Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 16: Thu Long Mã, gặp Thiền Viện



Chương 16: Thu Long Mã, gặp Thiền Viện

Thấy vậy, Ngộ Không gật gù, nhìn về phía Từ Hàng hỏi:

“Còn Từ Hàng Bồ Tát, ngài cũng đến góp vui à?”

“Con khỉ nhà ngươi chả biết ăn nói gì cả, hôm nay ta đang thiền định thì cảm ứng được thầy trò ngươi mắc nạn, mới đích thân đến đây giúp đỡ, ngươi không biết cám ơn còn hỏi mỉa ta nữa?”

“Khẹc khẹc khẹc! Bồ Tát bớt giận, bớt giận, lão Tôn chỉ đùa thôi mà, làm gì căng.”

“Ngộ Không! Không được vô lễ, Bồ Tát đại từ đại bi, bận trăm công ngàn việc cũng trích thời gian ra đến giúp đỡ chúng ta, chúng ta phải biết cảm ởn Bồ Tát, ngưỡng mộ Bồ Tát như thao thao giang thủy liên miên bất tuyệt, như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng…”

“Được rồi, được rồi! Ta cám ơn sự ngưỡng mộ của ngươi.”

Từ Hàng Bồ Tát nghe Đường Tăng thao thao bất tuyệt đầu ong ong không ngừng, Từ Hàng còn tưởng mình là Ngộ Không bị niệm Khẩn Cô Chú ấy chứ, mặc dù hiện tại Ngộ Không vẫn chưa bị đeo vòng vàng.

Sau khi ngắt lời được Đường Tăng, Từ Hàng đi đến mép nước gọi:

“Ngao Liệt! Ngao Liệt! Ngươi ở đâu mau ra đây, người thỉnh kinh đã đến, còn không mau ra bái kiến!”

“Ào ào”

Một con Bạch Long bay ra khỏi mặt nước, hoá thành hình người, chắp tay cung kính bái:

“Ngao Liệt gặp qua Từ Hàng Bồ Tát! Chẳng hay Bồ Tát có gì dặn dò tiểu Long.”

“Không cần đa lễ! Người thỉnh kinh đã đến, ngươi cũng nên thực hiện sứ mạng của mình.”

Liếc qua 1 vòng, thấy 1 tên hoà thượng tướng mạo xấu xí (trong mắt hắn là vậy) xung quanh là chư vị hộ pháp, còn có con khỉ c·hết bầm kia nữa, sau đó tầm mắt khoá chặt tên hoà thượng, đoán chắc đây là người lấy kinh theo lời Bồ Tát nói.



Đang lúc này, Đường Tăng phát biểu:

“Chuyện khác tính sau đi, tiểu Long mau nhổ con hổ của bần tăng ra đây.”

“Ta…”

“Tiểu Bạch Long, còn không mau thả người… thả hổ ra đi!”

“Bồ Tát ta… ta lỡ ăn nó mất rồi.”

Từ Hàng Bồ Tát thấy cuối cùng cũng có kẻ đi đúng theo kịch bản, quay sang Đường Tăng cười nói:

“Đường Tăng, ngươi cũng thấy đấy, con Bạch Long này vốn là con thứ 3 của Tây Hải Long Vương, vì phạm t·rọng t·ội mà bị nhốt ở đây, vốn dĩ ta cũng định cho nó phò tá ngươi đi Tây Trúc lấy kinh chuộc tội. Nhưng nó lại phạm sai lầm, lỡ ăn mất vật cưỡi của ngươi rồi, chi bằng ta để nó thay thế cho vật cưỡi của ngươi, ngươi thấy thế nào?”

“Mô Phật! Cám ơn Bồ Tát, cám ơn Bồ Tát! Nhưng trước hết ngài có thể kêu nó nhả hài cốt của Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư ra được không? Dù sao nó cũng có công chở ta 1 đoạn đường, ta muốn mang nó đi chôn cất tử tế.”

