Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 27: “Hàng” xịn về tới, Hàng dỗi Hàng về



Chương 27: “Hàng” xịn về tới, Hàng dỗi Hàng về

Lại nói tiếp đoạn Ngộ Không vừa ôm hành lý, vừa ngự Cân Đẩu Vân về tới, thấy cả đám hòa thượng ngồi nghe chăm chú, Từ Hàng Bồ Tát thì gật gà gật gù trên Lục phẩm Bạch Liên.

“Sư phụ! Ta mang…ta giành lại được hành lý về rồi đây! Con gấu đó không biết học thần thông từ tên c·hết tiệt nào mà cũng ghê gớm phết!”

Từ Hàng đang mỉm cười vì được giải thoát khỏi tuyệt chiêu “ve sầu kêu vang” của Đường Tăng, nghe được câu này thì sắc mặt lập tức tối sầm lại, con khỉ c·hết tiệt này là đang chửi nàng có đúng không?

“Ấy! Ngộ Không con không nên nói như thế! Người có sư phụ người, yêu có sư phụ yêu là chuyện bình thường! Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ như: yêu là sư phụ người hoặc người là sư phụ yêu như ta và con đây!”

“Điều đó có nghĩa là bất cứ tình huống nào cũng có thể xảy ra, nếu chẳng may sư phụ của con yêu quái đó là 1 vị Tiên Thần, La Hán hoặc BỒ TÁT nào đó mà để con nói trúng, chẳng phải sẽ rất bất kính sao?”

“Đúng không Bồ Tát? Bồ Tát sao sắc mặt ngài ngày càng xấu đi vậy? Có phải là có gì khó nói không? Ta biết là phái yếu thường hay tới…”

“DỪNG!”

Từ Hàng nổi đóa hét lớn, không biết vì lý do gì mà kiếp này Kim Thiền Tử lại ưa thích nói nhiều như thế, lúc nãy nếu nàng không kịp hồi thần lại, không biết tên này sẽ nói tới cái gì nữa.

“Cái gì? Ở phía đông còn có lửa chưa tắt sao?”

“Sư huynh nói sao? Có lửa cháy xuống giếng mà không ai phát hiện à?”

“Sư đệ! Mau mau mang can dầu lại đây! Đúng rồi, tạt ở chỗ này cho nó tắt hẳn đi, ta vừa thấy có khói bốc lên!”

“Quảng Đại ngất xỉu rồi à! Để ta cõng con đi sơ cứu!”

Thấy tình hình không ổn, chư tăng lúc này vì để không khó xử, ai cũng ra vẻ bận rộn, nhưng lý do thì toàn là trời ơi đất hỡi, bây giờ vẫn còn lửa à? Lửa có thể cháy xuống giếng sao? Tên kia nữa, ngươi d·ập l·ửa bằng dầu thật á? Kim Trì trưởng lão, ta thấy rõ ràng ngài tự tay đánh ngất Quảng Đại hòa thượng nha, uy uy, 1 người ngất xỉu có cần hơn 30 người xúm lại khiêng đi không?

Thấy chúng tăng tản đi hết, Từ Hàng niệm 1 tiếng Phật hiệu hỏi:

“Vô Lượng Phật Chủ! Ngộ Không, ngươi đã đánh bại gấu tinh giành lại được hành lý rồi sao?”

“Ha hu hu hu! Bồ Tát ngài phải làm chủ cho ta nha, tên yêu quái đó không biết sư thừa nơi đâu, chiến lực hoàn toàn không thua gì ta, ngài xem nó đánh ta đỏ hết cả mông đít rồi đây này!”



Ngộ Không lúc này đang nhịn cười, “phòng thủ hớ hênh” nghe Từ Hàng hỏi, suýt chút nữa không cầm được bật cười thành tiếng, cũng may hắn kịp ứng biến nhanh, vừa trả lời vừa vạch mông ra như để minh chứng nói.

“Ngươi… được rồi! Ngươi không cần vạch ra cho ta xem đâu! Ta sẽ đi hàng phục con nghiệt súc đó ngay.”

Từ Hàng tức muốn nổ phổi quát, tức thời lái Bạch Liên bay về hướng Hắc Phong động, sau đó sực nhớ ra là mình chưa hỏi con gấu tinh đó ở đâu, nếu lúc này bay thẳng tới Hắc Phong động, chả phải là có hơi giấu đầu lòi đuôi sao, chỉ tại 2 thầy trò Đường Tăng làm nàng tức tối, suýt phạm phải sai lầm.

Suy nghĩ thông suốt, nàng quyết định quay lại hỏi:

“E hèm! Yêu động của con gấu đen đó ở phía nào?”

