Tạm không nói về Kim Trì và Từ Hàng Thiền Viện nữa mà hãy tập trung đến Hắc Phong Sơn - Hắc Phong động.
Sau khi về đến động phủ, Hắc Hùng Tinh hớn hở khoe khoang với 2 tên đồng bạn, thì ra lúc nãy bọn chúng đang tụ tập luận đạo, bất ngờ thấy phía Từ Hàng Thiền Viện có ánh lửa bốc lên, Hắc Hùng Tinh vốn có giao tình với Kim Trì nên định đến ứng cứu, ai ngờ hốt được mớ bảo vật mà quên mất cả cứu chùa, cứu người.
“Ổ? Hắc Hùng đại ca, ngươi nói đi cứu người chẳng lẽ là chỉ 2 tên hoà thượng này thôi sao? Kim Trì lão đệ đâu?”
Một tên ăn mặc trông giống đạo sĩ hỏi.
“Ấy c·hết! Lăng Hư Tử tiểu đệ không nói ta cũng quên mất! Nhưng lúc nãy trông về phương đó thấy lửa đã dập tắt, chắc hắn cũng không sao đâu. Quan trọng là ta vừa nhặt được mấy món bảo bối này! Khà khà khà!”
Hắc Hùng Tinh vừa cười vừa nói, sẵn tiện giật tấm cà sa Quảng Trí, Quảng Mưu đang choàng trên người về tay mình, vuốt ve thưởng thức 1 chút rồi ướm lên người.
Thấy chưa đủ uy phong, Hắc Hùng Tinh mở bọc hành lý lấy Ngũ Phật Bì Lô Mũ đội trên đầu đi qua đi lại trình diễn cho 2 tiểu đệ xem.
“Hắc Hùng đại ca quả nhiên rất có duyên với Phật, chỉ mới mặc những món bảo vật này lên thôi mà trông uy phong gấp 10 lần.”
Ở 1 bên ngắm nghía nãy giờ, tú tài áo trắng cố lựa từ nịnh bợ Hắc Hùng nói.
“Ha ha ha! Bạch Y Tú Sĩ đúng là có con mắt thẩm mĩ. Đến! Đến! Hai lão đệ cứ đến đây ta cho các ngươi sờ sờ bảo vật 1 chút.”
Lăng Hư Tử nghe thế mắt sáng lên, ngay lập tức nhào tới, cả đời hắn tu hành khắc khổ đã từng gặp qua bao nhiêu thứ gọi là bảo vật, nhưng chỉ khi thấy Hắc Hùng Tinh mang 2 món bảo vật này về đây hắn mới biết những món “bảo vật” hắn gặp trước kia hoá ra chỉ là rác rưởi.
Bên cạnh, Bạch Y Tú Sĩ mặc dù cũng rất tò mò, tiến lại gần quan sát, nhưng dường như hắn luôn có tâm tư khác nên nếu nhìn kĩ sẽ luôn thấy hắn có 1 chút gì đó không được tự nhiên, có phần dè chừng, câu nệ.
“Các ngươi đủ rồi đó! Bọn yêu ma quỷ quái các ngươi cũng xứng đụng vào Phật bảo sao?”
“Còn không mau trả Phật bảo lại cho bọn ta!”
Quảng Trí, Quảng Mưu bị bỏ xó 1 bên lúc này cũng không nhịn được nữa nghiến răng, nghiến lợi nói.
“Hai thằng oắt con, dám mắng cả ông nội các ngươi à? Nếu ta đoán không lầm những bảo vật này cũng không phải của các ngươi thì các ngươi có quyền gì đòi hỏi ở đây? Niệm tình Kim Trì ta cho các ngươi cơ hội cút khỏi đây, không thì đừng trách ông nội vô tình!”
Hắc Hùng Tinh nổi giận gầm thét.
Quảng Trí, Quảng Mưu bị hét thẳng vào mặt cũng có chút hoảng hốt, nhưng nhìn Hắc Hùng Tinh đang mặc Phật bảo trên người, lòng tham, cùng nộ khí tích lũy lâu nay bộc phát, như kích hoạt 1 công tắc nào đó, trong tròng mắt chúng ma khí dâng lên cuồn cuộn, đẩy khí thế 2 tên tiểu hoà thượng lên cao.
