Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 26: Hắc Phong động hội ngộ, ngũ Đại Thánh tề tựu



Chương 26: Hắc Phong động hội ngộ, ngũ Đại Thánh tề tựu

Lại nói, trong thời gian Đường Tăng câu giờ, ở Hắc Phong động cũng có những diễn biến khá bất ngờ.

Ngộ Không cùng Hùng Bi bọn hắn chờ đợi cũng không lâu, khoảng chừng nửa nén nhang gì đấy người mà bọn chúng chờ cũng tới.

Cũng phải thôi, Đường Tăng vì sợ Từ Hàng tới kịp, nên từ lúc Ngũ Phương Yết Đế bọn họ vừa rời đi, hắn đã dùng bí pháp mật báo cho phía bên kia.

Chỉ thấy lúc này từ trên không 4 đạo nhân hình đáp xuống đất.

“Đại Tỷ! Chư vị đại huynh! Sao lại là các ngươi a?”

Ngộ Không há hốc mồm nhìn từng đạo thân ảnh phủ xuống, ngạc nhiên hỏi.

“Ngộ Không, đã lâu không gặp! Làm sao? Nhớ đại tỷ không?”

Trong đó, 1 nữ tử váy tím thướng tha tịnh lệ, anh khí bừng bừng bước nhanh tới xoa nắn mặt Ngộ Không hỏi, làm 3 người còn lại cũng cười ha hả không thôi.

“Hừ! 500 năm các ngươi không 1 người đến thăm ta! Ai thèm nhớ các ngươi chứ!”

Ngộ Không giả vờ giận dỗi làm trò khỉ nói.

“Sư đệ đừng giận, không phải bọn ta không muốn tới, mà là chuyện của ngươi liên lụy quá lớn, chư vị sư tôn sợ có biến số, nên không cho bọn ta đi thăm ngươi. Hơn nữa, Tổ Sư cũng có dặn, 500 năm này coi như rèn giũa tâm tính của ngươi, bọn ta không được làm phiền!”

Một vị nam tử mặc trường sam màu đỏ rực, tướng mạo đĩnh đạc, “vai năm tấc rộng thân mười thước cao” từ tốn phân trần.

Thấy vị nam tử này, Ngộ Không cũng không diễn trò được nữa, bổ nhào tới chỗ nam tử, vịn tay áo của hắn hỏi:

“Sư huynh, Tổ Sư… Tổ Sư vẫn khoẻ chứ?”

“Nhờ phúc của con khỉ ngươi, Tổ Sư vẫn rất khoẻ, chẳng qua là vẫn luôn lo lắng, không biết ngươi đi theo thánh tăng có còn nghịch ngợm, phá phách như trước kia hay không mà thôi?”

“Hahaha” x4

“Ai nha! Chư vị đừng cười tiểu đệ nữa, ta đã chính chắn hơn rồi!”

Ngộ Không thẹn quá vò đầu bứt tai phản bác, nhưng trong lòng đã xác nhận 1 điều, quả nhiên sư phụ (Đường Tăng) và sư tôn (Bồ Đào Tổ Sư) có gian tình, à nhầm, có liên hệ với nhau.

“Tam ca! Bát ca! Cả hai người các ngươi nữa, sao các ngươi tới đây?”

“Khà khà! Không phải đến xem khỉ sao?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Bọn ta là đến xem khỉ!”



Hai tên nam tử còn lại 1 vị mặc trường sam màu chàm, 1 vị mặc trường sam màu cam nói.

“Hahaha” x4

“Aizz! Tức c·hết lão Tôn! Hừ! Không chơi với các ngươi nữa! Muốn xem khỉ thì tự đi về mà soi gương, chẳng phải 4 người các ngươi cũng là khỉ sao!?”

Nói thì nói như vậy, nhưng khóe miệng Ngộ Không cũng đã giương lên đến thật cao, thật nhớ cảm giác này, đoạn thời gian mà Cửu Đại Thánh, 9 huynh đệ bọn hắn khi xưa cũng thường tụ tập, đùa nhau như thế này.

“Được rồi! Được rồi! Các ngươi đừng đùa tiểu Không Không nữa! Mau mau vào việc chính, chậm thì sinh biến!”

Nữ tử giả vờ như mình chưa từng tham gia tràng cười lúc nãy, nghiêm mặt nói.

