Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 17: Thông Thiên Giáo Chủ?



Chương 17: Thông Thiên Giáo Chủ?

“Quảng Đại sư thúc ngươi có nghe tin gì chưa?”

“Chuyện gì vậy Quảng Mưu, Quảng Trí?”

“Nghe nói, có cao tăng đắc đạo từ đông thổ Đại Đường, đi Tây Phương bái Phật cầu kinh đi ngang qua chùa ta, hiện tại đang được phương trượng và các sư sãi đang thết đón linh đình.”

“Ồ có chuyện đó thật à? Nhưng tại sao hoà thượng đó lại phải đi tới tận Tây Phương thỉnh kinh? Không phải kinh thư ở chùa nào cũng có mấy bộ sao?”

“Sư thúc, ngài còn không biết đó thôi, ta nghĩ hoà thượng này là được Phật Tổ chọn trúng, chỉ cần đi đến Tây Phương là có thể 1 bước lên mây, đạt được chính quả, tu thành La Hán, Bồ Tát trường sinh bất lão, còn việc đi lấy kinh chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Quảng Mưu tỏ vẻ rất tán thành ý kiến của sư huynh gật đầu phụ hoạ.

“Hai người các ngươi nghe ‘thuyết âm mưu’ này từ ai vậy?”

Quảng Đại nhìn Quảng Trí và Quảng Mưu với ánh mắt như nhìn thằng nhóc mới học cấp 2, được tiếp xúc với tư tưởng lệch lạc mà tưởng mình học cao hiểu rộng hơn người hỏi.

“Ta…bọn ta nghe Quảng Lượng sư bá nói.”

Bị sư thúc vạch trần, Quảng Trí, Quảng Mưu ngượng ngùng đáp.

“Ta đã nói với các ngươi bao lần rồi! Quảng Lượng sư huynh từ khi đi làm pháp sự ở ngoại trấn về chẳng biết vì lý do gì thay đổi nhiều lắm, cứ nói luyên thuyên linh tinh, đừng có nghe hắn mà các ngươi không nghe.”

“Đi đi đi, hai tên các ngươi lớn hết cả rồi không lo dùi mài kinh sách, suốt ngày đi nghe ngóng suy luận linh tinh, đi chỗ khác chơi để ta tĩnh toạ.”

Bị sư thúc đuổi đi chỗ khác, 2 tên hoà thượng bất mãn lắm:



“Hừ! Huynh đệ ta có ý tốt, kể đại sự cho sư thúc nghe, hắn không lãnh tình thì thôi, còn mắng chúng ta và nói xấu Quảng Lượng sư bá nữa, không được chúng ta phải đi mách với sư bá mới được.”

Quảng Trí nói.

“Đúng vậy, phải đi mách sư bá cho sư thúc biết tôn ti lớn nhỏ.”

Quảng Mưu phụ hoạ.

Một lát sau, tại thiền phòng của người được gọi là Quảng Lượng sư bá.

“Quảng Lượng sư bá! Quảng Lượng sư bá!”

“Ồ là Quảng Trí, Quảng Mưu đấy à? Lại có chuyện gì đó?”

“Là Quảng Đại sư thúc, bọn ta đi kể chuyện thánh Tăng đông thổ cho hắn nghe, hắn không lĩnh tình, còn nói chúng ta ngu ngốc, còn… nói…”

“Còn nói cái gì?”

“Còn nói sư bá ngài dạo gần đây thay đổi rất nhiều, kêu bọn ta đừng tiếp xúc với ngài nữa.”

“Sư thúc các con nói cũng không sai, thật ra ta cũng không phải Quảng Lượng sư bá mà các con từng biết, mà ta chính là Thông Thiên Giáo Chủ, ác thi của Thông Thiên Thánh Nhân. Chỉ cần các con theo ta, các con sẽ được vĩnh sinh.”

Quảng Lượng từ 1 hoà thượng mập mạp hiền hoà, bỗng thoắt cái biến thành 1 thanh niên nam tử với nụ cười tà mị cười nói.

“Thật… thật sao?”

“Chúng ta thật có thể thành Tiên thành Phật sao?”



“Đúng vậy, hãy đến đây ta sẽ chỉ cách cho 2 con.”

Thanh niên vẫy tay, Quảng Trí, Quảng Mưu dường như bị thứ gì đó dãn dắt, mơ mơ hồ hồ đi tới chỗ thanh niên, sau đó, không biết thanh niên nói gì với 2 tên hoà thượng, làm mắt chúng sáng lên như đèn pha ô tô, lập loè liên tục.

Dặn dò xong hắn vỗ vai Quảng Trí, Quảng Mưu như để cổ vũ họ, nhưng họ không biết rằng, theo cái vỗ vai này từng đạo hắc khí bắt đầu len lỏi vào người họ.

Quảng Trí, Quảng Mưu vui vẻ đi ra cửa dưới cái nhìn trìu mến của thanh niên, tuy nhiên cái nhìn này có vẻ không dành cho họ, mà dành cho từng sợi kiếp khí đang quấn quanh trên đầu 2 tên hoà thượng.

Trong cùng thời điểm đó, khi mới đầu nhìn thấy dung mạo tuổi trẻ, tầm thường của Đường Tăng, Kim Trì nghi ngờ không thôi, hắn còn tưởng là mình bị lừa gạt, ấy thế mà sau khi dùng cơm chay và trao đổi Phật pháp với Đường Tăng xong, Kim Trì như được giác ngộ 1 chân trời mới.