Từ Hàng…

Tiểu Bạch Long nghe vậy, cũng lúng túng không chịu được, vội vã hoá lại Long hình, nhổ ra 1 đống bạch cốt:

“Tiểu Cường… À Nhầm! Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư! Ngươi ra đi thật là thảm a!”

Đường Tăng ôm đống xương cốt đẫm… nước miếng rồng, than khóc thảm thiết.

Chư vị hộ pháp cùng Từ Hàng Bồ Tát thấy thế, trong bụng phiên giang đảo hải, không nhịn được quay đầu sang chỗ khác, tuy nhiên, họ không biết rằng khi vừa mới quay đầu đi, Đường Tăng lén lút lấy bát vàng ra, nh·iếp hồn phách của Dần Quốc Sư vào đấy.



Sau đó, hài cốt của Dần Quốc Sư được an táng tỉ mỉ bên bờ suối, nơi hắn “ra đi mãi mãi” còn Tiểu Bạch Long, bị Từ Hàng Bồ Tát gieo 1 đạo cấm chế, phong bế chân linh, hoá thành 1 con ngựa trắng, chỉ khi nào Đường Tăng gặp nguy hiểm cấm chế mới tự giải phong.

Làm xong hết thảy, Từ Hàng Bồ Tát cùng chư vị hộ pháp từ giã 2 thầy trò, ai về nhà nấy.

Nhìn theo bóng lưng mê người của Từ Hàng, Đường Tăng nghiến răng thì thầm:

“Dám gieo cấm chế lên đồ đệ của bần tăng! Ngươi chờ đấy, đừng để bần tăng có cơ hội đánh gãy chân ngươi!”

“Sư phụ Tiểu Bạch Long hắn…”

“Đừng lo, sư phụ đã có đối sách, 9 kiếp qua ta không phải nằm không chờ c·hết, chẳng qua là thời gian này khổ cực cho sư đệ của ngươi rồi.”

Đường Tăng vuốt bờm ngựa, xót thương nhìn Long Mã, vốn dĩ hắn định mượn chuyện của Đệ Nhất Cố Vấn Nhà Tiên Tri Vũ Trụ Tối Cao Dần Quốc Sư ra đánh lạc hướng Từ Hàng, nhưng tiếc là ác phụ này lại ra tay quá nhanh.



Trời đã về chiều, ánh nắng hoàng hôn dịu dàng luồn qua các khe lá tạo lên những vệt nắng loang lổ trên áo người bộ hành, trên bầu trời xanh thẳm, từng đàn chim nô nức kéo nhau về tổ sau 1 ngày vất vả sinh tồn.

Cố tăng nhanh cước lực, cuối cùng 2 thầy trò cùng 1 ngựa cũng đến được nơi có người trước khi tia nắng cuối cùng vụt tắt.

“Đại sư, trời sắp tối rồi, không biết ngài tìm đến bổn tự có chuyện chi?”

“Mô Phật! Bần tăng Đường Tam Tạng, từ Đông thổ Đại Đường phụng mệnh bản tâm đi đến Tây Trúc thỉnh chân Phật cầu chân kinh! Trời tối, thầy trò ta lỡ đường, cũng may vừa kịp đến chỗ quý tự đây, nên ta định xin tá túc lại 1 đêm, không biết có làm phiền tới quý tự không?”

“Vô Lượng Phật Chủ! Đại sư đợi ta 1 chút để ta vào hỏi thầy ta đã!”

Dứt câu, tiểu hoà thượng nhanh chân chạy vào chùa, để hỏi ý kiến.

“Cái gì? Có hoà thượng từ Đông thổ Đại Đường đi Tây phương lấy kinh đến à? Từ Đại Đường đến đây, phải qua khỏi nước Tây Phiên và nước Hấp Mật, chí ít cũng sáu ngàn dặm đường. Chưa kể, giữa đường còn vô vàn yêu ma, độc trùng, rắn rết, người thường há có thể ung dung tới được nơi này? Đây đích thị là cao tăng đắc đạo, Phật pháp cao siêu rồi, mau mau mời vào!”



