Từ Hàng vừa đáp xuống, không thèm quan tâm tới bọn hoà thượng kia, nhìn chằm chằm Kim Trì hỏi:
“Kim Trì! Ngươi đã biết lỗi chưa?”
“Bồ Tát! Ta sai rồi a! Ô ô ô!”
Tuyến lệ của Kim Trì lại online.
Thấy bộ dạng hắn như thế, trong mắt Từ Hàng hiện lên 1 tia chán ghét, lần đó nếu không phải đụng phải 1 con gấu đen tư chất phi phàm lấy lại chút vốn liếng, nếu không thì nàng tức c·hết mất.
Chuyện này phải nói đến hơn 200 năm trước, lúc đó khi nàng đang tĩnh tọa ở Từ Hàng Tĩnh Trai thì bỗng nhiên trong lòng có cảm ứng, dựa theo hương hoả nguyện lực dẫn dắt, phân ra 1 tia thần niệm truyền vào pháp tượng của mình tại Từ Hàng Thiền Viện thì thấy 1 tên tiểu hoà thượng phúc duyên sâu dày, công đức quấn quanh đang quỳ lễ trước pho tượng của mình.
Lúc đó, nàng ngỡ đâu là kiếp thứ 10 của Kim Thiền Tử đã xuất hiện, nên âm thầm tiếp cận dẫn dắt hắn, định m·ưu đ·ồ chiếm được phần lớn công đức, sau lượng kiếp là đã có thể 1 bước lên mây đột phá Đại La trở thành Chuẩn Thánh, thậm chí nếu có thể để Kim Thiền Tử trung tâm với mình thì Từ Hàng nhất mạch ít nhất có 2 Phật, đủ để nâng cao vị thế của nàng ở Linh Sơn.
Còn cách nào tốt hơn để trói buộc 1 nam tử bằng mỹ nhân kế? Thế là nàng phân ra 1 đạo hoá thân, hoá thành bộ dáng của Tiểu Long Nữ, hằng ngày thường xuyên vào chùa trêu đùa Kim Trì, dần tạo mối quan hệ, thậm chí đến khi quan hệ của 2 người “ấm” lên rồi, nàng còn thường xuyên thả 1 ít linh đan diệu dược vào đồ ăn, thức uống để sau này hắn mang ơn mình (lý do Kim Trì sống lâu).
Cho đến ngày nọ, Phật Tổ Như Lai cho triệu tập các vị bộ chúng lại thông báo, 2 vị Phật Chủ cảm ứng được gần 200 năm nữa kiếp tử sẽ xuất thể, lượng kiếp chính thức mở ra để mọi người chuẩn bị, nàng mới hay là mình nhầm người.
Thấy vậy, Từ Hàng nhanh chóng thu hồi đạo hóa thân kia, lúc này Kim Trì cùng giai nhân đang đàm luận Phật pháp thì mỹ nhân bỗng nhiên đứng dậy rời đi, chẳng nói chẳng rằng, tưởng mình nói gì khiến nàng phật lòng, Kim Trì hỏi:
“Ta có gì không phải phép với cô nương sao?”
“Ta không thích bộ cà sa đó của ngươi!”
Từ Hàng hoá thân buộc miệng nói đại 1 lý do, sau đó bỏ đi và không thấy quay trở lại nữa.
Thiếu niên Kim Trì ngày nhớ đêm mong, đi tìm khắp nơi cũng không tìm được nàng nên vô cùng buồn bã, sực nhớ lại lời cuối của nàng, thế là hắn nổi lên tâm tư sưu tầm những bộ cà sa đẹp, đủ kiểu dáng, mỗi ngày mặc 1 bộ, mong được gặp lại người xưa cùng đàm Phật pháp.
