Chương 8: (Nạn thứ 4) Đàm luận Phật pháp, Tranh luận “gay cấn” (2)
“Mô Phật! Ta biết chư vị ở đây đều nhìn ta rất chướng mắt! Ai cũng muốn thế ta ngồi vào vị trí này. Tiểu tăng cũng tự nhận học thức nông cạn, chỉ hỏi 1 vài điều để các vị giải đáp, hồn ta có xuống địa ngục, ta cũng an lòng!”
Các hoà thượng ngồi ở dưới không ít kẻ nghe xong câu này liền nhíu mày, nhăn mặt. Nhưng đa phần đều đang cười thầm trong bụng.
“Được! Ngươi hỏi đi, ta cũng tự nhận không phải là cao tăng gì. Nhưng những năm qua được ân sư của ta là Thích Quân Trang, trụ trì của Thiếu Lâm Tự tận tình chỉ dạy, chắc cũng giúp Phật hữu được phần nào.”
Tên hoà thượng răng hô lúc này lại nhảy ra nói.
“Vô Lượng Phật Chủ!”
Quân Trang hoà thượng nghe đệ tử mình xướng tên, cũng niệm 1 tiếng Phật hiệu, nở 1 nụ cười “hiền hoà” gật đầu. Giống như đang nhấn mạnh sự tồn tại của mình vậy.
“Mô Phật! Vậy xin hỏi chư vị ở đây niệm Phật để làm gì?”
“Phật chủ có dạy: niệm Phật sẽ thành Phật!”
Hoà thượng răng hô đáp.
“Ồ? Vậy các vị ở đây đã có ai niệm Phật mà thành Phật chưa?”
Lúc này không chỉ hoà thượng răng hô, mà hầu như ai nấy đều câm như hến, không biết trả lời như thế nào.
“Không đúng! Ta đã từng thấy Minh Thái sư huynh được La Hán tôn giả tiếp dẫn về Phật giới!”
Bất ngờ, Thiếu Lâm phương trượng đứng ra giải vây cho đồ nhi.
“Chắc hẳn vị Minh Thái sư huynh kia tư chất tu hành rất tốt nhỉ?”
Đường Tăng hỏi lại.
“Đó là đương nhiên!”
Quân Trang hoà thượng kênh kiệu nói.
“Vậy cuối cùng là do vị ấy niệm Phật hay do tư chất tốt mà được tiếp dẫn đi?”
Toàn trường lại im lặng. Nói thật chứ ở giới này không có căn cốt tốt, không tu được Xá lợi pháp môn, không có đại năng dẫn dắt thì có niệm Phật cả đời cũng chưa thoát phàm, chứ nói chi thành Phật.
Đường Tăng hỏi tiếp:
“Cho hỏi các vị ở đây ngồi thiền để làm gì?”
“Phật chủ nói ngồi thiền để thành Phật! Để ngộ thần thông, ngồi càng lâu sẽ càng có cơ hội chứng đắc thần thông!”
Hoà thượng răng hô lại đáp.
Lần này có nhiều tăng chúng hưởng ứng, nào là có tăng thì nói ta ngồi thiền 2 tiếng, thấy hào quang có hình… chữ vạn. Có ni nói ta ngồi thiền 5 tiếng, thấy có ánh sáng 7 màu tiếp dẫn về Phật giới. Có sư bảo ta ngồi thiền 7 tiếng thấy mình đang ngự trên tòa sen báu. Có sãi lại rằng ta ngồi thiền 8 tiếng, thấy Từ Hàng Bồ Tát dắt tay ta chiêm ngưỡng chư thiên… Ai cũng hào hứng kể, trên mặt toát lên 1 vẻ cuồng nhiệt lạ thường.
Đường Tăng lắc đầu, Phật pháp ở giới này hiện nay đã bị xuyên tạc kinh khủng như vậy sao? Nhất là vị sãi cuối cùng kia, ta không chắc lắm, nhưng Từ Hàng Bồ Tát cũng trà trộn quanh quẩn đâu đây thôi, ngươi cố mà liệu đi.
