Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 9: (Nạn thứ 5) Tây Phương nơi ấy hướng về, thỉnh gặp chân Phật cầu về chân kinh



Chương 9: (Nạn thứ 5) Tây Phương nơi ấy hướng về, thỉnh gặp chân Phật cầu về chân kinh

Đường Tăng vừa ra tới cửa thành thì Đường Vương nghe tin, liền dẫn theo văn võ bá quan, kéo nhau ra đưa tiễn hắn.

“Ngự đệ! Chậm bước đã! Ta nghe Pháp Minh phương trượng nói ngự đệ muốn đi Tây trúc thỉnh kinh Phật! Thiết nghĩ đường xa nhiều sài lang hổ báo, ta ban cho ngự đệ 1 thớt hảo mã, cùng 2 tên nô bộc bảo vệ ngự đệ! Ngự đệ hãy vui lòng nhận cho!”

Đường Tăng nghe vậy thở dài. Hắn vốn muốn đi trong âm thầm, đi càng nhanh càng tốt. Dù sao vẫn còn 4 con “bửu bối thần kì” đang chờ hắn chiêu nạp vào đội cơ mà. Nhưng bây giờ đã lỡ bị phát hiện, hắn cũng không thể vờ như không nghe mà đi tiếp.

“Mô Phật! Bần tăng có tài đức gì mà để bệ hạ phải nhọc lòng?!”

“Ngự đệ sao lại nói lời ấy?! Ngươi ra đi là vì lòng từ bi bác ái với chúng sinh. Một lẽ cao đẹp như thế, ngươi không phải hạng tài đức thì thiên hạ còn ai dám nhận 2 chữ này?”

Dừng 1 chút, Đường Vương nói tiếp:

“Hôm nay, ngự đệ rời quê hương lên đường, tha phương nơi đất khách, không biết ngày nào về. Chi bằng uống với ta 1 ly rượu này, cho đậm tình cố hương!”

Nói rồi, Đường Vương bốc 1 nắm đất bỏ vào chung rượu, mời Đường Tăng uống. Thấy cảnh này Đường Tăng khoé môi giật giật, lại là trò này? Đại Vương ngài có tin ta gọi cho cục vệ sinh an toàn thực phẩm không?

“Đại Vương! Ngài nhìn bên kia có con chim to quá kìa!”

Đường Tăng canh lúc mọi người quay sang 1 bên, hất hết ly rượu. Sau đó hắn đưa lên miệng như vừa uống ực xong hết vậy.

“Ngự đệ! Ngươi chỉ vào con chim kia có ý gì chăng?”

“Khục khục! Mô Phật! Tôi vốn dĩ muốn nói với bệ hạ rằng chuyến này đi xa, không biết bao giờ mới quay lại. Thôi thì lấy cái cây chim đậu kia làm mốc, khi nào cây rụng lá hết thì tôi về tới!”

Bốc phét xong, Đường Tăng phóng lên ngựa phi nhanh, thẳng hướng về phía Tây, đầu không ngoảnh lại, vẫy tay như từ giã mọi người.

Đúng lúc này, con chim do Từ Hàng đậu trên cành cây hoá thành cũng kịp lấy lại tinh thần. Lúc nãy, con chim Đường Tăng chỉ vào chính là nàng, nên nàng bất ngờ lắm, cứ tưởng là đã bị hắn nhận ra.



Từ Hàng dắt theo con chim nhỏ – Mộc Tra theo, hiển hoá chân thân “chặn đường” Đường Tăng.

“Vô Lượng Phật Chủ! Đường Tăng! Ngươi có biết ta là ai chăng?”

“Mô Phật! Xin kính chào Từ Hàng Bồ Tát và Huệ Ngạn Hành Giả! Chẳng hay cơn gió đẹp (độc) nào đưa hai vị đến đây?”

Đường Tăng ngồi trên lưng ngựa chắp tay nhìn xuống hỏi.

“Đường Tăng! Thấy Bồ Tát còn không mau mau xuống ngựa chiêm bái!”

Mộc Tra đứng kế bên nhíu mày quát.

“Mô Phật! Tiểu tăng thực chất không biết cưỡi ngựa! Lúc nãy vì nôn đi về Tây phương mà quên mất, lỡ leo lên rồi nhưng chưa biết xuống thế nào. Mong Bồ Tát cùng Hành Giả thứ tội!”

“Được rồi! Hôm nay ta cũng không phải xuống đây để bắt bẻ ngươi, chuyện lễ tiết lần sau cũng được. Chủ yếu là hôm nay ta đi ngang đây, cảm ứng được lòng thành của ngươi, nên vui mừng trong lòng, định thay mặt Phật Tổ ban cho ngươi…”

Từ Hàng chưa nói dứt câu thì bị khựng lại giữa chừng, không chỉ nàng mà hầu như tất cả mọi sự vật trong Tam Giới đều như bị ấn nút Pause, dừng lại 1 nhịp vào thời khắc đó.

Vậy lý do là gì?

Chỉ thấy lúc này trong đầu Đường Tăng 1 đốm sáng đang nhấp nháy, chính là Độn Khứ Kì Nhất. Lúc này, nó truyền lại cho Đường Tăng 1 ý niệm đại khái là: Nhanh lên, “hắn” đang gặp vấn đề, thời cơ đã tới, ta sẽ hỗ trợ ngươi.

Tiếp nhận được “mật báo” Đường Tăng 2 mắt sáng rực, chỉ tay lên trời, dõng dạc:

“Đại Đạo trên cao! Hôm nay ta Đường Tâm, pháp danh Đường Tăng - Đường Tam Tạng, xin phát nguyện 1 đường hướng về Tây phương mà đi, thỉnh được Chân Phật, cầu về Chân kinh, làm phước chúng sinh, giới ta chung phúc, chứng được siêu thoát. Xin Đại Đạo soi xét!”

