Chương 14: (Nạn thứ 9) Đụng độ thần Long, hết đời hoàng Hổ (1)
Đuổi bọn lục căn hoá thân đi không lâu, 1 thân ảnh mặc váy trắng, yểu điệu thướt tha ngự vân xuống tới, là Từ Hàng Bồ Tát.
“Mô Phật! Chẳng hay cơn gió độc nào đưa Bồ Tát đến đây?”
Đường Tăng chắp tay, vẻ mặt thành kính hỏi.
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Tưởng mình nghe nhầm Từ Hàng hỏi ngược lại.
“Bần tăng hỏi là cơn gió đẹp nào đưa Bồ Tát đến đây?”
Đường Tăng mặt không đổi sắc, thản nhiên đổi trắng thay đen đáp.
“Vô Lượng Phật Chủ! Chắc là ta nghe nhầm. Chẳng qua hôm nay ta có việc đi ngang đây, thấy yêu hầu có vẻ kiệt ngạo bất tuân, buông lời lẽ hung ác. Bản tôn mới nhớ ra rằng Phật ta có truyền 1 cái vòng vàng, tên là Khẩn Cô Nhi, cùng 1 bài khẩn cô chú, chỉ cần đeo vào là có thể thuần phục yêu hầu bằng thần chú này!”
Vừa nói Từ Hàng vừa móc “hàng” ra đưa cho Đường Tăng xem, đừng hiểu lầm chỉ là cái vòng Khẩn Cô thôi.
Đường Tăng thấy cảnh này liền nhớ lại nguyên tác, trong đó có đề cập đến việc Phật Tổ Như Lai trao cho Bồ Tát 3 chiếc vòng như sau:
“Bảo bối này gọi là Khẩn Cô Nhi, tuy ba cái giống nhau nhưng công dụng khác nhau. Ta lại có ba bài Kim - Khẩn - Cấm nữa. Nếu trên đường gặp phải yêu ma có phép thần thông biến hóa, đệ tử (Bồ Tát) hãy khuyên hắn (yêu nghiệt) học đạo, đi theo người lấy kinh (Đường Tăng) làm đồ đệ. Nếu hắn không chịu sai khiến, thì chụp cái vòng ấy lên đầu hắn, cái vòng sẽ mọc rễ cắm chặt vào thịt, mỗi khi niệm câu thần chú, là hắn sẽ đau đầu nhức mắt, đầu óc cứ như bị vỡ tung ra, bắt hắn phải chịu làm môn đệ của ta ngay.”
Trong đó Khẩn Cô Nhi được dùng để hàng phục Ngộ Không, trong khi Cấm Cô Nhi và Kim Cô Nhi bị Bồ Tát “t·ham ô·” hàng phục Hắc Hùng Tinh và Hồng Hài Nhi về dưới trướng.
Tuy nhiên, những công dụng đó chỉ là bề nổi của tảng băng trôi mà thôi, thực chất công dụng chính của chúng là kìm hãm sức mạnh của ký chủ, thậm chí có thể điều khiển ký chủ làm theo ý muốn của người nắm giữ thần chú.
Chứ ngươi nghĩ Hậu Tây Du, Tôn Ngộ Không tự nguyện hi sinh bản thân, hoá thành Vô Cốt Xá Lợi để cứu Như Lai thật á? Đừng đùa.
Tại sao Đường Tăng biết chuyện này à? Tất nhiên là có 1 kẻ tên là Kim Cô La Hán tiền thân là Kim Cô Tiên say rượu lỡ miệng nói cho Kim Thiền Tử nghe rồi.
Bởi vậy mới biết, vì sao Ngộ Không trong nguyên tác càng về sau càng đuối, đánh với mấy tên tôm tép nhãi nhép cũng không xong.
Điều này phải nói đến 1 khái niệm nữa là Đoạ Tiên, tức là các tiên nhân, linh thú trên trời hạ giới lâu năm, không có kim đan, bàn đào, động thiên phúc địa, hương hoả nguyện lực chèo chống, buộc phải hấp thu Hậu thiên khí thay thế Tiên thiên khí (vì không có linh khí bổ sung thì lâu ngày thần tiên cũng vẫn sẽ đói khát như thường, thậm chí tệ hơn thì sẽ bị Thiên Nhân Ngũ Suy).
Điểm chí mạng ở đây là Hậu thiên khí vốn đã có phần không bằng Tiên thiên khí rồi, lại thêm Hồng Trần khí lẫn trong đấy nữa, hấp thu vào thì cho dù là tiên thể, nếu tâm chí không kiên định cũng rất dễ bị Hồng Trần khí trộn lẫn trong đấy xâm nhiễm, bị tha hoá, chả khác nào yêu ma, mới đâm ra có chuyện trên trời làm thần tiên, xuống hạ giới hoá yêu ma ăn thịt người, là vậy.
Ngộ Không trong nguyên tác bị nhốt dưới Ngũ Chỉ Sơn tận 500 năm, bị dán 1 lá bùa trấn áp, khiến hắn còn không có cơ hội hấp thu Hậu Thiên khí, chưa kể, lúc đói thì bị cho ăn sắt viên (thiết hoàn) khát thì cho uống nước đồng nóng chảy (đồng trấp) khiến thực lực hắn thụt lùi nghiêm trọng.
Hiện tại, do có sự can thiệp của Đường Tăng, Ngộ Không bị nhốt dưới Hoa Quả Sơn 500 năm thực chất là để hắn tự thân đánh vững căn cơ, bù đắp lại những năm tháng ăn Kim đan, Bàn đào thay cơm, thực lực Ngộ Không dù không tăng nhiều nhưng cũng ổn định ở Thái Ất Kim Tiên viên mãn, chỉ chờ cơ hội đột phá.
