Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 23: (Nạn 11) Lấy ân báo oán, thu phục 3 yêu (Hùng Bi)



Chương 23: (Nạn 11) Lấy ân báo oán, thu phục 3 yêu (Hùng Bi)

Nghe được người mà mình sắp được bái sư là Đạo Tế thánh tăng, Hùng Bi mừng như trúng số độc đắc (nếu Thiên Đình có xổ số).

Phải biết rằng, Đạo Tế là 1 trong những vị đại năng còn ở trần gian không câu nệ yêu tộc, chỉ cần có lòng hướng đạo, là ngài ấy đều giúp đỡ, nếu được bái vào môn hạ, tất nhiên vị cách sẽ khác hơn so với đi theo Từ Hàng làm đồng tử hoặc xui xẻo hơn là thú cưỡi, hơn nữa nghe nói ngài ấy pháp lực rất cao cường.

Nghĩ đến đây, Hùng Bi nhớ lại giai thoại về Đạo Tế thánh tăng được lưu truyền: Năm xưa, ở nhà viên ngoại họ Lý có 1 người con trai tên Lý Tu Duyên, dù con nhà quyền thế, nhưng rất hay giúp đỡ những người khó khăn, nghèo khổ.

Tới tuổi hôn sự, chàng được đính hôn cùng con gái nhà họ Yên tên Yên Chi, trớ trêu thay, trong đêm tân hôn Lý Tu Duyên thức tỉnh Phật tính, bị các La Hán tôn giả tiếp dẫn về Phật giới, đến khi tu hành thành tài, ông được phong Hàng Long La Hán chính quả, đứng đầu trong chư vị La Hán.

Hàng Long La Hán vốn tính tình ôn hoà, thường xuyên hạ phàm giúp người trần, trong 1 lần nọ, hắn bắt gặp thú cưỡi của chư vị La Hán khác hạ phàm hoạ loạn trần gian (cấu kết gian dương đại đạo, hấp diêm 1 con heo, đẩy bà già xuống biển,…) trong cơn nóng giận, đã đ·ánh c·hết hết, cho vào nồi ăn sạch.

Chư vị La Hán khác đến nơi thì thấy mọi chuyện đã rồi, 2 bên xảy ra mâu thuẫn, Hàng Long 1 mình đánh bại 17 La Hán còn lại, sau đó quay về Linh Sơn lĩnh tội, dưới sức ép của 17 + 498 La Hán (chỉ có 2 vị năm đó tiếp dẫn Đạo Tế về Linh Sơn để dạy dỗ là phản đối) Phật Tổ phế truất quả vị Hàng Long La Hán của ngài, đuổi ngài về nhân gian giới, không cho về Phật giới nữa.

Từ đó, Phật giới Hàng Long La Hán quả vị đổi chủ, nhân gian lại nhiều thêm 1 Tế Điên, điên điên khùng khùng, la cà khắp nơi giúp đỡ chúng sinh, chúng sinh ở đây là cả người, yêu, quỷ…

Dòng suy nghĩ dừng lại, Hùng Bi cũng không khác gì Lăng Hư Tử, dập đầu bái tạ không thôi.

Xử lý xong Hùng Bi thì chỉ còn Bạch Y Tú Sĩ.

“Được rồi! Ở đây cũng không còn người ngoài nữa, ngươi cũng không cần giấu giếm gì nữa đâu!”

Nghe Đường Tăng nói như thế, Bạch Y Tú Sĩ cũng giật mình 1 cái, rồi dường như nghĩ tới điều gì, mỉm cười vái chào Đường Tăng.

Chỉ thấy lúc này Bạch Y Tú Sĩ xoay 1 vòng, từ 1 thanh niên áo trắng anh tuấn tiêu sái, trở thành 1 thiếu nữ váy trắng yểu điệu thướt tha, có lồi có lõm, làm Lăng Hư Tử và Hùng Bi kế bên há hốc mồm không thôi.



“Bạch Tố Trinh bái kiến Thánh tăng! Vì tiểu nữ có đại sự mang theo, nên phải dùng phép che mắt phòng thân, mong thánh tăng rộng lòng tha thứ!”

Bạch Tố Trinh cất giọng như hoàng oanh nói.

“Không có chuyện gì! Ngược lại ta có 1 thắc mắc, ngươi và Kính Hà Long Vương có quan hệ gì chăng?”