Chỉ thấy lúc này hình tượng của 2 tên hoà thượng bắt đầu thay đổi, thân hình cất cao tầm 3 – 4 mét, phá nát tăng bào, làm lộ ra bên trong là làn da đen tuyền, từ đầu tới chân có những ma văn thần bí nổi lên, quanh thân cuồn cuộn hắc khí, miệng mọc nanh, đầu mọc sừng, móng tay mọc dài, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên hồng quang, trông chả khác nào ác quỷ.
Tam yêu nhìn thấy cảnh này cũng bị đứng máy mất mấy giây, sau đó chúng bật cười lớn:
“Ha ha ha!” x3
“Cứ tưởng là chuyện gì, hoá ra chỉ là chút tiểu xảo tiểu pháp, định dùng vải the mà che mắt thánh à? Đúng là 2 tên nhóc con không biết sống c·hết, nhìn thương của bản Đại Vương!”
Hắc Hùng Tinh không biết từ đâu móc ra 1 cây Hắc Anh Thương lao tới, Mưu, Trí 2 hoà thượng hay nói đúng hơn là 2 ma, cũng không nao núng gầm lên giận dữ đón đỡ.
Thấy Hắc Anh Thương chực đâm tới, Trí Ma nhanh chóng lấy tay hoá trảo cản lại bắn ra tia lửa, Mưu ma chớp thời cơ đấm 1 quyền vào bụng Hắc Hùng Tinh khiến hắn phải lùi lại 2 – 3 bước nôn ra một ngụm máu tươi.
Khinh địch b·ị t·hương, Hắc Hùng Tinh cuối cùng cũng nhận ra có lẽ mình đã nhận định sai lầm, hai tên đầu trọc này không phải dùng xảo thuật gì hết, rõ ràng không biết dùng bí pháp gì, bọn chúng từ 2 tên phàm nhân trực tiếp đề thăng lên tới Huyền Tiên cảnh đỉnh phong!? Thậm chí theo như mắt thường nhìn thấy vẫn còn đang tiếp tục tăng lên!? Hắc Hùng hắn cũng chỉ mới Kim Tiên cảnh sơ kỳ thôi a.
“Hai vị lão đệ, 2 tên này có vẻ không đơn giản, mau mau giúp đại ca ngăn địch.”
Thấy tình hình không ổn, Hắc Hùng Tinh cũng không sĩ diện nữa bèn kêu gọi hỗ trợ.
Bạch Y Tú Sĩ có vẻ do dự 1 chút, nhưng thấy 2 ma không phân phải trái công tới, hắn cũng hoá ra bảo kiếm cùng Hắc Hùng Tinh đón đỡ công kích của 2 ma.
Trong khi đó Lăng Hư Tử dù có tâm mà cũng không thể xuất lực, chỉ có thể đứng từ xa đánh phụ trợ, cơ mà không có hiệu quả mấy, bởi mới thấy xuất thân nghèo khó, may mắn nhặt được 1 bộ luyện được bí tịch, lăn lộn gần hết đời may mắn được Hắc Hùng Tinh giúp đỡ, hắn chỉ mới tới Đại Thừa Kỳ thôi a, kẻ địch có thể thương tổn Hắc Hùng Tinh ít gì cũng nhập tiên cảnh, có liều 10 cái mạng sói của hắn cũng không đủ người ta nhét kẽ răng.
Lại nói tên Bạch Y Tú Sĩ này mới “nhập đội” không bao lâu, làm gì cũng có phần câu nệ, bình thường cũng ít nói, nhưng không ngờ vừa xuất thủ liền có thể chiến ngang tay với kẻ địch làm Lăng Hư Tử ao ước không thôi.
