Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 21: Hàng phục 2 ma



Chương 21: Hàng phục 2 ma

Trong lúc 2 thầy trò đang nói chuyện thì chiến cuộc phía dưới lại có biến hoá, chỉ thấy 2 ma lúc này thực lực đã dâng cao lên tới Kim Tiên đỉnh phong, từng quyền từng trảo đánh cho Hắc Hùng Tinh và Bạch Y Tú Sĩ bại lui, khổ không thể tả.

Thấy cảnh này Đường Tăng cũng không chần chừ nữa, cùng Ngộ Không hạ xuống gia nhập chiến cuộc.

Thật ra, mặc kệ bọn chúng tự tương tàn cũng chả sao cả, nhưng Đường Tăng là nhìn trúng 3 con yêu này, Hắc Hùng Tinh thì khỏi nói, với kinh nghiệm lâu năm trong nghề, Đường Tăng có thể nhìn ra bóng dáng của Từ Hàng đứng sau tên này, chắc có lẽ thấy hắn căn cơ tốt nên trong bóng tối vụng trộm bồi dưỡng, chứ 1 sơn tinh dã quái như Hắc Hùng Tinh làm gì có thể lực chiến Ngộ Không mà không bại được?

Một mũi tên trúng 2 đích, trong bóng tối vụng trộm bồi dưỡng Hắc Hùng Tinh, để hắn trở thành 1 kiếp nạn trên đường đi, sau đó giả vờ không biết gì, lấy cớ hàng phục hắn, danh chính ngôn thuận mang về núi làm Hộ Sơn Đại Thần, quả nhiên Bồ Tát cao tay nha.

Còn Lăng Hư Tử? Kẻ này dù là 1 con sói, nhưng có lòng cầu đạo, không sát sinh vô tội, lại thiện chế thuốc, thu về làm môn hạ cho hắn luyện dược cũng được.

Chỉ có Bạch Y Tú Sĩ làm Đường Tăng khá bất ngờ, theo như nguyên tác thì tên này là 1 con Bạch Hoa Xà, bị Ngộ Không tiễn về Tây phương trong phút mốt, nhưng rõ ràng hiện tại thực lực nó hiển lộ ra cũng chả kém gì Hắc Hùng Tinh.

Hơn nữa, danh hào Bạch Y Tú Sĩ không khỏi làm Đường Tăng nhớ đến một người, nói đúng hơn là 1 Long, đúng vậy, chính là Kính Hà Long Vương, liệu đây chỉ là sự trùng hợp thôi hay còn ẩn tình gì khác?

Chuyện đó để bắt lại hỏi sau đi, bây giờ là phải hàng phục 2 tên ma đầu trước mắt đã.

“Grào!”

“Oanh!”

Hắc Hùng Tinh sơ xuất, bị Trí Ma 1 trảo đánh bay, thân gấu va đập gãy tận 5 – 6 cây cổ thụ mới hết dư lực, cũng may trên người hắn còn mặc Cẩm Lan Cà Sa, chỉ nhận dư chấn thôi, chứ không 1 trảo này của Trí Ma cũng đủ xẻo mất 1 tảng thịt của hắn.

Nhân lúc Hắc Hùng Tinh còn chưa gượng dậy nổi, Trí Ma dồn lực, nhún 1 phát như 1 con cóc nhảy tới, 2 trảo duỗi ra toan xé xác Hắc Hùng Tinh, đúng lúc này, Ngộ Không đến kịp 1 gậy đánh bay Trí Ma.

“Cảm… cảm tạ hầu huynh đệ tương trợ!”



Hắc Hùng Tinh thoát nạn, chống thương gượng dậy cảm tạ Ngộ Không.

“Cảm tạ cái gì? Con gấu đen ngươi đừng hiểu lầm! Lão Tôn chỉ sợ tên kia không cẩn thận làm rách cà sa của sư phụ ta mà thôi!”

Ngộ Không tí tửng mỉa mai nói.

