Bây giờ cho dù có nghĩ sao đi nữa thì mọi chuyện cũng đã rồi, Đường Tăng cũng muốn thử xem mình có thể thay đổi được kết quả hay không.
“Mô Phật! Quả thật Bồ Tát có ban cho ta 1 cái áo cà sa, nhưng ta thấy nó cũng tầm thường nên không dám xưng là bảo vật. Mong Kim Trì trưởng lão chớ trách! Chớ trách!”
Nói rồi, sai Ngộ Không đi lấy áo cà sa trong bọc hành lý ra, trong khi đó Kim Trì nghe Đường Tăng tường thuật như thế thần sắc cũng hoà hoãn đi nhiều, cho tới khi:
“Đây… đây là… đây là… Trời ạ! Đây quả nhiên không phải là Phật bảo nữa rồi! Đây là thần vật a!”
Từng nếp nhăn trên da mặt đã lấm tấm vết đồi mồi của Kim Trì dúm lại vào nhau, từ đôi mắt ti hí của hắn tuôn trào ra từng giọt lệ, tay hắn run run toan nhào tới Cẩm Lan Cà Sa trên tay Ngộ Không, ngôn ngữ thì mất kiểm soát, đồng loạt chen nhau ra như ống nước mất van.
“Ấy da da! Lão oắt con này! Ngươi định giật đồ à?”
“Đồ đệ, đừng như thế, con cứ đưa cho Kim Trì trưởng lão thưởng lãm đi.”
Thấy bộ dạng Kim Trì như thế, Ngộ Không vô cùng ghét bỏ, định giật cà sa lại thì Đường Tăng nhẹ nhàng khuyên lơn. Thấy thầy lắc đầu nhè nhẹ, Ngộ Không đành buông Cẩm Lan Cà Sa ra, cho Kim Trì muốn làm gì thì làm.
Trong khi đó, Kim Trì vừa nhận (giật) được cà sa từ tay Ngộ Không liền luống cuống, sau đó giơ nó lên thật cao để không bị dính nước mắt, nước mũi đang chảy ra nhễu nhão của chính hắn.
Mấy tên hoà thượng xung quanh thấy thế, sư thì đi lấy khăn, sãi thì đi lấy nước rửa mặt cho sư tôn (sư tổ).
Mặt mũi đã sạch sẽ, Kim Trì đưa cà sa lên mặt sượt sượt, để cảm nhận rõ ràng hơn độ mềm mại, trơn nhẵn của cà sa, vẻ mặt hắn hạnh phúc như thể 1 con mèo được chủ nhân ve vuốt đúng chỗ thoải mái vậy.
“Ô ô ô! Kimochiii…!”
Trưởng lão, có phải ngài đã vượt quá giới hạn về ngôn ngữ luôn rồi không? Đứng ở kế bên, Đường Tăng cùng Ngộ Không biểu cảm vô cùng sống động, 2 khuôn mặt, 1 sắc thái, 2 thầy trò nép vào 1 góc, chỉ thiếu 3 chữ “Thấy ghê quá” dưới phụ đề nữa là hết nước chấm.
Cũng may là hiện tại hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn về Cẩm Lan Cà Sa, nên cũng không ai thấy được cảnh này.
Hí kịch qua đi, Đường Tăng bày tỏ hắn đã có hơi buồn ngủ, muốn được nghỉ ngơi, Kim Trì thấy thế liền sai đệ tử đưa Đường Tăng đến thiền phòng đã được sắp xếp sẵn, trong khi tay vẫn ôm khư khư Cẩm Lan Cà Sa, Đường Tăng thấy thế liền biểu thị tặng cho hắn luôn cũng được, Kim Trì vui mừng quá đỗi ôm bảo Cà Sa về phòng mà miệng không đóng lại được, không biết hôm sau có b·ị đ·au bụng không nữa.
“Sư Tổ! Sư Tổ!”
“Ai!...ai… ai vậy?”
Kim Trì hốt hoảng hỏi, trong giây lát đó hắn cứ tưởng Đường Tăng đến đòi lại Cà Sa nên vô cùng khẩn trương, cuống cuồng tìm chỗ giấu bảo vật, nghe rõ là không phải hắn mới thở phào nhẹ nhõm hỏi lại.
“Sư tổ! Là bọn ta Quảng Mưu, Quảng Trí đây!”
“Là Quảng Mưu, Quảng Trí đó à? Hai đồ tôn ngoan của ta. Vào đây! Lão nạp cho các con sờ sờ bảo cà sa 1 chút, coi như ban thưởng cho các con lập đại công! Hê! Hê! Hê! Hê!”
Quảng Trí, Quảng Mưu rón rén bước vào, nhìn đông nhìn tây, xác định không có ai đi theo bọn chúng mới đóng cửa lại, Kim Trì thấy cảnh này cũng nghi hoặc không thôi.
“Hai tên nhóc các ngươi làm gì như đầu trộm đuôi c·ướp vậy?”
“Sư tổ, bọn ta đến đây có chuyện quan trọng muốn nói với ngài a.”
“Là chuyện gì?”
