính tình hung ác, còn chưa bỏ thói xấu đó sao?”
Miệng thì nói thế, nhưng Đường Tăng truyền âm lại cho Ngộ Không:
“Mấy tên này còn non lắm, chưa tới lúc thu hoạch, lát sau con cứ giả vờ giận dỗi, lánh mặt đi là được, để ta đối phó chúng!”
“Vậy thì sư phụ tha cho đồ nhi thất lễ!”
Ngộ Không truyền âm đáp, sau đó tròng mắt đảo vài vòng, chỉ thẳng vào mũi Đường Tăng mắng:
“Khẹc khẹc! Con lừa trọc nhà ngươi đúng là không biết điều, lão Tôn ta nể tình ngươi cứu ta thoát khốn mới tận tình như thế, vậy mà ngươi còn mắng ta? Được lắm, lão Tôn khát nước rồi, ta đi tìm nước uống đây! Ngươi ở lại đây mà đối phó lũ giặc cỏ kia đi!”
Nói xong Ngộ Không lộn nhào lên Cân Đẩu Vân bay đi mất.
“Con khỉ hỗn xược này!”
Đường Tăng giả vờ tức giận nói, nhưng trong lòng cũng âm thầm ngứa răng, cmn đúng là đồ đệ của ta.
Đúng lúc này, toán c·ướp cũng lao tới trước mặt Đường Tăng.
“Hoà thượng! Bọn ta là…”
“Mô Phật! Chư vị đại vương tha cho tiểu tăng 1 mạng, ở đây là toàn bộ ngân lượng mà ta có.”
Không để bọn chúng nói hết câu, Đường Tăng nhanh chóng ngắt lời, sau đó còn quăng cho chúng 1 túi bạc.
Tên cầm đầu thấy Đường Tăng hiểu chuyện như thế, với lại thấy dưới thân Đường Tăng cưỡi 1 con hổ, chắc cũng không phải hạng xoàng, ôm túi bạc dẫn anh em rời đi.
Đường Tăng trông theo bóng dáng của 6 t·ên c·ướp đi xa, trong đầu suy nghĩ miên man.
Sáu t·ên c·ướp này thực chất cũng không phải là người thật, chúng chính là 6 tên đại diện cho lục căn: Nhãn Khán Hỷ, Nhĩ Thính Nộ, Tỵ Khứu Ái, Thiệt Thường Tư, Ý Kiến Dục, Thân Bổn Ưu, được hình thành từ thất tình lục dục của 2 thầy trò, kết hợp với lượng kiếp kiếp khí mà thành 1 dạng không rõ sinh mệnh.
Có lẽ, chính bản thân bọn chúng cũng không biết được điều đó, minh chứng là cả ngay Hoã Nhãn Kim Tinh của Ngộ Không còn không nhận ra được sự tồn tại bất thường của bọn này, chưa kể đây là Hoã Nhãn Kim Tinh hàng xịn, chứ không phải bản beta sợ lửa, sợ khói như trong nguyên tác.
Đường Tăng là nhờ Tuệ Nhãn mới nhìn thấu được bọn này, điều này cũng giải đáp 1 vài thắc mắc của Đường Tăng đối với nguyên tác, như: tại sao chỉ có Đường Tăng và Ngộ Không sau khi thỉnh kinh xong là có thể tấn thăng lên Phật vị.
Phật vị ở giới này chỉ có cảnh giới từ Chuẩn Thánh trở lên mới được phong.
Cụ thể hơn, như đã có nói về pháp tu xá lợi, chém thất tình lục dục của Tây phương Phật môn, đây là 1 pháp môn hay nhưng còn nhiều thiếu hụt, nhất là thời đại Hậu thiên khí pha tạp nhiều Hồng trần khí như bây giờ, các vị tăng sĩ càng khó chém hết thất tình lục dục đề thăng lên Chuẩn Thánh được.
Nói trắng ra, thay vì trảm tam thi ký thác vào tiên thiên linh bảo thành tựu chuẩn thánh, thì pháp môn này là trảm thất tình lục dục, ký thác hết vào xá lợi.
Nếu y theo quỹ tích gốc, Ngộ Không sẽ đ·ánh c·hết 6 tên này, đồng nghĩa là đã chém mất gốc rễ của thất tình lục dục (dù sau này có vui, buồn, giận,… phát sinh thì chúng cũng như lục bình không rễ, chỉ là tức thời thoáng qua không có gì để bám trụ lại được).
Đến khi thỉnh kinh thành công, công đức gia thân, lập tức 2 thầy trò một đường thông thuận, tấn thăng lên thẳng Chuẩn Thánh cảnh, được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật và Chiên Đàn Công Đức Phật.
Có lẽ, đây là 1 biện pháp bồi thường hoặc giả chăng là chuẩn bị hậu thủ cho 2 vị này có đất diễn ở Phật Ma lượng kiếp của Đạo Tổ Hồng Quân cũng nên.