Trong nguyên bản, 1 con yêu hầu phế đến nổi không phế hơn nữa còn b·ị b·ắt đeo Khẩn cô, thì Ngộ Không bây giờ làm sao thoát khỏi tầm mắt của Linh Sơn?
Nghĩ thì nhiều, nhưng thực chất mới chỉ qua thoáng chốc, Đường Tăng điềm nhiên trả lời:
“Mô Phật! Đa tạ tấm lòng của Phật Tổ cùng Bồ Tát! Nhưng ta thiết nghĩ, dùng pháp bảo trói buộc nó vào khuôn khổ có phần mất uy tín của Phật ta, chi bằng bần tăng dùng từ bi đức độ cảm hoá nó, thuyết phục nó vâng lời, Bồ Tát thấy sao?”
Từ Hàng nghe xong thì sửng sốt, rõ ràng lúc nãy còn mắng nhau chí choé, bây giờ lại có thể nói được lời này, Kim Thiền Tử kiếp này lĩnh hội Phật pháp cao vậy sao?
“Vô Lượng Phật Chủ! Nếu ngươi đã có ý riêng, bản tôn cũng không miễn cưỡng, nhưng nếu có gì ngoài ý muốn, Phật Tổ có trách tội ta cũng không dám bảo đảm.”
Được rồi, đại ý là nếu ngươi đã không muốn thì thôi, nhưng ta đã làm đúng bổn phận rồi, Như Lai có trách tội đừng có đổ thừa ta, cho ngươi suy nghĩ lại đấy.
“Mô Phật! Bồ Tát yên tâm, Đường Tăng nói được làm được, sẽ không để Bồ Tát phiền lòng.”
“Được, vậy ta đi trước! Chúc ngươi mau sớm ngày lấy được chân kinh.”
Không biết vì lý do gì, mặc dù Đường Tăng rất cung kính, nói năng lễ độ, nhưng nàng cứ cảm giác mình luôn bị thứ gì đó nhằm vào, nên cũng không muốn ở lâu, giá vân quay về Lạc Già Sơn.
Đường Tăng nhìn về phía thân ảnh yểu điệu đi xa, mỉm cười ý vị thâm trường.
“Khục khục khục!”
E hèm, đừng hiểu lầm tiền thân của Từ Hàng Bồ Tát là Từ Hàng Đạo Nhân 100% nam đấy, chỉ là sau Phong Thần kiếp bị gọt mất tam hoa ngũ khí, nên đầu quân Tây phương, chuyển thế trọng tu xá lợi pháp môn, Đường Tăng biết thừa chuyện đó nên không có ý kia đâu, hắn cười là do vừa đánh lạc hướng được 1 âm mưu lớn nữa từ trong trứng nước mà thôi.
Từ Hàng vừa rời đi, Ngộ Không cũng cưỡi Cân Đẩu Vân về tới hoặc con khỉ này nãy giờ núp ở đâu đó chờ sẵn cũng nên.
Sau đó, 2 thầy trò diễn 1 tuồng Hầu Vương hối lỗi, đi lấy nước về cho thầy dùng đỡ khát các kiểu, mặc dù khá khúm núm, nhưng bây giờ chưa phải là lúc trở mặt, phải lựa tốt thời cơ, cắt đuôi mấy cái camera chạy bằng Xá Lợi này mới được.
…
(Núi) Xà Bàn Sơn, (suối) Ưng Sầu Giản.
Đi đường gần tháng 2 thầy trò rốt cuộc cũng đến đây.
Đây là nơi cư ngụ của Tây Hải Long Vương Tam Thái Tử Ngao Liệt, tên này cũng là 1 kẻ đáng thương, câu chuyện của hắn hơi khác so với nguyên tác và có phần giống với Tây Du Ký 1986.
Chuyện kể rằng, năm xưa Tam Thái Tử Ngao Liệt là con trai của Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận, vô cùng tuấn tú, tới tuổi cập kê hắn cùng Vạn Thánh Công chúa, con gái của Vạn Thánh Long Vương được phối hôn với nhau.
Mọi chuyện vốn dĩ rất êm xuôi, nhưng không biết vì lý do gì, đêm động phòng, Ngao Liệt lại nổi điên đuổi đánh hôn thê, nói nàng là kẻ lăng loàn trắc nết.
Trong cơn nóng giận, hắn vô ý đánh nát viên Dạ Minh Châu do Tây Cực Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế ban tặng.
Cha hắn, Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận, “vì đại nghĩa diệt thân” đem chuyện này tấu lên với Tây Cực Đại đế, Đại Đế nổi giận hạ lệnh bắt Ngao Liệt về xử tội.
“May sao” Từ Hàng Bồ Tát có việc đi ngang qua, nghe được sự tình bèn xin tha tội c·hết cho hắn, Câu Trần Đại Đế đồng ý, đày hắn đến Sà Bàn Sơn, Ưng Sầu Giản chờ đợi người thỉnh kinh đến, đi theo người lấy kinh để lấy kinh chuộc tội, đúng là tình cha ấm áp như nồi nước sôi.
Thực ra Đường Tăng còn biết ẩn tình phía sau nữa kia, nhưng hắn sẽ không nói, để Tiểu Bạch Long tự tìm hiểu thì sẽ công tâm hơn.
“Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư! Đừng có đi lại gần mép nước, nguy hiểm lắm!”
“Thánh Tăng, tôi chỉ uống 1 ngụm nước thôi, không tới nỗi sơ ý té xuống đó đâu mà...”
“Ào”
“Phập”
Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư chưa nói hết câu đã bị 1 đầu thần long từ dưới nước ngoi lên đớp trọn, sau đó lặn mất tăm.