Hắc Hùng Tinh nghe tới đây, mặt đen cũng đỏ chót (chẳng qua là đen quá nên không nhận ra thôi) trộm đồ của người ta, bây giờ chính chủ tới nơi, còn tiện tay cứu hắn 1 mạng, cho dù là gấu cũng biết xấu hổ nha.

“Rống!”

Không để Ngộ Không và Hắc Hùng Tinh nhiều lời, Trí Ma bị trúng đòn đau, phát cuồng gầm lên lao tới 2 người… à không 2 yêu.

“Hầu huynh đệ cẩn thận!”

“Ái chà chà! Ma đầu giỏi lắm, ăn 1 gậy của lão Tôn mà còn phách lối được, vậy thì ăn tiếp mấy gậy nữa của lão Tôn đi!”

Nói rồi 2 yêu 1 gậy, 1 thương đón đỡ thế công của Trí Ma, thương pháp của Hắc Hùng Tinh cũng không phải dạng xoàng, nhưng do mới đầu khinh địch b·ị t·hương, cộng thêm thực lực ma đầu tăng lên liên tục khiến hắn không kịp thở dốc, bây giờ có Ngộ Không chủ công, Hắc Hùng Tinh đi theo phối hợp, đâm Trí Ma thủng mấy lỗ máu.

Phía bên kia, tình hình Bạch Y Tú Sĩ vốn dĩ cũng không tốt hơn là mấy, lúc Hắc Hùng Tinh trúng chiêu, vì sợ hắn hẹo, Trí Ma rảnh tay phối hợp Mưu Ma làm thịt mình mà phân tâm 1 chút, suýt bị Mưu Ma bắt được cơ hội, há cái miệng to như chậu máu cắn đứt đầu.

Cũng may Đường Tăng đến kịp, Cửu Hoàn Tích Trượng đảo 1 vòng, đập thẳng vào mặt Mưu Ma làm hắn rơi mất 1 cái răng nanh, Bạch Y Tú Sĩ kế bên còn cảm nhận rõ mồn một cái cảm giác gió rít sát da đầu, khi Cửu Hoàn Tích Trượng huơ qua.

“Đa tạ thần tăng cứu giúp!”

Bạch Y Tú Sĩ làm lễ bái 1 cái.



“Không cần khách khí! Giải quyết tên này đi rồi mọi chuyện nói sau!”

Thấy Bạch Y Tú Sĩ dường như muốn nói gì nữa Đường Tăng ra chỉ chỉ vào Mưu Ma nói.

“Vâng!”

Bạch Y Tú Sĩ cũng nghiêm túc gật đầu, tay nâng kiếm, mắt nhìn Mưu Ma đầy sát khí, tên ma đầu này suýt nữa đã lấy thủ cấp của hắn rồi, đại sự chưa thành há có thể bỏ mạng tại đây.

“Ma đầu! Xem kiếm!”

Bạch Y Tú Sĩ quát.

Thấy vậy, Đường Tăng cũng thầm niệm pháp quyết, thi triển Địa sát thất thập nhị biến Đại Lực thần thông cùng La Hán thập bát biến Hàng Long biến buff sức mạnh, đùa chứ tên Mưu Ma này thực lực dù kém hơn Trí Ma 1 bậc, nhưng cũng đã là Kim Tiên trung kỳ thực lực, không bật hack thì có 3 tên Đại Thừa kỳ thực lực cũng đánh không lại a.

Nói thì nói như thế, nhưng sau khi dùng 2 loại thần thông chồng lên, pháp lực của Đường Tăng trôi qua nhanh như cái cách người yêu cũ của bạn có người yêu mới vậy, nếu không tốc chiến tốc thắng thì phải đợi Ngộ Không đến ứng cứu, đương nhiên đối với Đường trưởng lão như thế thì có hơi mất mặt.

“Oành! Oành! Oành!”

Kích hoạt trạng thái chiến đấu, Đường Tăng cơ bắp cuồn cuộn online, cầm Cửu Hoàn Tích Trượng quật cho Mưu Ma quên cả lối về, Bạch Y Tú Sĩ đang từ chủ công cũng bị Đường Tăng “đoạt mất” khí thế, chuyển sang phụ công, đánh yểm trợ giống Hắc Hùng Tinh phía bên kia.