“Đúng rồi! Đại tỷ, các vị đại ca, các ngươi có chuyện gì cần làm sao? Đừng lại nói với ta là các ngươi đến đây xem khỉ đi!”

Ngộ Không mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn âm dương quái khí hỏi.

“Ha Ha! Là sư tôn kêu ta đến đây tiếp người về!”

“Bọn ta cũng vậy!” x2

“Sư tôn bảo ta đến đưa bảo vật cho thánh tăng!”

Lúc này, cả đám mới chú ý tới Hùng Bi cùng Tố Trinh, bọn hắn cũng đang tò mò nhìn qua nơi đây.

“Các vị chắc là người bọn ta cần tìm, xin lỗi vì đã để các vị đợi lâu! Bởi vì huynh đệ, tỷ đệ bọn ta lâu ngày mới gặp mặt nên kìm lòng không được, để các vị chê cười rồi!”

Nam tử áo đỏ ôn tồn lễ độ nói, không còn thấy bộ dáng hóm hỉnh lúc nãy đâu nữa.

“Không có gì! Không có gì! Nhưng xin hỏi chư vị là…”

Phía bên kia, thấy Hùng Bi và Lăng Hư Tử không giỏi giao thiệp, nên Bạch Tố Trinh chủ động đứng ra đối thoại.

“Ấy! Quên mất! Cáo lỗi! Cáo lỗi! Xin tự giới thiệu, ta là quốc sư huê kỳ… A phi! Lại bị lão sư ảnh hưởng rồi!... bần đạo tên là Viên Hồng, pháp danh Dương Ngộ Trần là đại đệ tử của Bồ Đào Tổ Sư! Hôm nay, ân sư được thánh tăng truyền tin, sai ta xuống núi tiếp 1 vị sư đệ tên Lăng Hư Tử về núi!”

“Chấn Thiên Đại Thánh – Viên Ma Vương – Viên Hồng?! Hậu Thiên Đạo Tổ – Bồ Đào Tổ Sư?!”

“Đúng là vậy!”

Viên Hồng mỉm cười đáp.



Tố Trinh trong lòng lúc này đã vô cùng kh·iếp sợ, dã yêu dã quái như Hùng Bi và Lăng Hư Tử có lẽ cái biết cái không, nhưng nàng là kẻ từng có cơ hội tiếp xúc với các loại thông tin, thư tịch nên biết rất nhiều thông tin.

Còn nhớ, trong những thư tịch nàng đọc có nhắc đến 2 vị này, thứ nhất trước mắt nàng chính là năm đó Liên Minh Cửu Đại Thánh đối kháng Thiên Đình 1 trong, Cửu Đại Thánh bao gồm: Khu Thần Đại Thánh – Ngu Nhung Vương, Bình Thiên Đại Thánh – Ngưu Ma Vương, Thuỷ Viên Đại Thánh – Thuỷ Hầu Vương, Chấn Thiên Đại Thánh – Viên Ma Vương, Phúc Hải Đại Thánh – Giao Ma Vương, Hỗn Thiên Đại Thánh – Bằng Ma Vương, Di Sơn Đại Thánh – Sư Đà Vương, Thông Phong Đại Thánh – Di Hầu Vương, Tề Thiên Đại Thánh – Mỹ Hầu Vương.

Trước mặt nàng, chính là đứng hàng lão tứ, đại danh đỉnh đỉnh Chấn Thiên Đại Thánh – Viên Ma Vương – Viên Hồng, thường được nhắc đến với khả năng 1 quyền đánh ra, chấn động thương khung.

Còn Bồ Đào Tổ Sư, hiện nay còn rất ít thông tin về ngài, trong thư tịch chỉ ghi lại duy nhất 1 lần ngài xuất hiện, đó chính là lúc ngày giảng Hậu Thiên tu tiên chi pháp hay còn gọi với cái tên Độ Tam Tai Cửu Nạn pháp môn, cho tam giới chúng sinh, chính vì vậy, những người may mắn nghe được pháp môn của ngài mới tôn ngài là Hậu Thiên Đạo Tổ (để phân biệt với Đạo Tổ Hồng Quân).