Một vị sư già nhưng giọng điệu không chút nào già, nghe có cao tăng từ đông thổ đến, nhanh chóng hối thúc các đồ tôn ra mời Đường Tăng vào, đó không phải ai khác, chính là trụ trì của Từ Hàng Thiền Viện này – Kim Trì trưởng lão.

“Thánh Tăng mau mau vào đi! Thầy tôi vừa nghe có đại đức cao tăng từ phương xa đến vui mừng quá đỗi, đang kêu người chuẩn bị tiệc chay thết đãi Thánh Tăng, cùng nhau thọ thực, đàm luận Phật pháp.”

“Mô Phật! Thật quý hóa quá, bần tăng vốn cũng chả phải Thánh Tăng gì, Phật hữu đừng nói thế tội cho bần Tăng.”

“Thánh Tăng cứ đùa, thầy tôi nói ngài cam nguyện chịu khổ, lặn lội từ đông thổ để sang đến tận phương Tây xa xôi cầu kinh Phật, tạo phúc chúng sanh, ngài không phải Thánh Tăng thì còn ai có thể là Thánh Tăng nữa?”

Thấy tiểu hoà thượng cuồng nhiệt như thế, Đường Tăng cũng không nói gì thêm, mỉm cười đi theo tiểu hòa thượng vào chùa.

Tất nhiên, còn có Tôn Ngộ Không lúc này đã hoá thành hình người, mặc dù đầu tóc lông lá còn hơi bù xù, nhưng người khác nhìn vào cũng chỉ thấy hơi “phong cách” thôi, chứ không hốt hoảng như khi gặp 1 con khỉ biết nói chuyện.

Lại nói con khỉ này, bình thường thấy cà lơ phất phơ vậy thôi, chứ lúc biến thành hình người cũng đẹp trai phết, nói sao nhỉ cũng na ná Son Goku ấy, uh, Tôn Ngộ Không giống Son Goku, đây là 1 vấn đề rất đáng nghiên cứu, không đùa.

Vốn dĩ, Đường Tăng đã cố làm cho mình bớt “đẹp trai” đi, để tránh phiền phức, muốn để cho ông con này biến thành hình người, để khi vào thành trấn đừng doạ người ta, nhưng oan nghiệt thay, bộ dạng tên này thế nào lại đúng gu của mấy thiếu nữ hoài xuân mới c·hết.

Thậm chí Đường Tăng còn tưởng tượng ra được viễn cảnh:

“Sư phụ! Đại sư huynh bị yêu quái bắt đi rồi, nói là muốn cho hắn sinh hầu tử!”

Thấy vậy, Đường Tăng mới khuyên Ngộ Không nên chỉnh cái độ phân giải nhan sắc thấp xuống 1 chút, con khỉ khô này lại bảo:

“Sư phụ, con biết ngài ganh tị với độ đẹp trai của con, nhưng đây là nhan sắc trời phú, làm sao con có thể thay đổi được.”

Nói xong hắn còn vuốt vuốt các kiểu làm Đường Tăng ngứa mắt vô cùng.

“Cái con khỉ khô nhà ngươi, sau này mà có bị nữ yêu quái để mắt tới thì đừng hòng ta cứu con.”

Nói một hồi đi hơi xa, quay lại Từ Hàng Thiền Viện, lúc này Đường Tăng và Ngộ Không được lão hoà thượng tiếp đãi rất nồng hậu, còn Tiểu Bạch Long á? À thì bây giờ dù sao hắn cũng tạm thời là 1 con ngựa chính hiệu mà, để hắn chịu khổ 1 chút, ăn cỏ cũng tốt cho sức khoẻ mà! Nhỉ?