Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 15: (Nạn thứ 10) Đụng độ thần long, hết đời hoàng Hổ (2)



Chương 15: (Nạn thứ 10) Đụng độ thần long, hết đời hoàng Hổ (2)

“Ta… Haizz! Ta đã nói là nguy hiểm rồi mà.”

“Thôi Thôi! Mặc dù ngươi đã có lúc lầm đường lạc lối, nhưng cũng có công cõng ta đi hết 1 đoạn đường.”

“Ngộ Không?! Ngộ Không?!”

“Có có! Sư phụ con đi xin cơm về tới rồi đây!”

“Ể? Khẹc khẹc! Tọa kỵ của ngài đâu rồi sư phụ?”

Ngộ Không vừa đi xin cơm về, nghe sư phụ gọi tất bật chạy tới hỏi.

“Haizz! Ta đang tĩnh tọa tu luyện không để ý, mở mắt ra đã thấy nó đến gần mép nước, ta đã bảo là nó đừng có ra rồi mà nó không nghe, kết quả là bị 1 con Bạch Long ở dưới đó ngoi lên nuốt mất rồi. Con xuống dưới đó bắt con rồng đó lên xem ta còn cứu hắn được không.”

“Khẹc khẹc! Như vậy sư phụ chờ con 1 chút, con xuống dưới đó bắt con nghiệt long đó lên cho người!”

Ngộ Không vỗ ngực bảo đảm, sau đó hóa thành 1 đạo lưu quang chui xuống hồ.

Bản thân Ngộ Không cũng không giỏi thuỷ chiến cho lắm, năm đó xuống Long Cung “mượn bảo bối” hắn cùng chư vị huynh đệ chuẩn bị quà cáp hậu hĩnh mới “mượn” được Như Ý Kim Cô Bổng, chứ không phải đại náo Long Cung như lời đồn.

Cái gì? Đi đánh c·ướp á? Nếu để Bồ Đào Tổ Sư lão nhân gia nghe được phong phanh thì hắn biến thành khỉ khô luôn tin không? Người ta là khỉ có ăn học nha.

Mặc dù sau đó lão Long Vương nói cho dù hắn không mang quà cáp đến thì Long Vương cũng trao vật về tay chính chủ.

Mới đầu, Ngộ Không còn không hiểu chuyện gì, cứ tưởng lão Long Vương nhầm người, nhưng nhớ tới Tổ Sư, hắn đoán chắc là lão nhân gia mượn tay Long Vương ban thưởng bảo bối cho hắn.



Vừa xuống nước, Ngộ Không dùng Địa Sát 72 biến, Nhập Thuỷ thần thông để có thể dễ dàng đi lại dưới nước, chỉ thấy lúc này xung quanh khung cảnh âm u tăm tối, mặc dù chỉ là 1 con suối nơi hoang dã, nhưng để chứa được 1 con rồng thì con suối này cũng không hề nhỏ, Ngộ Không phải bật Hoả Nhãn Kim Tinh 24/24 mới tìm được 1 cái hang sâu, nghi là chỗ ẩn náu của nghịch Long.

Ngộ Không tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng chỉ vào miệng hang quát:

“Nghịch Long! Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không ở đây! Ngươi dám ăn mất tọa kỵ của sư phụ ta, còn không mau mau cút ra đây chịu tội!”

“Ha ha ha! Tưởng ai đâu xa, hoá ra là Bật Mã Ôn có tiếng mà không có miếng!”

Từ trong động vọng ra 1 giọng nam tử mỉa mai đáp.

“Ngươi! Khẹc khẹc khẹc! Tức c·hết lão Tôn mà!”

“Oành!”

Ngộ Không nghe cái giọng điệu mỉa mai đó nhịn không được, Kim Cô Bổng biến lớn, đập một đập phiên giang đảo hải vào miệng hang.

“Ngaoo! Con khỉ c·hết bầm! Dám phá nơi ở của bản Long!”

Tiểu Bạch Long bị Ngộ Không thẹn quá hóa giận đập nát long sào, hiển hoá bản thể giao đấu với Ngộ Không.

Bạch Long từ trong hang phóng ra, mang theo lực xung kích húc vào Ngộ Không, Ngộ Không cũng không chịu thua kém, đảo gậy 1 vòng, từ trên đập xuống.

“Ầm”



Bạch Long trúng 1 gậy vào đầu đau điếng bật ra xa mấy thước, trong khi đó Ngộ Không tay cầm Kim Cô Bổng cũng đã tê rần, lùi lại 2 -3 bước.

“Khá lắm khá lắm! Đỡ 1 gậy của lão Tôn mà không c·hết, thực lực của ngươi cũng không xoàng, ít ra cũng Thái Ất sơ kỳ nhỉ.”

“Phi! Như vậy mà dám tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh, ta nghĩ ngươi đổi lại thành Tề “điêu” Đại Thánh thì đúng hơn.”

Bạch Long vốn tính tình kiệt ngạo, quen sống trong nhung lụa nào có chịu qua khổ, ở cái suối bé tí này lâu ngày tích tụ phiền muộn, hôm nay đụng phải Ngộ Không coi như chính thức “khai khẩu”.

“Khẹc khẹc! Con rồng c·hết tiệt này, dám nhục mạ lão Tôn! Chẳng qua là ta không giỏi thuỷ chiến mà thôi! Ngươi có gan thì lên bờ đấu với lão Tôn 500 hiệp!”

“Được! Để hôm nay bản Long vạch trần cái gọi là Tề ‘điêu’ Đại Thánh.”

Nói rồi cả 2 hoá thành 1 đạo lưu quang bay ra khỏi con suối, Bạch Long cũng hoá thành hình người, là 1 thiếu niên mày kiếm mắt sáng, vô cùng tuấn tú, hình mẫu chuẩn chỉ cho 1 tiểu thịt tươi của các chị em.