Sau lần giảng đạo đó, pháp môn của ngài đã gần như truyền khắp thiên hạ, hầu như là kẻ có tu hành đều biết đến ngài, nhưng từ lần đó trở đi ngài cũng không còn xuất hiện thêm lần nào nữa, những kẻ sinh sau đẻ muộn sau này, cùng lắm cũng chỉ còn nghe qua rằng có 1 vị Hậu Thiên Đạo Tổ như thế, chứ chẳng còn biết ngài đích xác là ai nữa.

Chấn kinh hơn nữa, Viên Ma Vương lại là đại đệ tử của Bồ Đào Tổ Sư, thậm chí theo đoạn đối thoại lúc trước của Viên Hồng với Ngộ Không, Tố Trinh cũng đoán ra được tám chín phần mười Tề Thiên Đại Thánh – Mỹ Hầu Vương cũng là đồ đệ của Tổ Sư!?!!!

Kh·iếp sợ thì kh·iếp sợ, nhưng dù sao cũng từng là công chúa Long Cung, Tố Trinh nhanh chóng định thần lại, lôi Lăng Hư Tử tới trước mặt Viên Hồng nói:

“Viên… Viên…”

“Ngươi cứ gọi ta đạo hữu là được.”

“Vâng!”

Tố Trinh ngượng ngùng đáp.

“Viên đạo hữu, kẻ này chính là Lăng Hư Tử!”

“Lão sói già, còn không mau mau bái kiến sư huynh!”

“A? Lăng… Lăng Hư Tử xin ra mắt Đại Thánh!”

Lăng Hư Tử hơi khúm núm nói, mặc dù không biết cụ thể Viên Hồng là ai, nhưng từ biểu hiện của Tố Trinh hắn có thể đoán ra vị này có lẽ rất khủng bố a.

“Không cần khẩn trương, ngươi là Lăng Hư Tử đúng không? Đằng nào cũng trở thành môn hạ của Tổ Sư, ngươi vào sau cứ gọi ta sư huynh là được! Thánh Tăng đã truyền tin cho sư phụ về chuyện của ngươi rồi, ta cũng có nghe qua đôi chút, nói ra thì ta cũng rất thưởng thức lòng cầu đạo của ngươi đấy!”

“Đa…đa tạ sư huynh khích lệ!”

Lăng Hư Tử gãi gãi đầu cười ngây ngô đáp.

Lúc này 2 vị nam tử còn lại cũng tiến tới.

“Ta là Vô Chi Kỳ pháp danh Vô Ngộ Hư đại đồ đệ của Pháp Hải sư tôn! Chẳng hay cô nương có phải là Bạch Tố Trinh chăng?”

Nam tử áo chàm hướng về Tố Trinh hỏi.

Ở kế bên, nam tử áo cam cũng ha hả cười, chỉ vào Hùng Bi, ngoắc ngoắc tay



“Gấu đen! Đúng, chính là ngươi đó! Ngươi chắc là Hùng Bi nhỉ? Ta chính là Di Ngộ Khôn đại đệ tử của Đạo Tế sư phụ, sau này ngươi chính là sư đệ của ta rồi! Đến đây, để sư huynh xem một chút!”

Thuỷ Viên Đại Thánh – Thuỷ Hầu Vương – Vô Chi Kỳ! Thông Phong Đại Thánh – Di Hầu Vương – Di Ngộ Khôn!

Phải nói, hôm nay là một ngày khó quên nhất đối với Tố Trinh, không biết nàng đã đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác bao nhiêu lần, nhưng nếu nàng biết nữ tử áo tím kia chính là Cửu Đại Thánh đứng đầu, Khu Thần Đại Thánh – Ngu Nhung Vương – Ngu Ngộ Thần, không biết nàng sẽ có biểu cảm gì.

Lại nói, Ngộ Không ở một bên nãy giờ cũng chẳng kém Tố Trinh là bao, lúc còn học đạo ở chỗ Tổ Sư, Ngộ Không cũng đã từng nghe qua sự tích của Pháp Hải và Đạo Tế 2 vị tiền bối, được Tổ Sư dặn dò là không nên bất kính với hai người này, nhưng trước giờ chưa có cơ hội gặp mặt, riêng hôm nay lại được nghe danh 2 vị này từ Đường Tăng, tuy nhiên hắn nào có ngờ được 2 vị đại ca cũng là học trò của 2 vị này.

