“Hết cứu! Toàn bộ nội tạng, kinh mạch của hắn đã bị ma khí ăn mòn, sinh cơ cũng cũng bị ma khí thôn tính làm chất dinh dưỡng. Cho nên khi tia ma khí cuối cùng tan mất thì mạng của hắn cũng tan theo!”
“Gấu nhỏ! Cho ngươi 1 viên, Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn siêu cấp đan dược chữa thương, hồi khí, không dối già gạt trẻ!”
Đường Tăng vừa nói vừa móc ra thêm 1 viên dược hoàn nữa, vất cho Hắc Hùng Tinh.
“Đa tạ thánh tăng! Đa tạ thánh tăng!”
Hắc Hùng Tinh cảm tạ rối rít.
Đường Tăng cũng chỉ gật đầu 1 cái, quay sang hỏi chuyện Quảng Mưu:
“Các ngươi là chuyện gì xảy ra? Là ai cho các ngươi biết ta có Cẩm Lan Cà Sa?”
Quảng Mưu lúc này cũng không còn giấu diếm gì nữa, lời Đường Tăng nói hắn cũng nghe được, bây giờ hắn chỉ có một ước muốn được là được ra đi thật thanh thản thôi, vì vậy nên hắn cũng không ngại kể lại đầu đuôi mọi việc.
Theo như Quảng Mưu nói, tất cả mọi việc hắn và Quảng Trí làm đều được sự chỉ đạo của Quảng Lượng sư bá tức Thông Thiên Giáo Chủ, ác thi của Thông Thiên Thánh Nhân, bọn hắn trộm cà sa là bởi vì Thông Thiên Giáo Chủ nói rằng chỉ cần có Phật bảo là có thể đi đến Tây Phương lãnh Phật vị, trở thành Phật Đà.
Còn chuyện ma khí từ đâu ra, Quảng Mưu cũng không biết, hắn chỉ biết lúc đó hắn chỉ khao khát giành lại Phật bảo để trở thành Phật, thì có 1 luồng sức mạnh từ trong người tuôn trào ra, cứ thế bị ma hoá mất hết lý trí.
Đường Tăng nghe xong thì trong đầu hiện lên 1000 câu hỏi vì sao? Tại sao Thông Thiên Giáo Chủ lại xuất hiện ở đây? Tam Thanh không phải đã bị Đạo tổ Hồng Quân cấm túc rồi sao?
Nếu nói ra thì hiện tại chỉ còn 3 cái thiện thi là Thái Thượng Lão Quân, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cùng Linh Bảo Thiên Tôn ở trên thiên giới thôi a! Hơn nữa, 3 lão này Đường Tăng không xa lạ gì, người nhà nhau cả, nên chắc chắn không phải 3 người bọn hắn làm.
Chẳng lẽ Từ Hàng cả gan như thế dám g·iả m·ạo Thông Thiên? Điều này cũng không có khả năng, trừ phi được Thánh Nhân đồng ý hoặc thực lực ngươi cũng không ngán Thánh Nhân, nếu không ngươi tự ý dùng danh hào của họ, chắc chắn sẽ bị Thánh Nhân quả vị phản phệ, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi c·ái c·hết.
Điều đáng nghi hơn là ma khí này từ đâu ra? Đường Tăng dùng Tuệ Nhãn cùng nhiều loại thần thông kết hợp, mà tới khi Quảng Mưu khí tuyệt bỏ mình vẫn không thể nào tra xét được lai lịch, liệu ma khí này có liên quan tới kẻ tự xưng là Thông Thiên Giáo Chủ hay không?
Suy luận hồi lâu vẫn không có đáp án, Đường Tăng cũng thôi không nghĩ nữa, nếu đã có lần 1 thì sẽ có lần 2, cứ lưu ý thêm là được, thế nào rồi có 1 ngày mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ.
“Ngộ Không chuẩn bị chỗ hỏa táng cho 2 kẻ xui xẻo này đi, còn ta sẽ cầu siêu cho chúng!”
“Yes sir!”
Con này là khỉ giả đúng không? Nó còn bắt chước ta nói tiếng Anh nữa, Đường tăng lầm bầm lầu bầu, lôi bộ đồ nghề ra sau đó bắt đầu siêu độ cho 2 tên xui xẻo.
Xong xuôi, Lăng Hư Tử đưa 2 cái hũ cho Đường Tăng để đựng tro cốt, Đường Tăng cũng ngạc nhiên, này này đừng nói với ta lúc trước ngươi đựng dược liệu bằng cái hũ này nhé?
Dường như thấy ánh mắt nghi hoặc của Đường Tăng, Lăng Hư Tử mặt già xấu hổ nói:
“Tu hành quá khó khăn, thứ này cũng do ta góp nhặt được, có gì dùng nấy, để thánh tăng chê cười rồi!”
“Không có gì! Nếu ngươi đã có đam mê với luyện dược chế thuốc như thế, ta giới thiệu cho 1 người bạn để ngươi làm dược đồng ngươi có chịu không?”
Lăng Hư Tử nghe Đường Tăng nói thế ánh mắt sáng lên, bạn của thánh tăng chắc cũng là hạng thần thông giả a, lúc nãy chiến đấu dư ba quá dữ dội hắn chỉ dám ở xa xa quan chiến, nhưng cũng rõ mồn một sức mạnh của thần tăng này.