“Phía bên kia! Ngọn núi xa xa đấy, có 1 yêu động tên là Hắc Phong đ…”

Đường Tăng nhanh nhảu chỉ.

“Vèo!”

Từ Hàng quyết định rất dứt khoát, lái toà sen bay đi rất nhanh, mà không biết rằng, ở dưới này, Ngộ Không đang thều thào cái gì đó đến cả 1 số người ở kế bên thính lực không tốt cũng không nghe rõ:

“Bồ…Tát! Con gấu đó đã bị đại năng hàng phục rồi!”

Sau đó, hắn quay qua Đường Tăng cùng mấy tên hoà thượng ở gần nói:

“Sư phụ cùng mọi người thấy rõ rồi đó! Là ta đã cố gắng kêu Bồ Tát ở lại nhưng là ngài ấy không nghe thôi!”

“Mô Phật! Ta có thể làm chứng cho con!”

Đường Tăng chắp tay gật đầu nói.

“Đúng! Đúng! Tôi cũng thấy!”

Kim Trì không biết từ lúc nào đã lại ra tới, đứng kế bên Đường Tăng nói.



Chúng tăng nghe thế cũng hùa theo.

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

Sau đó, Kim Trì mời Đường Tăng cùng Ngộ Không vào bàn nói chuyện.

“Thánh Tăng! Chuyện lúc nãy…”

“Trưởng lão muốn cám ơn ta chuyện lúc nãy ta cứu ngài chứ gì? Không có gì đâu, đều là đệ tử Phật môn cả, giúp đỡ nhau tiêu trừ mê chướng là chuyện bình thường!”

Đường Tăng vội ngắt lời Kim Trì, giả vờ nâng tay Kim Trì lên vỗ vỗ, 1 tờ phù lục bay từ ống tay áo Đường Tăng vào ống tay áo Kim Trì, sau đó dùng truyền âm thuật, truyền âm cho Kim Trì.

“Là ta đây, ngài cứ thả lỏng, cứ tự nhiên như không có gì xảy ra kẻo bị phát hiện! Tất cả những gì ngài muốn biết, ta đã khắc vào phù lục trong ống tay áo ngài, buổi tối, chờ lúc vắng người rồi đốt lên, mọi chuyện sẽ tự khắc rõ! 2 cái bọc đồ không chỉ có tro cốt thôi đâu, nhớ lật ra xem, sẽ có kinh hỉ cho ngài!”

Mới đầu Kim Trì cũng hơi sửng sốt, nhưng đã từng giao tiếp với Hùng Bi, nên hắn cũng biết, chắc đây có lẽ là 1 loại thần thông nào đó của Thánh tăng, rất nhanh đã bình ổn lại trạng thái, nhưng sau khi nghe Đường Tăng truyền âm hết câu, hắn vẫn không nhịn được mà bật thốt lên:

“Cám ơn Thánh tăng! Cám ơn Thánh tăng! Ngài đúng là phụ mẫu tái sinh của ta, nếu có kiếp sau ta xin được làm trâu làm ngựa báo đáp!”

Thật sự là hắn rất hối hận, mặc dù phần lớn là do 2 tên Trí Mưu khơi màu thổi gió, nhưng chính hắn cũng có lòng tham mới lên cơ sự như vầy, đã như thế Thánh Tăng không trách phạt hắn, còn 5 lần 7 lượt cứu sống cái mạng già c·hết tiệt của hắn, thử hỏi không phải ơn tái sinh thì là gì?

“Được rồi! Được rồi! Nếu ngài muốn cám ơn ta thì cứ tu hành cho tốt, là ta vui lòng rồi, chứ đâu cần đến nỗi như thế!”

Đường Tăng mỉm cười an ủi, dù có sống lâu đến đâu thì trong mắt Thần Phật, Kim Trì cũng chỉ như 1 quân tốt mà thôi, đã hết giá trị lợi dụng rồi thì cứ “thí tốt” cũng chả sao, nhưng đối với Đường Tăng, trắng đen phải trái rõ ràng, hơn nữa Nam Cao tiền bối đã từng nói “Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai người khác để thoả mãn lòng ích kỷ. Kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ người khác trên đôi vai mình.”

Bắt nạt 1 lão tăng yếu đuối có làm ngươi trông mạnh hơn không? Chưa kể lão cũng chính là kẻ bị hại?

Đang lúc này, âm thanh chói tai chấn động thương khung truyền tới.

“Con yêu hầu hết tiệt! Dám lừa gạt bổn tọa!? Còn không mau lăn ra đây nhận tội!”