Thời gian trôi qua đi, thiếu niên Kim Trì đã trở thành Kim Trì trưởng lão, hắn cũng không còn nhớ được hình bóng của nàng, thậm chí sự rung động thuở đó cũng đã bị thời gian ma diệt đến mơ hồ, hắn chỉ còn giữ lại thói quen hay thu thập cà sa, đôi lúc chợt bàng hoàng, hắn cũng không biết mình làm như vậy để làm gì, chỉ biết là sâu trong tiềm thức cứ thôi thúc hắn làm như thế, làm như thế sẽ khiến hắn vui vẻ.
“Kim Trì a Kim Trì! Lần trước khảo nghiệm của ta ngươi vẫn còn nhớ?”
“Tiểu tăng nhớ! Lần đó Bồ Tát hoá thành 1 cô bé, đi vào chùa xin đổi 1 cái cà sa rách lấy tượng Bồ Tát ở chánh điện, nhưng ta không đồng ý. Bồ Tát đã hiện thân nói với ta rằng ta đã đánh mất cơ hội nhận được bảo cà sa, cũng như cơ hội thành Phật!”
“Cho nên ngươi sinh lòng oán hận, hợp mưu với 2 tên đồ tôn g·iết Đường Tăng chiếm đoạt cà sa có đúng không? Ngươi quả thật là c·hết chưa hết tội!”
Tên này đã hết giá trị lợi dụng rồi, không cần giữ lại làm gì nữa, với lại chỉ có hắn c·hết thì chuyện xấu hổ của nàng mới không có nguy cơ bị lộ ra, Từ Hàng vừa nói vừa nghĩ thầm.
“Ta…Ta thật sự là đáng c·hết a!”
Kim Trì nghe Từ Hàng chất vấn, đầu ong ong cả lên, rồi giống như “bỗng nhiên” lọt vào ma chướng, toan đập đầu vào bậc thềm t·ự s·át.
Đúng lúc này, Đường Tăng vươn tay ra, chộp lấy bờ vai của Kim Trì giữ chặt, âm thầm vận pháp lực, thức tỉnh thần trí của hắn.
Hừ! Chơi đùa thần hồn lão tổ tông ở đây, còn dám múa rìu qua mắt thợ?
“Kim Trì trưởng lão! Cớ gì phải nghĩ quẩn như thế, chẳng phải ta đã tha lỗi cho ngài rồi sao!”
Lúc này, Kim Trì mới hồi thần lại, miệng há hốc ra định nói gì đó thì bị Đường Tăng lấy tay đẩy cằm lên, đóng miệng lại kéo sang 1 bên, còn hắn thì quay sang đối diện Từ Hàng nói:
“Bồ Tát hình như có hiểu lầm rồi! Cà sa là do ta tặng cho Kim Trì trưởng lão, còn chuyện mưu đoạt cà sa là do 2 tên tiểu hoà thượng kia tự chủ trương, không liên quan gì đến Kim Trì trưởng lão cả, thậm chí ngài ấy còn là người bị hại nữa kia! Ngộ Không mà không kịp thời cứu giúp thì ngài ấy đã về với vòng tay của Bồ Tát ngài rồi!”
Đường Tăng vừa giải vây cho Kim Trì, nhưng cũng không quên đệm thêm câu cuối, tất nhiên chuyện của Kim Trì và Từ Hàng, khi Từ Hàng vừa đáp xuống đây, theo sự dẫn dắt của tuyến nhân quả, Đường Tăng đã dùng Tuệ Nhãn soi xét quá khứ của Kim Trì, đã biết hết sự thật “chấn động tại miền tây” này.
Từ Hàng không biết là Đường Tăng có Tuệ Nhãn, nên không có nghi ngờ gì câu cuối, chỉ tưởng là hắn đang ví von nói giảm nói tránh mà thôi.
“Ổ? Có chuyện này thật sao?”
“Mọi chuyện đúng là như vậy thưa Bồ Tát!”
Đường Tăng khẳng định.
“Như vậy, 2 tên đó đâu rồi?”
“Hai tên đó ở đây! Lúc bọn chúng đang giành giật cà sa với 1 con gấu tinh thì bị yêu ma nhập vào, bị gấu tinh đ·ánh c·hết rồi, nên tôi hoá cốt đem về đây, còn Ngộ Không vẫn ở lại đánh nhau với con gấu, để giành lại cà sa cùng hành lý!”