Hơn nữa, hiện nay yêu tộc thực sự quá khó khăn, từ Vu Yêu lượng kiếp, Phong Thần lượng kiếp tới nay, danh tiếng yêu tộc ngày càng thảm, các tiên sơn phúc địa thà thu lưu nhân tộc yếu ớt, chứ không thèm thu lưu yêu loại.
Có 1 bộ phận yêu vì sầu đời, bất mãn hoặc chuyển sang tu luyện tà công, thường xuyên bắt nhân loại thôn phệ huyết nhục, bào chế tà dược, luyện ma khí,… khiến yêu tộc càng bị chán ghét hơn, những tiên sơn phúc địa kia cũng có cớ trừ ma vệ đạo, bắt g·iết yêu tộc lấy nội đan luyện dược, hắn mặc dù không nằm trong số này, nhưng cũng không ít lần bị vạ lây, mãi đến khi gặp được Hắc Hùng Tinh mới coi như tạm yên ổn.
Bây giờ, nghe nói có tiên nhân muốn thu lưu, hắn vui mừng quá đỗi, cho dù là dược đồng cũng được (ừ thì dược đồng này hơi già) miễn là có thể được tu hành đàng hoàng tử tế, không còn kiếp sống trốn chui trốn nhủi nữa.
Lăng Hư Tử vui mừng quá đỗi, dập đầu đôm đốp bái tạ, làm Hắc Hùng Tinh cùng Bạch Y Tú Sĩ kế bên hâm mộ không thôi.
Đường Tăng lúc này mới quay sang hỏi chuyện Hắc Hùng Tinh cùng Bạch Y Tú Sĩ, Hắc Hùng trình bày hắn tên thật là Hùng Bi, lúc còn nhỏ hắn và Kim Trì có tiếp xúc qua, nghe được Phật pháp thì si mê từ đó, cho đến 1 ngày nọ có 1 vị tiên thần truyền cho hắn pháp môn tu hành, cùng 1 cây Hắc Anh Thương với 1 khoả Tử Văn Bàn Đào phục dụng để đột phá lên tiên cảnh, còn dặn hắn tu hành cho tốt, sau này có 1 con khỉ tên là Bật Mã Ôn đi ngang nếu đánh bại hắn thì sẽ được tiên thần thu về núi.
Đường Tăng nghe xong thì biết ngay là Từ Hàng con hàng này giở trò, hỏi sao trong nguyên tác 1 con gấu tinh ở nơi hoang sơn dã lĩnh lại biết được Bật Mã Ôn, đánh với Ngộ Không mấy hiệp mà không bại?
“Nếu bây giờ ta nói ta sẽ giới thiệu ngươi cho 1 vị đại năng bái sư, ngươi có nguyện ý không?”
Hùng Bi có chút do dự, dù sao thì ăn cây táo rào cây sung cũng không tốt nha.
“Có phải ngươi cảm thấy làm như vậy sẽ không công bằng với vị tiên thần kia không?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Mong thánh tăng chớ trách!”
Hắc Hùng Tinh cắn răng nói.
“Không cần! Để ta nói chuyện này xong, ngươi hẵng từ chối cũng không muộn!”
Nói rồi, Đường Tăng búng tay 1 cái, 1 màn sáng hiện ra, là thân ảnh của Từ Hàng Bồ Tát, nói đúng hơn là Từ Hàng Chân Nhân, đây vốn là hình tướng thật của Từ Hàng khi còn ở Xiển giáo, bây giờ thì chỉ dùng để làm 1 chút chuyện không muốn ai biết mà thôi.
“Tiên thần mà ngươi nói có phải là vị này không?”
“Đúng! Đúng! Sao thánh tăng biết được?”
“Thực ra đây là 1 trong những hình tướng của Từ Hàng Bồ Tát, tức là người năm đó đưa ngươi nhập đạo chính là nàng! Tuy nhiên, cũng chính nàng đã an bài ngươi trở thành 1 trong những kiếp nạn trên đường thỉnh kinh của ta, cho nên chuyện ngươi thiếu nợ ân tình của nàng coi như đã trả xong.”
Hắc Hùng Tinh trầm tư, hắn biết Đường Tăng muốn ẩn ý điều gì, Từ Hàng Bồ Tát xưa nay không thu đệ tử, nếu hắn theo Bồ Tát về núi cùng lắm thì cũng chỉ ngang hàng Huệ Ngạn Hành giả và Nâng châu Long Nữ mà thôi.
“Xin mạn phép hỏi thánh tăng…”
“Khẹc khẹc! Con gấu c·hết bầm này! Thầy ta bị ngươi trộm mất cà sa, đã không trách tội thì thôi, thậm chí trong lúc nguy nan còn sai ta cứu ngươi 1 mạng, bây giờ thấy ngươi tu hành khó khăn có ý muốn giới thiệu đại năng cho ngươi bái sư, ngươi cũng kì kèo, lần lựa! Có tin là lão Tôn cho ngươi ăn đập không?”
Ngộ Không thấy Hùng Bi có tốt mà không biết hưởng, bất mãn nói (thực ra chủ yếu là hắn cũng chả ưa gì Từ Hàng nên mới bất mãn như vậy).
“Được rồi, được rồi! Ngộ Không cứ để cho nó nói hết lời đã! Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi?”
“Xin mạn phép hỏi Thánh Tăng là ngài định giới thiệu tôi cho ai ạ?”
Hùng Bi nghe Ngộ Không nói cũng hơi xấu hổ, cúi thấp đầu hỏi.