Bạch Tố Trinh sau khi biết được mình có thể nương nhờ công chính nghiêm minh Pháp Hải thiền sư, để đòi lại công bằng cho cha nuôi thì phấn khởi vô cùng, vội vàng bái tạ.
Thấy thiếu nữ trước mắt vui tươi hồn nhiên như thế, Đường Tăng trong lòng thở dài, lúc đầu hắn đã nghi ngờ rồi, đến khi tiếp cận gần, Tuệ Nhãn mới cho đáp án chính xác: Bạch Tố Trinh đúng là Quy Linh Thánh Mẫu tàn hồn chuyển thế!
Vu Yêu lượng kiếp chung kết, trụ chống trời Bất Chu Sơn sụp đổ, Bắc Hải Huyền Quy bị Thông Thiên Thánh Nhân chặt mất 4 chân thế trụ chống trời, vì để xoa dịu oán khí của nó, Thông Thiên hứa sau khi nó chuyển thế sẽ thu làm đồ đệ, Huyền Quy thấy với công đức chống trời khổng lồ như thế, kiếp sau với sự dạy bảo của Thông Thiên, ít gì mình cũng có vốn liếng chạm đến Thánh cảnh nên đồng ý.
Nhưng Thiên Đạo đã có “định số” lúc chân linh Huyền Quy chuẩn bị chuyển thế, “vô tình” bị 1 đạo lôi đình đánh trúng, chia làm 2 nửa, mỗi 1 nửa thừa kế 1 bộ phận khí vận và công đức của Huyền Quy.
Trong đó, 1 nửa sau khi chuyển thế trở thành Toàn Quy đầu tựa đầu chim, thân rùa, đuôi rắn, sau được Thông Thiên tìm được, tiếp về Tiệt Giáo dạy dỗ, chính là Quy Linh Thánh Mẫu.
Năm đó, Đường Tăng khi còn là Kim Thiền Tử, hạ sát Huyết Sí Hắc Văn trước Phong Thần đại kiếp rất xa, 1 là vì tên này quá đáng ghét (ta ghét muỗi) 2 là hắn muốn làm 1 số thí nghiệm.
Theo đó, nếu theo như quỹ tích gốc, Quy Linh trong Phong Thần lượng kiếp bị Chuẩn Đề hàng phục, trên đường bị Bạch Liên đồng tử áp giải về Tây Phương giáo, thì bị Văn Đạo Nhân - Bát Sí Hắc Văn hay còn gọi là Huyết Sí Hắc Văn từ đâu chui ra, đ·ánh c·hết đồng tử, hút khô bản nguyên và sinh mệnh lực của Quy Linh, đồng thời Huyết Sí Hắc Văn cũng hút mất 3 phẩm của Thập Nhị Phẩm Công Đức Kim Liên đang trấn áp nàng ta.
Lần này, không có sự xuất hiện của Huyết Sí Hắc Văn, Quy Linh an toàn được áp giải về Tu Di Sơn, chuẩn bị làm Tu Di Sơn hộ sơn thần thú, nhưng sự đâu bất ngờ ập tới, lão trạch nam Minh Hà Lão Tổ không biết đầu óc bị thiếu máu hay sao, dám cả gan dùng chân thân dẫn theo vô số Atula xuất thế, nhân lúc Tây Phương 2 Thánh đi phá Tru Tiên trận không có nhà, định “úp sọt” Tu Di Sơn đánh c·ướp Thập Nhị Phẩm Công Đức Kim Liên.
Lúc đó, chỉ có Chuẩn Đề ác thi là Tu Bồ Đề ở lại “thủ nhà” kịp thời ra tay ngăn cản, mặc dù bị Minh Hà bộc phát toàn lực, cộng với Tu La Huyết Thần Tử Đại Trận đánh b·ị t·hương, nhưng cũng đủ thời gian 2 Thánh về tới.
Minh Hà cảm nhận được 2 Thánh đã về tới, chỉ kịp hốt đi phần lớn Kim Liên đời sau trong Bát Bảo Công Đức trì, rồi tự bạo 3 phẩm của Thập Nhị Phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên, bỏ lại vô số Atula đã bị 2 Thánh định trụ, phá không gian phong tỏa chạy trốn (sau đó, các Atula này bị độ hoá thành Atula bộ chúng).