Khẹc khẹc! Có vẻ như hôm nay lão Tôn biết được một bí mật lớn, không những sư phụ và Tổ Sư, mà thậm chí cả Đạo Tế thánh tăng cùng Pháp Hải thiền sư đều có liên hệ với nhau, coi bộ năm đó Liên Minh Cửu Đại Thánh cũng không phải ngẫu nhiên, không biết mấy lão đầu này có m·ưu đ·ồ gì đây? Lật đổ Linh Sơn sao? Khẹc khẹc quá thú vị, quá thú vị, Ngộ Không đảo mắt liên tọi nghĩ thầm.

“Này! Khỉ nhỏ! Đệ đang suy nghĩ gì đấy! Nước bọt đều chảy ra đến rồi kìa!”

“Khẹc? Đâu, đâu? Nước bọt? Làm gì có nước bọt a? Đại tỷ ngươi lại chơi ta!”

“Hi hi hi! Ai kêu ngươi cứ đứng đực ra đó suy nghĩ vẩn vơ làm chi!”

“Aizz! Bỏ chuyện đó qua một bên đi! Ngộ Thần đại tỷ, ngươi nói ngươi đến đây để đưa đồ gì cho sư phụ ta?”

“Đây đây! Ô Sào lão sư kêu ta mang mấy thứ này đến cho thánh tăng, với lại truyền 1 câu nói, đó là: Tạm thời chỉ bấy nhiêu thôi!”

Nói rồi lấy 1 cái cà sa, 1 tích trượng cùng 1 mũ bì lô trông chả khác gì Cẩm Lan Cà Sa, Cửu Hoàn Tích Trượng, Ngũ Phật Bì Lô Mũ đưa cho Ngộ Không.

“Ô Sào? Ô Sào Học Giả?”

“Đúng rồi! Chính là thầy ta đó! Làm sao, đệ cũng biết ngài ấy à?”

“Ta có từng nghe Tổ Sư nhắc qua! Quả nhiên là mấy vị lão sư có cấu kết với nhau! Đại tỷ, có phải các ngươi đã biết chuyện này từ sớm rồi không? Nói cho ta biết đi, rốt cuộc là mấy lão đầu đó có tính toán gì?”

“Nếu không ta không thèm chơi với các ngươi nữa! Hừ, chuyện kết bái có phải cũng chỉ là 1 phần kế hoạch của các ngươi thôi không?”

Ngộ Không giả vờ giận dỗi, xù lông chất vấn.

“Haizz! Ngươi cũng đừng giả vờ nữa, năm đó chư vị lão sư sai bọn ta xuống núi, cũng chủ yếu là để bảo hộ ngươi, tránh để ngươi đi nhầm tà đạo mà thôi, sau này bọn ta kết bái với nhau, là chân tâm hay hư nguỵ chẳng lẽ bản thân ngươi không biết?!”

“Còn tính toán của chư vị lão sư, nói thật là ta cũng không biết! Ta có hỏi sư tôn ta nhiều lần rồi, thậm chí là doạ nhổ hết lông quạ của ngài ấy, nhưng lão nhân gia vẫn thà trụi lông chứ không chịu nói! Hừ!”

Ngu Ngộ Thần phụng phịu nói.

Ngộ Không nghe vậy cũng đành thôi, hắn còn nhớ năm đó hắn vì quá ngạo mạn, dùng 72 biến Khu Thần thần thông, gọi chư vị sơn thần thổ địa ra bưng cơm, rót rượu cho hắn, chẳng may bị vị đại tỷ này phát hiện, suýt bị nàng vặt trụi hết cả lông khỉ, chỉ khi hắn chịu xin lỗi chư vị địa tiên, nàng mới tha.

Cho nên nói, có lẽ sự tình có vẻ rất quan trọng, quan trọng tới nỗi Ô Sào Học Giả từng nhục thân ngạnh kháng 1 chưởng của Chuẩn Đề Thánh Nhân thiện thi Chuẩn Đề Phật Chủ, cứu Khổng Tuyên đi mà không c·hết, cam nguyện chịu nhục “trụi lông” chứ không chịu nói ra bí mật.

Mọi chuyện xong xuôi, cả đám từ biệt Ngộ Không lui về sơn môn.