Tiểu Bạch Long tay cầm Long Đảm Lượng Ngân Thương trực chỉ chỗ yếu hại mà đâm, trong khi đó Ngộ Không ta điềm nhiên 1 chỗ, Thiết bảng xoay tít, từng đạo côn ảnh lập loè hình thành 1 lĩnh vực phòng thủ tuyệt đối, đánh bật mọi công kích của Bạch Long.

Bạch Long thấy Ngộ Không thủ mãi không công, nghĩ rằng con khỉ này chắc là xem thường mình nên tức lắm, tăng mạnh lực đạo, mỗi thương đánh ra vô cùng uy mãnh, nhưng hắn không biết rằng Ngộ Không vừa nhận được truyền âm từ sư phụ, bảo hắn nhẹ tay một chút vì tên này là sư đệ tương lai của hắn, nên mới hơi nương tay mà thôi.

Thấy Tiểu Bạch Long bắt đầu t·ấn c·ông điên cuồng như vũ bão, Ngộ Không cũng không tâm tư đùa giỡn nữa, bắt đầu chuyển thủ sang công.

Nói thật, thương pháp của Tiểu Bạch Long tuy mạnh mà còn nhiều sơ hở, Ngộ Không chắc cú tên này chỉ học thương kĩ không có thực chiến nhiều nên vậy.

Đánh bật 1 chiêu Vân Long Kích của Tiểu Bạch Long, Ngộ Không thoắt cái đã ra tới sau lưng hắn, trở tay định gõ 1 côn vào đầu con nghịch long này.

Tiểu Bạch Long cảm thấy sau gáy mát lạnh, 2 tay nâng thương cao quá đầu định đỡ 1 đòn này, ai ngờ hầu tử nở nụ cười gian, thu hồi Thiết Bảng đạp 1 đạp vào mông Tiểu Bạch Long, làm hắn ngã nhào “chụp ếch” 1 phen.

Bị mất mặt, Ngao Liệt thẹn quá hoá giận, bật dậy xoay tít trên không, dồn lực phóng ra 1 chiêu Quần Long Xuất Hải, mũi thương hoá thành vạn long hư ảnh nhào tới chực xé xác hầu tử.



Ngộ Không 1 tay chống Thiết bảng, 1 tay chống nạnh, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy từng đạo long ảnh chưa kịp tiếp xúc tới lông khỉ của Ngộ Không thì đã không biết vì đâu mà vỡ nát ra hết, cứ như chịu phải 1 lực trùng kích vô cùng khủng kh·iếp vậy.

Phía xa xa bên kia, Đường Tăng dùng ống nhòm quan sát chiến đấu, có thể thấy rõ ràng, lúc những đạo thương ảnh này cách người Ngộ Không khoảng 50cm thì bị hắn dùng Kim Cô Bổng lần lượt đánh nát từng cái một, chẳng qua là Ngộ Không xuất thủ quá nhanh, mắt thường khó nhìn rõ được mà thôi.

Ngao Liệt mặc dù không phải thuộc dạng đại lão như Đường Tăng, nhưng bằng thị lực của hắn cũng có thể lờ mờ nhìn ra từng đạo tàn ảnh của Ngộ Không kích phá chiêu thức của hắn.

Ngao Liệt lúc này cho dù ngạo mạn cỡ nào cũng thấy được rõ sự chênh lệch của 2 bên, trong lòng đã kinh hoảng vô cùng, vội vàng hoá thành bản thể, định đâm đầu thẳng xuống suối chạy trốn, thấy tiểu sư đệ sắp đến tay thì vuột mất, Ngộ Không nâng gậy đuổi theo.

Nghe tiếng xé gió sau lưng, Tiểu Bạch Long trong lòng kinh hãi, vội quay đầu dùng 1 đạo “Bạch Long Hống” để đẩy lùi Ngộ Không lại.

Đúng lúc này, hầu tử định 1 gậy gõ ngất Tiểu Bạch Long rồi mang về cho sư phụ, ai ngờ Ngao Liệt quay đầu lại, Ngộ Không giật mình, không khống chế tốt lực đạo.

“Nga…”

“Oành!”

Một gậy đập xuống trúng ngay giữa trán, mặc dù không tới nỗi chảy máu do phút cuối Ngộ Không có “thắng” lại kịp 1 nhịp, nhưng vẫn có thể thấy rõ giữa trán của Ngao Liệt đã “mọc” thêm cái “sừng” thứ 3.

Bị đòn đau, nhưng nhờ đó Tiểu Bạch Long thuận theo lực xung kích rơi xuống giữa suối, lặn mất tăm, Ngộ Không dùng Hoả Nhãn Kim Tinh nhìn cả buổi cũng không thấy đâu.

Gậy vắt lên vai, Ngộ Không bổ nhào 1 phát đã về tới chỗ Đường Tăng. Chỉ thấy không biết từ lúc nào Tứ Trị Công Tào, Ngũ phương Yết Đế, Lục Đinh Lục Giáp cùng Từ Hàng Bồ Tát đã đến đông đủ.

“Ngộ Không kính chào các vị! Chẳng hay cơn gió đẹp (độc) nào đã đưa chư vị đến đây?”

Nghe vậy 1 vị bước ra nói:

“Bẩm Đại Thánh, chúng tôi phụng mệnh Tây Thiên Như Lai Phật Tổ ngày đêm thay phiên bảo hộ người lấy kinh, hôm nay ngó thấy Đại Thánh đi hàng phục nghịch long, chỉ còn có Thánh Tăng 1 mình nên chúng tôi xuống đây để hộ giá, kẻo có yêu ma làm hại.”