Dư chấn v·ụ n·ổ quá mạnh, khiến Thập Nhị Phẩm Công Đức Kim Liên bị vạ lây, nổ rơi 3 phẩm, Quy Linh bị Kim Liên trấn áp cũng suýt hồn phi phách tán, may mà Đường Tăng lúc đó là Kim Thiền Tử xuất hiện kịp thời, vụng trộm cứu lại được 1 đạo tàn hồn, sẵn tiện biển thủ 1 số mảnh vụn của 2 toà sen, tất nhiên hắn trực tiếp chuyển giao vào thức hải cho Độn Khứ giữ dùm, nên 2 Thánh cũng chỉ tưởng là tất cả đều tan thành tro bụi hết mà thôi.
Cuối cùng, bằng 1 cách tệ hại hơn kết quả vẫn lặp lại không khác như cũ là mấy.
Sau vụ đó, hắn cũng lười làm những cải biến quá lớn vào “vận mệnh quỹ tích” khi chưa đến lúc hắn là “nhân vật chính” nữa.
Còn Quy Linh mặc dù đã chuyển thế đầu thai rất lâu rồi, nhưng Đường Tăng tìm hết tông ti nhà họ rùa cũng không gặp, hoá ra hôm nay gặp mới biết là tàn hồn của nàng đã hoàn toàn đánh mất quy bộ phận, chỉ còn lại xà bộ phận, hóa thành Bạch Tố Trinh mà thôi.
“Haizz! Đúng là số khổ! Tính ra là năm đó ta hại nàng chứ không phải giúp. Thôi thôi! Kiếp này dẫn dắt nàng thành đạo, coi như bù đắp lỗi lầm vậy!”
Đường Tăng lẩm bẩm.
Chuyện xưa như cơn gió thoáng qua, tạm dừng dòng hồi ức, Đường Tăng đưa bát vàng cho Tố Trinh, căn dặn khi gặp Pháp Hải thì đưa cho hắn, đồng thời cũng tặng Cửu Hoàn Tích Trượng cho Lăng Hư Tử, cùng Ngũ Phật Bì Lô Mũ cho Hùng Bi, dặn chúng ở lại đây chờ người đến đón, làm chúng xấu hổ không thôi, trộm đồ vật của người ta, được người ta cứu mạng, được giới thiệu cho sư thừa, rồi lại còn tặng bảo nữa.
Lúc đầu, Hùng Bi và Lăng Hư Tử từ chối quyết liệt lắm, nhưng Đường Tăng nói hắn có đồ “xịn” hơn, nên chúng cũng thôi không chối từ nữa.
Bên cạnh đó, Ngộ Không cũng bị Đường Tăng cắt cử ở lại để nhận đồ “ship” dùm hắn, còn hắn thì mang Cẩm Lan Cà Sa về Từ Hàng Thiền Viện trước, để cầm chân Từ Hàng Bồ Tát.
Đúng như Đường Tăng dự đoán, vừa về được nửa đường thì Tứ Trị Công Tào, Ngũ Phương Yết Đế chư thần không biết từ đâu về tới, lại bám đuôi Đường Tăng, hắn chắc mẩm là bọn này thấy có đại biến nên đi Lạc Già Sơn, Từ Hàng Tĩnh Trai thông báo cho Từ Hàng Bồ Tát đây mà, cũng chính vì lúc đó phát hiện bọn hắn rời đi, Đường Tăng mới không câu nệ ra tay thống khoái như thế.
Về tới Từ Hàng Thiền Viện, vừa bước vào cổng chùa, à đâu, “lửa chùa” cháy to thế thì còn cái cổng nào, chỉ là cái tàn tích thôi, chỉ gặp thân ảnh Đường Tăng vừa xuất hiện, Kim Trì đã lao như bay tới, chuyển từ khóc sụt sùi sang khóc oà lên, như đứa bé bị đứt tay đang ấm ức thì thấy mẹ về vậy.
“Ô ô ô ô!”
“Thánh Tăng! Ta có lỗi với ngài a! Ta thật đáng c·hết a!”
“Hu hu hu! Hụ hụ hụ!”
Đường Tăng vịn hai vai Kim Trì lại, đề phòng hắn mang theo 1 đống nước mắt nước mũi cứ thế va vào người, làm ơn nếu là hoàng hoa đại khuê nữ, Đường Tăng còn có thể suy nghĩ lại, có nên ôm vào lòng an ủi hay không, còn Kim Trì lão già ngươi đã hơn 200 tuổi rồi, còn định nhào vào người ta làm gì? Như Hoa cô nương nhập ngươi à?
“Được rồi! Được rồi! Có chuyện gì từ từ nói! Đường đường là trụ trì 1 tự mà như thế thì còn ra thể thống gì?”
Đường Tăng giả vờ nghiêm mặt trách cứ.
“Vâng! Vâng! Tiểu tăng sẽ chỉnh đốn ngay!”