“Thánh Tăng mắt sáng như đuốc! Tiểu nữ vốn là 1 đầu bạch xà ở sông Kính Hà, may mắn gặp được Kính Hà Long Vương, thấy ta có tư chất tốt, nên thu lưu làm nghĩa nữ, dạy cho phương pháp tu hành.”

“Nhưng mấy tháng trước, không biết tai họa từ đâu ập đến, nghĩa phụ bị tuyên phạm luật trời mà rơi đầu, Kính Hà thuỷ vực cũng vì thế mà bị các thế lực khác chèn ép, xâu xé, chỉ có ta vì muốn tra rõ ngọn ngành nên đã ra đi trước đó nên thoát nạn.”

“Cũng may trước khi c·hết, cha ta có dặn, nếu muốn minh oan cho cha hãy đến tìm cao tăng ở Kim Thiền Tự sẽ rõ mọi chuyện, khổ nỗi tiểu nữ vốn mang thân yêu tộc, khó vào Kinh thành, nên cũng không vào chùa hỏi thăm được gì!”

“Tháng trước, ta nghe nói có cao tăng từ Kim Thiền Tự đi về Tây thỉnh kinh, nhưng không biết ngài đã đi tới đâu, thấy nơi đây có lẽ nằm trên đường ngài phải đi qua, nên mới xin nhập hội. Trời không phụ lòng cũng để tiểu nữ chờ được thánh tăng!”

“Vì vậy, thánh tăng có thể giúp tiểu nữ viết một phong thư, để tiểu nữ nhờ người mang đến chùa, tìm xem hoà thượng kia là ai được không ạ? Nếu giải được oan cho cha, tiểu nữ nguyện làm trâu ngựa báo đáp!”

“Êi da! Bậy rồi cô nương êi!”

Đường Tăng nghe câu cuối hốt hoảng kêu dừng, dù sao hắn có 1 con long mã rồi nha, lại thêm 1 con… xà mã, hơn nữa còn là mẫu, có phải hơi mất thuần phong mỹ tục hay không.

“Chẳng lẽ thánh tăng không muốn giúp tiểu nữ?”

Bạch Tố Trinh tưởng Đường Tăng không chịu giúp, dùng nữ sinh tuyệt chiêu, chóp mũi phiếm hồng, hai mắt ngấn lệ hỏi.



“Đừng! Đừng! Đừng tung chiêu cuối! Thật ra tên hoà thượng mà ngươi cần tìm chính là bần tăng đây!”

“Thật là ngài sao thánh tăng? Vậy ngài có biết chân tướng c·ái c·hết của cha ta không?”

Tố Trinh 2 mắt sáng lên hỏi.

“Bần tăng không giấu gì cô nương, ta biết rất rõ Kính Hà Long Vương là chuyện gì xảy ra! Nhưng lúc này chỉ có thể nói với ngươi 1 điều! Đó là ta đã hỏi Viên Thiên Cương rồi, thúc bá hắn không có người nào tên là Viên Thủ Thành hết! Còn những chuyện còn lại hiện tại ta không nói được!”

“Thánh tăng…!”

Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, Tố Trinh định cố hỏi tiếp, nhưng nghe ra trong câu nói của Đường Tăng có ẩn ý khác cũng đành thôi, Thánh tăng không phải không muốn nói, mà là sự tình liên hệ quá lớn, nên không thể nói.

Thực lực của Thánh Tăng nàng cũng thấy rõ, thánh tăng được chọn để đi về phía Tây, tức là ít nhiều gì cũng có Phật Môn chống lưng, nhưng để ngay cả Thánh Tăng cũng kiêng kỵ, thì thế lực đứng sau c·ái c·hết của nghĩa phụ nàng hay cụ thể hơn là kẻ tự xưng là “Viên Thủ Thành” đó, còn kinh khủng đến cỡ nào?

Tố Trinh không dám tưởng tượng, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ đây đã trắng bệt, hai mắt lung linh cũng ảm đạm vô quang, để người ta thấy mà muốn ôm nàng vào lòng vuốt ve an ủi.

“Được rồi, không cần bi quan như thế! Ta cũng đâu có nói là không giúp ngươi đâu! Ta biết còn có 1 người rất tường tận sự tình này, hơn nữa hắn rất sẵn lòng giúp ngươi!”

“Là… là ai vậy thánh tăng?!”

Như người lữ hành trên sa mạc tìm được nước, Tố Trinh hỏi.

“Kim Sơn Tự - Pháp Hải!”



“Pháp Hải thiền sư?!”

