Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 19: (Nạn thứ 10) Lòng tham nổi lên, dẫn hoạ cháy chùa



Chương 19: (Nạn thứ 10) Lòng tham nổi lên, dẫn hoạ cháy chùa

“Quảng Trí sư huynh, nơi này không phải là thiền phòng của sư tổ sao?”

“Không sao, sư tổ đã đi tìm Hắc Hùng lão tổ xin viện trợ rồi, không có ai trong đấy đâu, cứ chất củi vào đi, dù sao thì sau khi sư tổ thành Phật chúng ta cũng ít nhất được hưởng 1 cái hộ pháp chính quả mà, lo gì cháy mất cái chùa rách này, chỉ sợ thế lửa không đủ mạnh để đốt c·hết yêu tăng thôi.”

Tên hoà thượng kia nghe Quảng Trí nói thế liền hăng hái hơn bao giờ hết, cứ như thể làm tốt chuyện này thì hắn sẽ được làm La Hán vậy.



Trong phòng của thầy trò Đường Tăng, Đường Tăng đang ngồi dưới đất tu luyện, vì hắn đã bước sang Địa cảnh nên ngồi trực tiếp dưới nền đất cho dễ hấp thu địa khí, cảnh giới này là 1 giai đoạn tích lũy dài dằng dặc để làm cơ sở lột xác thành tiên, đòi hỏi người tu luyện phải có độ kiên nhẫn cao.

Nhìn bề ngoài thì Đường Tăng cũng chỉ dừng bước ở Đại Thừa Kỳ, 1 cảnh giới mà Linh Sơn có thể chấp nhận được với kẻ đi lấy kinh, một khi vượt qua đến Tiên cảnh, không biết bọn họ có làm thêm 1 cái vòng kim cô nữa cho hắn không.

Nhưng như đã nói, không biết vô tình hay cố ý, nhưng Địa cảnh của Tam Khí Quy Nhất Đại Luân Chuyển là 1 quá trình tích luỹ, nó không khiến người tu luyện đột phá về chất mà đơn thuần chỉ là biến hoá về lượng.

Cụ thể như Đường Tăng hiện nay, hắn đã Địa cảnh đệ tam chuyển, thực lực nhìn vào vẫn là Đại Thừa Kỳ, nhưng thực chất nói đúng hơn thì thực lực của hắn đã bằng 3 tên Đại Thừa Kỳ cộng lại.

“Sư phụ! Hình như bọn chúng định tiễn thầy trò ta đi Tây thiên bằng đường tắt thì phải?”

“Haizzz! Đúng là lòng tham không đáy, rõ ràng ta đã nói là sẽ tặng Cà Sa cho hắn, thế mà hắn vẫn cho người hoả thiêu ta?”

Đường Tăng hậm hực nói.

“Sư Phụ, có vẻ như ngài hiểu lầm tên đó rồi, ta thấy hình như hắn cũng là bị hại nha.”

Ngộ Không thu hồi Hoả Nhãn Kim Tinh nói.

“Ồ? Còn có chuyện gì uẩn khúc sao? Thực lực ta “cày lại” vẫn chưa nhập tiên cảnh nên không dùng được nhiều loại thần thông nha.”

Đường Tăng lười biếng qua loa nói.

“Theo Hỏa Nhãn Kim Tinh của con thấy, tên lão hoà thượng kia đã bị 2 tên đồ tôn của hắn đánh ngất xỉu, đoạt cà sa, hơn nữa chúng định hoả thiêu luôn lão già đó thì phải.”

“Hở? Hai tên đó chơi lớn vậy sao, dù sao đó cũng là sư tổ của bọn hắn a?”



“Con không biết, dù sao thì hắn cũng sắp về Tây Thiên cùng với chúng ta rồi!”

“Được rồi! Ngộ Không đừng đùa nữa, đi cứu người đi ở đây ta tự lo được.”

“Nhưng hắn rõ ràng có ý đồ với Cà Sa của chúng ta nha?!”

“Kệ đi, món đồ lởm đó cho hắn cũng được, ta có cái xịn hơn nhiều.”

“Hắc! Hắc! Sư phụ còn dư cái nào không, cho ta một cái với?.”