Nói rồi, Kim Trì dùng 2 ống tay áo, trái quệt 1 cái, phải quệt một cái, lau đi nước mắt nước mũi.
Sau đó, Kim Trì thuật lại từ đầu tới đuôi mình bị ma quỷ ám ảnh thế nào, bị 2 tên Trí Mưu lừa dối ra sao, mới ra nông nổi này, đồng thời xin chịu mọi trách nhiệm về mình.
“Thôi! Ngài cũng đừng tự trách nữa, còn 2 tiểu hòa thượng kia chắc cũng bị k·ẻ g·ian xui khiến! Chúng bị Hắc Hùng Tinh c·ướp mất cà sa, tham sân nộ nổi lên, bị yêu ma nhân cơ hội chiếm đoạt thể xác!”
Đường Tăng ráng lựa lời dễ hiểu, sơ lược lại bối cảnh lúc đó cho Kim Trì nghe.
“Cái gì? Bọn chúng có làm ngài b·ị t·hương không?”
“Không! Ta không sao, chẳng qua là 2 tên tiểu hòa thượng nhập ma kia đã bị Hùng Bi, cùng Ngộ Không trò ta liên thủ, sơ ý đ·ánh c·hết rồi! Mong trưởng lão chớ trách!”
Đường Tăng vừa nói vừa đưa 2 cái túi vải quấn chặt cho Kim Trì.
“Đây là tro cốt của bọn hắn!”
“C·hết tốt! C·hết tốt! Hai tên nghịch tử các ngươi!”
Kim Trì tay run run nhận 2 cái túi từ tay Đường Tăng, miệng thì bảo c·hết tốt, nhưng ánh mắt lại đã rưng rưng.
“Ta còn có chuyện này muốn hỏi? Chẳng hay trong quý tự có ai tên là Quảng Lượng làm chức vị giám tự không?”
“Giám tự? Giám tự trước giờ không phải luôn luôn là Quảng Đại sao?”
“Quảng Đại! Thánh Tăng muốn gặp ngươi!”
“Vô Lượng Phật Chủ! Tiểu tăng chính là Quảng Đại, không biết thánh tăng có chuyện gì muốn hỏi?”
Nghe Kim Trì gọi, 1 tên tăng nhân hơi gầy đang bận sốt vó tính toán thiệt hại của chùa chạy ra.
“Ngươi là giám tự?”
“Vâng! Tiểu tăng chính là giám tự!”
“Ngươi là Quảng Đại hay Quảng Lượng?”
“Thưa thánh tăng, ta đích xác là Quảng Đại! Còn Quảng Lượng là ai ta không biết a!? Chùa ta đâu có ai pháp danh là Quảng Lượng?!”
Quảng Đại mê man nói.
Thấy hắn có vẻ như không phải nói dối, Đường Tăng vận dụng Tuệ Nhãn lướt qua 1 lượt, quả nhiên phát hiện ra vấn đề, trí nhớ của Quảng Đại dường như có dấu vết bị người sửa chữa qua, hơn nữa thủ pháp vô cùng cao minh, nếu Đường Tăng không có kinh nghiệm 10 kiếp trong nghề (tự thí nghiệm trên bản thân luôn mà) thì cũng chưa chắc đã nhận ra.
Tuy nhiên, bao nhiêu đó vẫn không thể nói lên được điều gì, thậm chí còn chả khoanh vùng được để tìm ra h·ung t·hủ là ai.
Đúng lúc này, trên trời rơi xuống từng cánh sen trắng, Phật âm tiên nhạc nổi lên, một vị bạch y nữ sĩ, tay nâng bình có cắm nhành liễu, tay bắt lan hoa chỉ, ngự Bạch Liên đáp xuống.
“Là Từ Hàng Bồ Tát! Từ Hàng Bồ Tát biết chùa ta g·ặp n·ạn nên xuống cứu sao? Từ Hàng Bồ Tát từ bi hãy cứu lấy chúng đệ tử a!”
“Hu hu hu!”
Đám hòa thượng thấy Từ Hàng hạ phàm, kích động vô cùng, kẻ reo hò, người than khóc, đủ hết các trò.
“Rồi rồi, gió độc lại tới rồi!”
Đường Tâm lẩm bẩm.
P/s: Ta thấy có người cho rằng đúng theo hiện thực thì muỗi đực không hút máu. Điều này cũng đúng, nhưng Huyết Sí Hắc Văn đâu phải muỗi thường nhỉ? Dù sao thì cũng không muốn các vị phải băn khoăn, nên ta cho nó không hút máu, chỉ hút sinh cơ, hút bản nguyên các thứ thôi :)))