“Là chuyện bảo cà sa, ngài không thấy tên hoà thượng đông thổ kia tặng bảo cà sa cho ngài quá hời hợt sao?”
“Không được bất kính như thế! Thánh tăng là bậc cao tăng đắc đạo, ngài ấy trong mắt chỉ có Phật, nên không thèm quan tâm đến bảo vật này nên cho ta thôi chứ có gì đâu?”
Kim Trì bất mãn đáp.
“Sư tổ, vậy là ngài không biết đó thôi, chiếc bảo cà sa này không phải vật tầm thường, nghe nói mặc vào thì chẳng đọa luân hồi, chẳng sa địa ngục, chẳng bị độc hại, chẳng sợ hùm beo, hơn nữa…”
“Hơn nữa như thế nào?”
Nghe Quảng Trí quảng cáo công dụng của bảo cà sa Kim Trì hai mắt sáng rực, nôn nao hỏi tiếp đoạn sau.
“Hơn nữa, nếu ai mặc được áo này tới đất Phật thỉnh kinh thì sẽ được phong Phật vị.”
Quảng Mưu tiếp lời sư huynh đáp.
“Thành… thành Phật sao? Tức là ta mặc áo này vào, đi thỉnh kinh là cũng có thể thành Phật sao?”
Kim Trì lúc này đã thần trí trên mây, trên đầu kiếp khí dày đặc, không còn biết phân biệt đâu là đúng sai phải trái, hay đơn giản nhất là tại sao chuyện mình không rõ mà 2 tên đồ tôn này lại biết tường tận như thế, hắn cũng không thèm để ý tới, điều hắn quan tâm nhất là bảo cà sa và con đường thành Phật.
“Nhưng… nếu quả thật là như vậy thì tại sao Đường Tăng lại dễ dàng tặng bảo vật này cho ta như thế? Hắn sẽ không đến đòi lại chứ?”
“Không! Trước mặt ngài hắn sẽ không thẳng thừng đòi lại đâu, mà cho dù ngài không trả hắn cũng sẽ có cách lấy lại, bởi vì đồ đệ của Đường Tăng là 1 kẻ không đơn giản.”
Quảng Trí tỏ vẻ bí hiểm nói.
“Chuyện này thì có liên quan đến tên tiểu hoà thượng đó? Sư phụ hắn tặng đồ cho ta cũng không đến lượt hắn tới đòi nha?”
“Tương truyền 500 năm trước có 1 con Thạch Hầu tự xưng Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại, dưới náo địa phủ, trên náo thiên cung, đại dương náo đông hải, chỉ khi bị Phật Tổ Như Lai đánh bại, sau đó Ngọc Hoàng Đại Đế trấn áp dưới thần sơn, chờ người lấy kinh đi qua giải thoát mới lắng xuống được. Hắn chính là tên tiểu hoà thượng đồ đệ của Đường Tăng, hình dạng mà ta thấy chẳng qua là thần thông biến hoá của hắn mà thôi.”
Quảng Mưu giải đáp.
Kim Trì nghe tới đây thì kinh hãi không thôi, không ngờ 1 tiểu hoà thượng tầm thường lại có lai lịch lớn như thế.
“Hắn thần thông quảng đại như thế, có khi nào hắn sẽ dùng yêu thuật lấy đi mất bảo cà sa của ta không?”
“Đúng là như thế, đó là vấn đề mà huynh đệ con muốn nói cho sư tổ ngài.”
“Lúc nãy bọn con đến đây cũng vì sợ hắn theo dõi, nên mới cẩn thận như thế.”
“Như vậy phải làm thế nào?”
“Sư tổ đừng lo, chỉ cần ngài kêu các sư huynh đệ phối hợp bọn con là được, mọi chuyện còn lại cứ để đồ tôn giải ưu cho ngài!”
“Tốt! Tốt! Tốt! Ta tin tưởng các con, đây chính là cây kiếm lệnh của chùa ta, chư tăng nhìn thấy nó như nhìn thấy lão nạp, các con cầm lấy.”
Thấy Quảng Trí đã nhận được kiếm lệnh, bất chợt Quảng Mưu nở nụ cười nham hiểm, lấy khúc gỗ giấu sau lưng ra, đập 1 gậy vào đầu Kim Trì, làm hắn ngã lăn ra đất b·ất t·ỉnh nhân sự, sau đó 2 tên này đoạt lấy Cẩm Lan Cà Sa bước ra ngoài, điềm nhiên đóng cửa lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, chúng dùng kiếm lệnh triệu tập tất cả chư tăng lại, cùng nhau bàn bạc điều gì đó, không biết nội dung cụ thể ra sau nhưng rõ ràng trong quá trình thảo luận, đã có ý kiến trái chiều và sinh ra xung đột, tuy nhiên, bởi vì Quảng Trí và Quảng Mưu nắm kiếm lệnh trong tay nên tiếng nói của phe đối lập nhanh chóng bị đàn áp, kể cả khi những người này có bối phận cao hơn chúng cũng vô ích.
Tất nhiên, cũng có người nhảy ra đòi gặp Kim Trì để hỏi cho rõ nhưng đều bị Quảng Trí và Quảng Mưu dùng hết lý do này tới lý do khác bác bỏ.