Đường Tăng chỉ chỉ vào 2 cái gói đồ nói.
“Đã như vậy để ta dẫn ngươi đi hàng phục con gấu tinh đó!”
Từ Hàng mỉm cười, đúng như nàng dự đoán, con gấu đen đó không làm nàng thất vọng, đã có đủ thực lực để cầm chân Ngộ Không, tạo ra thêm 1 kiếp nạn nữa cho 2 thầy trò Đường Tăng, bây giờ chỉ cần nàng hàng phục nó về núi nữa thì kiếp nạn ở đây coi như viên mãn, lượng kiếp kết thúc, nàng lại tăng thêm 1 cọc công đức không nhỏ.
“Khoan đã Bồ Tát! Tôi còn có 1 thắc mắc nhỏ?”
“Là chuyện gì? Nói đi!”
“Theo như lời Kim Trì trưởng lão thuật lại, ngài khảo nghiệm hắn bằng 1 cái cà sa rách, đổi lấy tượng ngài trong chánh điện đúng không?”
“Đúng thế!”
“Như vậy tôi e rằng có phần thiệt thòi cho Kim Trì trưởng lão quá!”
“Ý ngươi là sao?”
“Theo tôi, dưới cương vị của 1 trụ trì, Kim Trì trưởng lão làm vậy là không hề sai! Ngài thử nghĩ xem, cái tượng đó là công sức đóng góp của chư vị Phật tử, hoàn toàn không phải tài sản riêng gì của Kim Trì trưởng lão hết, thử hỏi tự nhiên có 1 đứa oắt con… Tôi chỉ nói ví dụ thôi, Bồ Tát đừng hiểu lầm!”
“Ngươi cứ nói tiếp đi!”
Từ Hàng có hơi nhíu mày, nhưng vẫn điềm nhiên đáp, điều nàng muốn nhất lúc này là đi thu thập Hùng Bi, mang hắn về núi làm hộ sơn đại thần, sau đó tĩnh tu một phen, đánh vững căn cơ xung kích Chuẩn Thánh, nên Đường Tăng lải nhải cái gì nàng cũng không chú trọng.
“Thử hỏi tự nhiên có 1 đứa oắt con đem 1 cái cà sa rách để đổi lấy tượng Bồ Tát thì có hơi quá rồi không? Đặt mình vào Kim Trì trưởng lão ta sẽ nghĩ rằng đứa trẻ này chỉ đang đùa giỡn hoặc chưa hiểu chuyện thôi. Trường hợp thứ nhất: nếu hắn giả vờ đồng ý cho đứa trẻ vui thì sẽ phạm giới vì nói láo.”
“Trường hợp thứ 2: thật ra không có trường hợp thứ 2 đó là vì như ta đã nói, tượng là do bá tánh góp công tạo ra, hắn không có quyền hạn tự chủ trương định đoạt, nếu hắn đồng ý đổi và đứa trẻ đó có cách mang tượng đi, thì biết ăn nói thế nào với chư Phật tử? Chẳng lẽ hắn lấy cái cà sa rách đó ra để họ chiêm bái thay tượng của ngài sao?”
“Còn nữa, đó là…”
Đã gần 3 tiếng đồng hồ trôi qua, Đường Tăng vẫn tiếp tục “phân tích” và “đào sâu” vấn đề, Kim Trì cũng như chư tăng không biết từ lúc nào đã bỏ bê hết công việc trên tay xuống, đến nghe Đường Tăng nói.
Còn Từ Hàng, nói không phải đùa chứ nàng sắp ngủ gật trên Lục phẩm Tịnh Thế Bạch Liên rồi, thật sự không phải nàng không muốn, mà là không biết bao nhiêu lần định cắt lời Đường Tăng, nhưng đều bị hắn đi trước 1 bước, khui ra khía cạnh mới để nói.