“Oành!”

Một t·iếng n·ổ vang như sấm đáp lại, xem như chấp thuận ý nguyện của Đường Tăng.



Sau t·iếng n·ổ đó, mọi thứ đều trở lại bình thường. Nhưng trước lúc đó 1 tích tắc, Đường Tăng đã chuẩn bị xong để đi trước Từ Hàng 1 bước:

“Đường Tam Tạng đa tạ Bồ Tát!”

Từ Hàng:??????

“Ta còn chưa giảng giải xong, ngươi đa tạ cái gì?”

“Ồ? Chẳng phải là Bồ Tát vừa ban cho tôi pháp danh mới Đường Tam Tạng. Còn giao cho tôi nhiệm vụ hướng về Tây phương, cầu Tam Tạng chân kinh độ hoá chúng sinh sao?”

“Hơn nữa, Bồ Tát còn ban tặng tôi Cẩm Lan Cà Sa cùng Cửu Hoàn Tích Trượng đây này!”

Vừa nói, Đường Tăng vừa nâng 2 món bảo vật trên tay lên cao để chứng minh.

Thấy vậy, Từ Hàng càng ngơ ngác, khó hiểu. Nàng quay sang Mộc Tra hỏi, Mộc Tra cũng xác nhận là đúng như vậy (tất nhiên Mộc Tra có lẽ cũng đã trúng ám toán của Đường Trưởng lão).

Được sự xác nhận của Mộc Tra, Từ Hàng cho rằng: có lẽ do những ngày này đã đổ nhiều công sức cho đại kiếp, với lại hôm trước bị Đường Vương đụng 1 phát, nguyên khí chưa phục hồi hoàn toàn. Cộng thêm (hoá thành chim theo dõi) ở gần kiếp tử trong thời gian dài, khiến nàng bị kiếp khí ảnh hưởng, nên cũng không truy cứu nữa.

Nghĩ đến việc mình có nguy cơ bị kiếp khí quấn thân, Từ Hàng không khỏi rùng mình. Lượng kiếp trước diễn ra kinh khủng cỡ nào, nàng rõ ràng hơn ai hết. Vì lẽ đó, Từ Hàng không dây dưa nữa, chỉ nói vài câu xã giao, đại loại là khích lệ Đường Tăng các thứ, rồi mang theo Mộc Tra, cưỡi mây tức tốc quay về Lạc Già Sơn – Từ Hàng Tĩnh Trai tịnh dưỡng.

Đường Tăng thấy 2 người đã cưỡi mây đi mất mà mỉm cười, sau đó thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước.



Ngoài vũ trụ hư không, trong 1 toà tử kim cung điện.



“Hừ! Cuối cùng cũng trấn áp được lão già này! Đúng là lão già ngoan cố!”

“Hửm? Cảm giác này? Là Độn Khứ?! Là ngươi sao? Lúc ta cần ngươi thì ngươi trốn chạy, bây giờ ngươi xuất hiện làm gì nữa?”

Dừng lại 1 lúc lâu như đang dò xét điều gì đó, nhưng có vẻ không thu hoạch được gì, âm thanh lại vang lên:

“Lại biến mất? Ngươi có m·ưu đ·ồ gì đây Độn Khứ? Ngươi kêu gọi Đại Đạo định làm gì? Hay là ngươi định mượn đại kiếp này để trở về? Trở về để cản trở ta, c·ướp đoạt công lao của ta sao? Đáng c·hết! Lúc nãy đang bận, không phân tâm ra để nghe được cụ thể là chuyện gì!”

“Được! Nếu ngươi đã muốn chơi thì ta sẽ chơi ngươi tới cùng!”

“Tây Phương nhị thánh ở đâu? Mau mau đến Tử Tiêu cung gặp bổn toạ!”

Ở 1 góc hẻo lánh nào đó, 2 luồng cực quang nhanh chóng bay về phía này. Sau đó đáp xuống trước cửa cung điện, hoá thành 2 bóng người, 1 cao gầy, 1 thấp bé quỳ mọp xuống vái:

“Tiếp Dẫn (Chuẩn Đề) bái kiến lão sư! Chúc lão sư…”

“Được rồi! Đừng nhiều lời nữa, mau vào đây bàn chuyện!”

Thấy lão sư hôm nay có vẻ không được vui, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề không ba hoa nữa, nhanh chóng bước vào cung điện.

Hai người bước vào xong cửa cung khép kín lại. Không biết qua bao lâu, 2 Thánh bước ra, sắc mặt hồng hào, tươi cười rạng rỡ, không khỏi khiến người khác tò mò 2 người này vào đấy đã được lợi ích gì.



Linh Sơn, Đại Hùng Bảo Điện.

Phật Tổ Như Lai đang ngồi tĩnh toạ thì trên trời có 1 đạo pháp chỉ vàng óng bay xuống. Chộp vào trong tay, Như Lai nhắm mắt tập trung “download” thông tin. Ít phút sau, Phật Tổ Như Lai mở mắt ra, tiếng chuông triệu tập của Linh Sơn lại vang lên 1 lần nữa.

Đang tịnh dưỡng ở Lạc Già Sơn, Từ Hàng nghe tiếng chuông triệu tập cũng không khỏi sững sờ.

“Chẳng phải là mọi chuyện lần trước đã đàm luận xong rồi sao? Tại sao Như Lai Phật Tổ lại cho triệu tập lần nữa? Không lẽ đại kiếp xảy ra biến số?”

“Huệ Ngạn! Long Nữ! Ở nhà giữ nhà cho tốt, bổn toạ đi Đại Lôi Âm Tự nghị sự.”

Nói xong liền ngự mây bay tít lên trời.