“Đúng vậy!”

Tương truyền, rất xa xưa về trước, trước cửa 1 ngôi chùa có 1 đứa bé sơ sinh cất tiếng khóc, sư trụ trì thấy thương tình, mang hắn vào chùa nuôi ban cho pháp danh là Pháp Hải.

Pháp Hải từ nhỏ đã tỏ ra vô cùng có duyên với Phật pháp, không sách sử kinh kệ nào có thể làm khó hắn, chỉ đọc lướt qua là nhớ hết ngay, đến khi tròn 8 tuổi, Địa Tạng Vương Bồ Tát đi ngang qua, thấy hắn ngộ tính phi phàm liền tiếp về Linh Sơn dạy dỗ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Pháp Hải ngày nào đã tu luyện thành tài, được phong làm Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát, được nhiều người ngưỡng mộ.

Nhưng bởi vì bản tính ngay thẳng, Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát rất hay lên án nhiều vị Bồ Tát khác có hành vi thiếu chuẩn mực, c·hết ở chỗ Quảng Lực Bồ Tát 1 khi đã ra tay, là chứng cứ xác đáng, khiến nhiều kẻ chỉ biết nuốt hận mà nhận lỗi.

Đỉnh điểm là chuyện của Khẩn Na La Bồ Tát, 1 trong những thân truyền của Đa Bảo Như Lai Phật Tổ, bày trò “dàn cảnh” để “thăng chức”.

Theo đó, Phật Tổ ra đề: chỉ cần hắn tìm được 3 người bị 9 kiếp khổ, độ hoá họ thì sẽ được thành Phật.

Thế là thay vì đi tìm, hắn chọn đại 3 người, làm mọi cách để đẩy họ vào đường khổ theo ý hắn: 9 lần g·iết cả nhà người ta khiến người ta hoá điên, chỉ còn biết g·iết hại làm vui thú (ác nhân 9 kiếp) 9 lần b·ắt c·óc trẻ nhỏ đánh gãy chân, cắt gân tay để hắn chỉ có thể đi ăn xin cả đời (ăn mày 9 kiếp) 9 lần hãm hại gia đình thiếu nữ, khiến nàng phải bán mình vào lầu xanh kiếm tiền chuộc người thân (kỹ nữ 9 kiếp).

Mọi chuyện rất suông sẻ, chỉ cần hắn đứng ra giả vờ thanh cao, cứu vớt 3 người này là xong, thì từ đâu Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát nhảy ra, vạch trần âm mưu của hắn, đánh hắn tàn phế mang về Linh Sơn cho Phật Tổ xét xử.

Tuy nhiên, vì đụng phải “con ông cháu cha” cùng chư vị Bồ Tát khác (mang hận trước đó) hùa nhau xóa sạch tội lỗi cho Khẩn Na La, Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát đã bị đẩy vào thế bí.

Chuyện này sau đó được xử kín, chỉ biết rằng sau đó không ai còn gặp Khẩn Na La Bồ Tát nữa, còn Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát “tự nguyện” từ bỏ quả vị, về nhân gian giới lập nên Kim Sơn Tự phổ độ chúng sinh, đòi lại công bằng cho kẻ yếu (còn nhớ có lần có 1 Bồ Tát thấy hắn sa cơ thất thế, muốn bỏ đá xuống giếng, bị hắn nắm thóp, đánh cho máu chảy đầy đầu rồi sau đó mang lên Lăng Tiêu Bảo điện, làm chư vị khác e ngại vô cùng).

Cuối cùng là Địa Tạng Vương Bồ Tát rời Linh Sơn, nhập 18 tầng địa ngục phát nguyện “Ðịa ngục vị không, thệ bất thành Phật, Chúng sanh độ tận, phương chứng Bồ đề!” (Địa ngục chưa trống không, tôi thề không thành Phật, chúng sanh độ hết rồi, tôi mới chứng Bồ đề).

Từ đó, Phật Tổ dưới trướng tứ đại Bồ Tát có thay đổi: Từ Hàng Phổ Độ Bồ Tát, Văn Trí Quảng Pháp Bồ Tát, Phổ Hạnh Đại Hiền Bồ Tát và Đại Nhật Từ Bi Bồ Tát thay thế cho Địa Tạng Bồ Tát.

Đối với ngoại giới thì công bố rằng Địa Tạng Bồ Tát đã tham ngộ được chí cao Phật pháp, chỉ chờ ngày ngài công thành, phi thăng trở thành Đại Phật.