Quả thật, những kiến giải của Đường Tăng làm hắn cảm thấy rất mới mẻ, nhưng lại rất dung dị, dễ hiểu, nghe vào cứ như được trở lại những năm tháng còn là 1 chú tiểu được sư phụ tận tình chỉ bảo.

Điều quan trọng là hắn đã hơn 270 tuổi rồi, nghiên cứu Phật pháp hơn 2 đời người, lại không thể có được những kiến giải sắc sảo như Đường Tăng, lại làm hắn càng thêm tin phục.

“Vô Lượng Phật Chủ! Bần tăng đã tu học hơn 2 đời người rồi, tự nhận là cũng có thành tựu, nhưng sau khi đàm đạo với thánh tăng, ta lại cảm giác mình quá nhỏ bé, không bằng 1 góc của thánh tăng!”

Kim Trì cảm thán nói.

“Mô Phật! Trưởng lão nói quá lời rồi, tiểu tăng cũng chỉ là 1 hoà thượng bình thường, chứ nào phải thánh tăng chi.”

Đường Tăng khiêm tốn đáp.

“Vô Lượng Phật Chủ! Thánh Tăng đông thổ quả nhiên Phật pháp cao siêu, làm chúng tôi vô cùng kính phục. Nhưng tôi còn một mới trăn trở nhỏ nhoi này, đó là chùa tôi ở xa đất chúa, không có dịp được chứng kiến những Phật bảo nhiệm màu.”

“Thiết nghĩ thánh tăng từ thiên triều đến, ắt hẳn cũng không thiếu Phật bảo, chẳng hay có thể mang ra cho chúng tôi xem để mở mang thêm tầm mắt?”

Đường Tăng nghe tới đây liền híp mắt lại, hắn đã cố dùng Phật pháp để “trấn an” lòng tham của Kim Trì lại rồi, thế mà kịch bản vẫn cứ bị đưa về chỗ cũ, hình như luôn có kẻ muốn đối đầu với hắn nhỉ.



“Mô Phật! Bần tăng chỉ là 1 giới phàm tục hoà thượng thì làm gì có thứ gọi là Phật bảo?”

“Thánh tăng khiêm tốn rồi, nếu thánh tăng đã không muốn khoa trương thì chúng tôi xin tự bêu xấu vậy!”

“Bốp bốp”

Quảng Trí vỗ tay 2 cái, Quảng Mưu dẫn theo 2 hàng hoà thượng, mỗi người mặc 1 loại bảo cà sa bước ra như trình diễn thời trang: có loại cà sa làm bằng tơ lụa, có loại làm bằng tơ tằm, có loại màu tử kim, có loại màu vàng óng,… nói chung là như trăm hoa đua sắc, lập loè đủ các màu.

“Hồ nháo! Hồ nháo mà! Các ngươi làm cái trò gì vậy? Ai cho các ngươi tự ý đem những thứ này ra đây? Thánh tăng là đắc đạo cao tăng, há lại để ý những thứ này? Đừng làm ta mất mặt nữa, đem vào ngay, đem vào ngay!”

Kim Trì ban đầu cũng định khoe khoang 1 chút, để thể hiện mình cũng không kém gì thánh tăng Đại Đường, nhưng sau 1 hồi đàm đạo với Đường Tăng, thấy Đường Tăng Phật pháp cao siêu làm hắn cũng ngại, ai ngờ mấy tên nghịch tử, nghịch tôn này lại tự ý chủ trương như thế.

Thấy Kim Trì có phần bất mãn, Quảng Mưu lén lút rỉ tai gì đó với Kim Trì, không biết hắn nói gì mà sắc mặt Kim Trì thay đổi liên hồi, lúc xanh lúc đỏ giống như tắc kè vậy, sau đó ánh mắt nhìn Đường Tăng dần trở nên bất thiện.

“Thánh Tăng thấy thế nào? Đây là những những Phật bảo quý giá mà sư tổ ta suốt đời tích luỹ được, chẳng hay thánh tăng có đánh giá chi?”

Quảng Trí hỏi.

“Mô Phật! Quả nhiên tất cả đều là hiếm có bảo vật, bần tăng ngưỡng mộ không thôi.”

“Ồ? Thánh tăng cớ gì nói lời ấy? Sao ta nghe nói thánh tăng cũng được Từ Hàng Bồ Tát tặng cho 1 cái bảo cà sa vô cùng thần dị cơ mà?”

Kim Trì trưởng lão bỗng nhiên lúc này lên tiếng, chất giọng của hắn cũng có phần chua ngoa hơn, không còn hiền hoà như trước nữa.

Đường Tăng thấy cảnh này hoài nghi không thôi.

“Thái độ của Kim Trì thay đổi gần như 180 độ, với lại chuyện Từ Hàng tặng cà sa sao mà hắn biết được? Là tên tiểu hoà thượng kia nói cho hắn biết? Nhưng ai nói cho tên tiểu hoà thượng kia biết? Hay là Từ Hàng cố tình nói cho tên tiểu hoà thượng kia để ép ta vào kịch bản? Chắc tên này lại đi tung tin đồn như chuyện ăn được thịt Đường Tăng thì trường sinh bất lão ấy nhỉ?”

Đường Tăng ác ý suy đoán.

(Từ Hàng: là ai tính toán bần ni?)