“Tướng mạo của con mặc cà sa chẳng ra cái thể thống gì hết, yên tâm đi ta có thứ khác tốt hơn cho con.”

“Khẹc! Khẹc! Vậy thì đa tạ sư phụ rồi! He! He! He!”

Ngộ Không hớn hở, bổ nhào 1 phát đã lên tới Nam Thiên Môn.

Tứ Thiên Vương…

“A a a a a! Đại Thánh lại đến đại náo thiên cung rồi!” X4

“Này! Này! Này! 4 lão già c·hết bầm, đừng có mà tung tin đồn nhảm, lão Tôn lên đây nhờ chút việc.”

“Hề hề hề! Bọn ta đùa với ngài thôi! Đại Thánh có gì phân phó cứ nói đừng ngại!”

Quảng Mục Thiên Vương nói.

“Dưới Từ Hàng Thiền Viện sắp có hoạ cháy chùa, ta nhờ các ngươi bẩm tấu Ngọc Hoàng 1 tiếng để khi nào cháy khoảng 2/3 chùa thì cho mưa d·ập l·ửa.”

“Ấy? Sao ngài biết được chùa cháy mà báo? Với lại, biết lửa cháy sao không dập ngay mà còn đợi cháy 2/3 chùa mới dập?”

Đa Văn Thiên Vương nghi vấn hỏi.

“Là dưới kia bọn sư sãi định châm lửa toan đốt c·hết thầy ta để c·ướp báu vật, mặc dù thầy ta có lòng tốt muốn cứu người, nhưng lão Tôn không tốt đến thế, cháy có 2/3 chùa chả phải là quá nhân từ rồi sao?”

“Đại Thánh nói chí phải!” X2



Tăng Trường Thiên Vương cùng Trì Quốc Thiên Vương gật đầu phụ hoạ.

“Được rồi, việc lớn nhờ các vị, lão Tôn đi lo việc nhỏ đây!”

Dứt tiếng, Ngộ Không lại bổ nhào 1 phát trở về Từ Hàng Thiền Viện, ngự Cân Đẩu Vân lơ lửng trên không, dùng thần thông nh·iếp Kim Trì đang b·ất t·ỉnh nhân sự lên đụn mây, kế bên là Đường Tăng đang… ngự bát vàng phi hành.

Dưới kia, đám hòa thượng vẫn đang “hăng say lao động” người xếp củi, kẻ tưới dầu, đứa châm lửa, chẳng mấy chốc mà ngọn lửa đã bùng lên dữ dội, nuốt mất hơn nửa chùa.

Đúng lúc này, từ phương xa 1 cơn gió đen bay tới hiển lộ ra thân ảnh 1 con gấu đen.

“Cha chả! Từ Hàng Thiền Viện của Kim Trì lão đệ cháy rồi, ta phải mau chữa lửa thôi.”

Gấu đen sốt sắng đằng vân bay lên, chưa kịp làm gì, đã thấy trong đám lửa có 1 gói hành trang toả ánh hào quang, chắc mẩm là bảo vật, gấu ta chẳng thèm đoái hoài gì tới lửa cháy nữa, cuốn theo gói hành lý định bay vội về động phủ, trùng hợp là lúc này Quảng Trí, Quảng Mưu cũng đang trùm Cẩm Lan Cà Sa định vào đây c·ướp hành lý, thấy lại có bảo vật dâng tận miệng, Hắc Hùng Tinh cuốn theo cả người cả cà sa chuồn êm.

“Sư phụ! Con gấu đó c·ướp mất hành lý của chúng ta rồi!”

“Ừm! Là ta cố ý để nó lấy đó, chuyện ở đây bàn giao lại cho Long Vương, thầy trò ta đuổi theo tên kia.”

“Còn tên hoà thượng này thì sao sư phụ?”

Ngộ Không chỉ xuống Kim Trì đang nằm b·ất t·ỉnh trên Cân Đẩu Vân hỏi.

“Để ta xem! Hừm, được rồi đó, giao hắn lại cho tên hoà thượng nào đó đi.”

Đường Tăng bước đến kiểm tra, đánh tan máu bầm cho Kim Trì, nhét cho hắn 1 viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn coi như đã chữa xong.