“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”

Mỗi lần 9 chiếc vòng trên thiền trượng của Đường Tăng reo lên, chính là báo hiệu 1 đòn nữa giáng xuống, “tác động vật lý” vào khuôn mặt “khả ái” của Mưu Ma, làm hắn khốn khổ vô cùng.

Chưa kể, Bạch Y Tú Sĩ ở kế bên cũng bắt đúng thời cơ, cứ mỗi tiếng vòng reo thì trên người Mưu Ma lại thêm ra 1 vết kiếm sâu hoắm.



Mặc dù lúc này Mưu Ma đã không còn tư duy nhận thức nữa, nhưng bản năng vẫn còn, chính vì thế, mới ban đầu hắn vẫn có thể dựa theo tiếng vòng reo mà sớm đưa ra biện pháp ứng đối, nhưng điều làm hắn bối rối là tiếng vòng reo bên phải, hắn lại ăn đòn bên trái, tiếng reo ở dưới hắn ăn đòn ở trên, tiếng reo bên trái ăn đòn ngay trái (trái gì ở dưới anh em tự hiểu).

Chính là quỷ dị như thế, nên Mưu Ma vốn điên cuồng vì ma khí ăn mòn, giờ đây nghe tiếng vòng reo từ tích trượng của Đường Tăng, là theo bản năng tự khắc ôm đầu ngồi xổm xuống kêu ngao ngao.

Một lúc sau:

“Đừng… đừng… đánh nữa!”

Mưu Ma b·ị đ·ánh tới nỗi ma khí tán loạn, nhưng cũng nhờ thế mà hắn dần lấy lại 1 chút lý trí, mở miệng cầu xin nói.

“Keng!”

Đường Tăng dùng tích trượng đỡ 1 nhát đâm của Bạch Y Tú Sĩ định đâm vào Mưu Ma.

“Từ từ đã! Hình như hắn đã khôi phục lý trí! Để ta hỏi hắn đôi lời!”

“Vâng! Thánh tăng cứ tự nhiên!”

Cũng trong lúc này, hình dạng của Mưu Ma đã thay đổi, ma khí dần rút lui, diện mạo hắn cũng bị thoái hoá về nhân hình.

Cơ mà không biết phải nhân hình không, chứ thân thể thì đầy vết kiếm, mặt mũi như cái đầu heo, răng môi lẫn lộn, 2 tay xụi lơ, có vẻ đã không cử động được nữa.

“Mô Phật! Để bần tăng chữa thương cho thí chủ.”

Đường Tăng thấy cảnh này cũng ngượng ngùng, hình như lúc nãy ra tay hơi nặng, nhưng chịu thôi, nếu không đánh phủ đầu như thế, đến khi ma khí đạt cực đại, thực lực Mưu Ma tăng cao khỏi tầm kiểm soát thì lại càng nguy.

Nhét vào miệng Quảng Mưu 1 viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn, giữ lại 1 hơi thở cho hắn, chứ theo Tuệ Nhãn của Đường Tăng dò xét thì nội thể hắn đã nát như cái nùi giẻ rồi.

Không phải do Đường Tăng đánh, mà là do định lực tên này quá yếu, bị ma khí đồng hoá hết hơn 99% đã hết cứu rồi, bây giờ ma khí tán đi hết, cũng mang hết thảy sinh cơ của hắn đi theo, đừng tưởng ma hoá không phải trả giá, sinh cơ của ngươi cũng chỉ là 1 phần thôi.

Phía bên kia, Hắc Hùng Tinh cùng Ngộ Không cũng đánh nổ Trí Ma, có vẻ như Trí Ma ma hoá nặng hơn, phút cuối hắn còn dùng hết sức bình sinh đẻ cố nếm thử thịt gấu cơ mà, không thấy tay gấu của Hắc Hùng Tinh đang chảy máu tí tách sao?