“Như vậy, các vị đã thành Phật chưa? Chứng đắc thần thông chưa?”
Một lần nữa, chư tăng lại im lìm, Đường Tăng lại càng chán nản. Họ thậm chí còn chẳng chịu tư duy để trả lời, mà cứ rập khuôn như thế này thì thành Phật kiểu gì đây? Hoặc giả chăng có ai đó đạt được cơ duyên, tu luyện tới Chuẩn Thánh rồi được phong làm Phật? Tu Phật có phải như thế đâu? (thông thường thì Kim Tiên trở lên sẽ được phong Hộ pháp, Đại La sẽ được phong La Hán, Đại La Hậu Kỳ được sẽ được phong Bồ Tát, Chuẩn Thánh sẽ được phong Phật vị, không tính trường hợp ngoại lệ).
Nói rồi, Đường Tăng chắp 2 tay, ngồi xếp bằng, miệng tụng chân ngôn:
“Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật!”
“Không phải cứ niệm Phật thì sẽ thành Phật. Niệm Phật chỉ là 1 phương thức luyện tập để tâm thức ta được nhất quán, ý chí ta được nhất niệm, tâm tư thanh minh trong suốt, vô cấu vô trần. Noi theo đức hạnh của thế tôn, chư Phật, bỏ đi những tạp niệm, hướng về 1 ý chí duy nhất, để tâm tính được tốt lành hơn…"
"…Bởi vậy, mới thấy tại sao các vị ngồi thiền mà cứ thấy thần thông, phép lạ, biến hoá nhiệm màu. Đó là tâm tư các vị còn chưa được thanh tịnh, chưa được nhất quán, nhất niệm, khiến thất tình lục dục mọc tràn lan, dẫn dắt đi lạc lối tự lúc nào mà cứ tưởng mình chứng đắc thần thông...."
"…Ngồi thiền là để loại bỏ tạp niệm, để tâm thức ta được tĩnh lặng. Chỉ cần nghĩ đến 1 việc, đó chính là không nghĩ gì hết, để cho tâm trí có được những phút giây lắng đọng lại, để đạt được đến trạng thái thanh minh, thông suốt. Để đạt đến cảnh giới vô ngã, tìm về được chân ngã, bản chất, cội nguồn của vạn vật, đề thăng trí tuệ…"
"…Vì vậy, xin đừng niệm Phật vô tội vạ và cũng đừng ngồi thiền mà cứ tơ tưởng mình được làm tiên Phật, có phép thần thông…”
Nghe Đường Tăng giảng giải, chư tăng ở dưới lúc đầu thì xấu hổ không thôi, đến lúc sau tất cả mọi người như lâm vào đốn ngộ, nghe như si như say. Mọi người chăm chú tới mức đến chập tối lúc nào cũng không hay. Trong đó có Đường Vương, ông ta vừa nghe mà cứ vừa rên rỉ thoải mái, như chưa bao giờ được nhẹ nhõm, dễ chịu như lúc này vậy.
Cứ thế, pháp hội diễn ra tương đối thành công. Bảy ngày 7 đêm, ngày giảng cho người, tối tụng cho ma. Các tăng thay nhau liên tục để tụng đọc kinh văn, duy chỉ có Đường Tăng hầu như chỉ nghỉ ngơi 1 chút, còn toàn bộ thời gian còn lại, hắn đều dành hết để điều hành pháp hội. Bởi vậy, khi pháp hội vừa xong, Đường Tăng miệng đắng lưỡi khô, cảm giác như uống 100 lít nước mới bù lại đủ.
Nói thật, vì các tăng chúng đa phần tu vi kém đã đành, đọc kinh lại như học vẹt, nên cơ hồ không có tác dụng mấy. Phải biết rằng khi còn là người, chúng ta còn tư duy minh mẫn, đôi khi đã gần như vứt bỏ mọi vướng bận trần tục, còn khó tu thành chánh quả. Huống chi là ma quỷ c·hết oan c·hết uổng, bị oán khí che mờ lý trí thì lại càng khó hơn.