Ngộ Không thấy thế hạ thấp đám mây xuống, vất Kim Trì cho 2 - 3 tên hoà thượng khác rồi cùng Đường Tăng đuổi theo Hắc Hùng Tinh.

Kim Trì bị mấy tên hoà thượng lay động, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy thế lửa c·háy l·ớn hốt hoảng hỏi, chư tăng nghe vậy liền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe, nghe xong Kim Trì tức muốn nổ phổi, hắn cũng thuật lại việc bị Quảng Mưu, Quảng Trí lừa gạt mất Kiếm Lệnh và Cà Sa, sau đó ám toán hắn cho chư tăng nghe, tới tận đây cả lũ mới biết là mình bị lừa, hùa nhau đi xách nước d·ập l·ửa.

Trên thiên không, Đông Hải Long Vương cùng Tứ Thiên Vương giá vân xuống tới.



“Chư vị Thiên Vương có phải chúng ta đến hơi trễ rồi không? Lửa cháy đã quá 2/3 chùa rồi? Chỉ còn mỗi cái đại điện là chưa cháy tới.”

“Long Vương cứ yên tâm, bọn này rắp tâm hại thầy trò Đại Thánh, chỉ nhiêu đó thôi còn chưa hết tội chúng đâu, ngài từ từ thong thả cũng được.”

Quảng Mục Thiên Vương cười nói.

“Chư vị nói chí phải! Ha ha ha!”

Long Vương cười đáp.

Mặc dù nói vậy, nhưng lão Long Vương vẫn thi pháp cho mưa xuống, chứ với thế lửa này, không khéo lại có án mạng cũng nên.

“Mưa! Mưa rồi! Chùa ta được cứu rồi, đa tạ Bồ Tát, đa tạ Phật Tổ.”

Kim Trì hưng phấn dập đầu lạy.

“Hừ! Là bọn ta đây chứ Bồ Tát, Phật Tổ nào!?”

Tứ Thiên Vương cùng Đông Hải Long Vương Ngao Quảng hiện thân hạ thấp đám mây xuống quát.

“Là chư vị thần tiên sao? Đa tạ chư vị thần tiên đã cứu chúng tôi!”

“Không phải! Bọn ta cũng phụng mệnh hành sự mà thôi, người cứu các ngươi chính là người các ngươi muốn đốt c·hết ấy!”

“Chính là Thánh Tăng cùng Đại Thánh thấy các ngươi tội nghiệp nên mới chỉ điểm bọn ta xuống đây d·ập l·ửa!”

“Cũng chính Thánh Tăng đã cứu ngươi 1 mạng lúc ngươi còn thoi thóp, chứ không thì ngươi đã hồn quy địa phủ rồi!”

“Các ngươi ráng mà liệu cho tốt!”

Chư vị Thiên Vương thay nhau nói.

“Đúng rồi! Thánh Tăng! Thánh Tăng đâu rồi, ta muốn gặp Thánh Tăng, ta là đầu óc bị lừa đá mới tin 2 tên khốn kiếp kia để chúng giở trò hại thánh tăng a, ta còn mặt mũi nào để sống trên cõi đời này nữa.”

Đoạn Kim Trì định đập đầu vào thềm đá t·ự v·ẫn.

“Khoan đã! Thánh Tăng đã đi hàng phục yêu ma rồi, mạng của ngươi là Thánh Tăng cứu, sống hay c·hết phải đợi Thánh Tăng về định đoạt, ta chỉ nói đến thế thôi.”

Long Vương ngăn Kim Trì lại nói, sau đó cùng Tứ Thiên Vương giá vân về Thiên Đình phục mệnh.

*P/s: theo thiết lập của ta thì “trên trời 1 ngày dưới đất 1 năm” có nghĩa là 1 ngày trên trời DÀI BẰNG 365 ngày dưới nhân gian cộng lại, tức là chỉ có bất cập về cách tính đơn vị thôi, chứ tốc độ chảy thời gian không đổi, chứ ta không thể tưởng tượng nổi, chư thần làm sao có thể làm hết tất tần tật từ A tới Z công việc của 365 ngày chỉ trong 1 ngày, nếu tính theo kiểu dòng chảy thời gian trên thiên giới nhanh hơn hạ giới được.