Chiến đấu càng lúc càng gay cấn, Hắc Hùng Tinh và Bạch Y Tú Sĩ chủ công, Hắc Hùng Tinh lúc nãy do khinh địch mới b·ị t·hương, bây giờ đã tập trung tinh thần 100% đánh cho Trí Ma lùi lại liên tiếp, nên nhớ trong nguyên tác con gấu đen này không biết được cơ duyên gì mà vốn là 1 con dã yêu lại có thể lực chiến ngang với Ngộ Không mấy hiệp không bại, mặc dù đó là 1 Ngộ Không bị (nhà cái) giảm sức mạnh.
Về phía Bạch Y Tú Sĩ, tên này cũng làm Hắc Hùng Tinh kinh ngạc không thôi, còn nhớ mới vừa tháng trước con rắn tinh này đến nương nhờ hắn, cứ ngỡ thực lực hắn cũng chẳng ra sao giống lão sói, nhưng cũng là kẻ có học thức, Hắc Hùng Tinh mới thu lưu làm tiểu đệ, không ngờ hôm nay lần đầu xuất thủ cũng không kém cạnh hắn là bao, từng đường kiếm hoa múa lên có bài có bản, công thủ không kẻ hở, rõ ràng là kẻ này cũng có sư thừa, chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Giao chiến hơn nửa nén nhang, 2 yêu 2 ma đánh từ trong động ra tới ngoài động, kiếm khí, trảo kích, thương ảnh bay đầy trời, nguyên 1 khoảng rừng cây tươi tốt bị chiến đấu dư ba san thành bình địa mà vẫn bất phân thắng bại, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy Hắc Hùng Tinh và Bạch Y Tú Sĩ đã bắt đầu đuối sức, trong khi đó Trí Mưu 2 ma khí thế vẫn không ngừng kéo lên.
Đâu đó trên không.
“Sư phụ! Tại sao 2 tên tiểu hoà thượng đó lại có biến hoá nghiêng trời lệch đất như thế? Cứ theo cái đà này con gấu đen cùng con bạch xà kia chắc không qua nổi mấy hiệp nữa đâu!”
Ngộ Không ngự trên Cân Đẩu Vân nhìn xuống đại chiến hỏi.
“Là ma hoá! Nếu nói nhập ma là do tác nhân bên trong, bản thân tu sĩ tự rơi vào ma chướng, bị tâm ma ảnh hưởng thì ma hoá lại bắt nguồn từ bên ngoài, có thể do bị ma khí xâm nhiễm hoặc bị người khác trồng ma chủng vào người, nó sẽ từ từ hấp thu và kích phát ham muốn tột cùng của ký chủ để lớn mạnh, sau đó ký chủ sẽ bị ma khí ăn mòn và hoàn toàn khống chế.”
Đường Tăng chân đạp bát vàng tay cầm Cửu Hoàn Tích Trượng ôn tồn giải thích.
“Chẳng lẽ cứ bị ma hoá là mạnh lên vậy sao?”
“Không phải! Về lý thuyết, ma khí chỉ có thể ảnh hưởng người có lòng ham muốn, tức là nếu con vô dục vô cầu thì ma khí cũng chỉ như nước đổ lá khoai, ngược lại nếu lòng ham muốn càng lớn thì ma khí càng mạnh, ma hoá thực lực càng cao, người bị khống chế càng khó lấy lại lý trí.”
“Trong trường hợp này, 2 tên hoà thượng từ nhỏ đã theo học Phật pháp, nhưng Phật lý không hiểu nhiều, chỉ có tuân thủ theo giới luật 1 cách máy móc để áp chế cái ham muốn, dục vọng của mình xuống, điều này rõ ràng tai hại như ta đã thấy, dục vọng bị áp chế lâu ngày sẽ làm bức tường giới luật ngày càng quá tải, chỉ cần 1 tác nhân nhỏ bên ngoài tác động cũng đủ tức nước vỡ bờ, ham muốn dục vọng của họ lúc này sẽ cao hơn ai hết! Đâu phải như không các cụ bảo là trẻ không chơi già đổ đốn?”
Ngộ Không vốn cũng thông minh nên được Đường Tăng giảng giải đôi chút cũng hiểu ra ngay.