Thì ra, Từ Hàng khi tới Hắc Phong động đã thấy “vườn không nhà trống” xung quanh tan hoang, có nhiều vết tích đánh nhau, tưởng là Ngộ Không đã đ·ánh c·hết Hắc Hùng Tinh, nhưng vẫn cố ý nói láo để bỡn cợt nàng nên quay về đây hỏi tội.



Trò hay tới, trò hay tới, Đường Tăng nháy mắt với Ngộ Không, thầy trò cười nhếch mép bước ra ngoài sân.

“Khẹc khẹc! Bồ Tát! Cuối cùng ngài cũng đã về, ta đã cố gắng để kêu ngài lại rồi, nhưng ngài không nghe, con Hắc Hùng Tinh đó đã bị 1 vị đại năng đi ngang hàng phục rồi!”

“Ngươi có gì để chứng minh?”

“Ta không có gì để chứng minh cả, nhưng tôi có thể phát Thiên Đạo lời thề: Ngộ Không tôi không có g·iết Hắc Hùng Tinh, hắn đã đi theo đại năng học đạo rồi! Đấy ngài tin chưa?”

Từ Hàng nghe vậy lửa giận cũng nguôi ngoai đôi chút, dù sao thì Thiên Đạo lời thề đối với kẻ tu hành không phải đơn giản, một khi ngươi dám nói láo, lập tức sẽ bị thiên hàng trừng phạt, nhẹ thì Thiên Nhân Ngũ Suy, tu vi thụt lùi, nặng thì Tử Tiêu Thần Lôi đ·ánh c·hết ngay tại chỗ, nãy giờ vẫn không có hiện tượng gì, quả thật là con khỉ này không có nói láo.

“Như vậy, tại sao ngươi không nói sớm?”

“Trời ạ! Ta đã nói với ngài rồi, ta đã cố gọi nhưng ngài không nghe đấy thôi. Không tin ngài cứ hỏi những người ở đây thì biết!”

“Đúng là như vậy đó Bồ Tát! Chúng tôi có thể làm chứng cho ngài ấy!” x(n+1)

Thấy thế, Từ Hàng cũng không có gì bắt bẻ nữa, nhưng quả thật trong lồng ngực vẫn còn “1 mũi tên uất hận” nên chỉ để lại 1 câu các ngươi tự lo liệu cho tốt, rồi ngự Bạch Liên tức tốc về núi tĩnh dưỡng.

Quả thật mà nói, hôm nay coi như nàng đi không công 1 chuyến, công đức không có, con gấu âm thầm nuôi dưỡng cũng mất tăm, đáng c·hết nhất là nàng không tính ra được là kẻ nào đã nẫng tay trên của nàng, vốn dĩ biết là trong lượng kiếp mọi phép tính toán, bấm độn đều vô hiệu, nên nàng đã có gieo 1 cái lạc ấn lên người Hắc Hùng Tinh rồi, nhưng bây giờ nàng cũng không cảm giác được lạc ấn đó nữa.

“C·hết tiệt! Là ai có thể làm được việc này mà ta không hay không biết, chẳng lẽ là vị đại năng nào vô tình đi ngang!”

Từ Hàng hậm hực suy nghĩ, nhưng nàng có lẽ đã quên 1 điều quan trọng.

Ở phía bên kia, sau khi Từ Hàng đi không lâu, thầy trò Đường Tăng cũng đã từ giã tiếp tục lên đường.

Trời tối, Kim Trì dòm ngó xung quanh thấy chư tăng đã ngủ hết, hắn lật đật thắp đèn lên, mở 2 gói đồ ra, trong đó có 2 hũ tro cốt của Quảng Trí và Quảng Mưu, 1 quyển kinh tên là Bát Nhã Tâm Kinh, 1 viên đan dược, không biết là loại thuốc gì, cùng với… Cẩm Lan Cà Sa!

Thấy cảnh này 2 mắt Kim Trì sáng rực, nhưng nhìn lại 2 hũ tro cốt hắn lại thở dài.

“Cà Sa đẹp nhưng rồi cuối cùng thì sao?”

Sau đó, Kim Trì rút phù lục trong tay áo ra, đốt lên, từng dòng phù văn truyền vào não hải, 1 khung cảnh hiện lên: Một thân ảnh váy trắng đáp xuống trước cửa Từ Hàng Thiền Viện, sau đó xoay 1 cái hoá thành 1 tên thanh thuần đáng yêu nữ hài…

Xem xong đoạn phim, Kim Trì lửa giận ngút trời, cầm Cửu Chuyển Kim Đan lên nuốt ực một hơi, trong miệng nghiến ra từng chữ:

“Từ… Hàng!”