Đường Tăng đã gần như vận hết nội lực, truyền tải từng đại đạo chân lý vào từng câu, từng chữ. Đơn giản hoá tối đa mỗi bài giảng, mong thức tỉnh được thần trí của họ. Có như vậy, sau khi nghe kinh văn họ mới bắt đầu thấu hiểu từ từ, rồi lĩnh ngộ chân lý mà sớm siêu thoát. Phương pháp này là từ Pháp Hải học ở chỗ Địa Tạng Bồ Tát, rồi truyền lại cho Đường Tăng, chứ không thì hắn cũng chỉ có nước tổ chức 1 pháp hội qua loa như trong nguyên tác mà thôi.
Trời không phụ lòng người, sau khi pháp hội kết thúc, trời ban điềm lành, đất nở hoa sen thơm ngát, vô vàn công đức phủ xuống, phần lớn cho Đường Tăng, phần ít mới lan ra những người tận tâm đóng góp khác.
Đây là thiên địa khen ngợi dành cho những người có nhiều cống hiến cho tam giới, chúng sinh. Ở giới này hoàn toàn không có chuyện Thiên, Địa, Nhân 3 đạo ý chí đối nghịch nhau như mấy tiểu thuyết tiền kiếp nói. Chỉ có Thiên đạo phụ trách cai quản trật tự vận hành vạn vật mà thôi. Còn khi có người nào làm cống hiến cho thiên địa chúng sinh, thiên địa sẽ cảm ứng được mà phủ xuống công đức, chứ chả liên quan gì đến Thiên đạo cả. Thiên đạo có thể thiên vị, nhưng thiên địa rất công bằng, nếu ví nó như cỗ máy thì ấn đúng công tắc máy mới hoạt động.
Mặc dù thấy thì nhiều, nhưng lượng công đức mà Đường Tăng nhận được như muối bỏ bể thôi, đem ra so sánh với các tiền nhân thì chả khác nào “con bò rụng lông cây me rụng lá”. Nhưng bấy nhiêu đó cũng thể hiện được Đường Tăng là thật sự thành tâm, thành ý cho pháp hội này.
Đường Tăng vừa công bố Thuỷ Lục Pháp Hội bế mạc thì thấy xa xa có xôn xao. Hoá ra là hoà thượng già do Từ Hàng Bồ Tát, cùng hoà thượng trẻ do Mộc Tra biến hoá thành, đi bán cà sa, tích trượng.
“Ồ! Đến rồi sao?”
Đường Tăng thấy vậy nói thầm.
Sau 1 hồi kì kèo giá cả, Đường Vương ngỏ lời mua bảo vật tặng Đường Tăng. Thấy vậy, hoà thượng già mới bật cười tỏ ý sẽ tặng luôn nguyên bộ.Sau đó, đoàn người vừa cười vừa nói cũng đã đi đến chỗ Đường Tăng.
Đường Vương lúc này mặt mày hớn hở như fan cuồng gặp idol, chả còn bóng dáng nào của 1 đế vương muốn c·hặt đ·ầu Đường Tăng như lúc trước. Cũng phải thôi, lão già này g·iết cả nhà 2 huynh đệ ruột thịt để đoạt ngôi, oán khí có thể nói là mù mịt ngút trời. Đường Tăng còn nhớ rõ, hôm ấy để siêu độ cho 2 nhà này thôi, hắn đã tốn hết 20 viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn của Đạo Tế lưu cho. Bởi vậy, khí sắc của Đường Vương hiện tại mới tốt hơn bao giờ hết, nên việc Đường Vương trở thành fan cuồng của Đường Tăng cũng không lạ.
Gặp idol, Đường Vương sai lính dẫn tiến 2 tên hoà thượng để tặng cà sa, bảo trượng cho Đường Tăng. Bấy giờ, hoà thượng già – Từ Hàng Bồ Tát mới bước lên nói:
“Hoà thượng này! Ngươi biết giảng kinh thấp mà giảng nổi kinh cao không?”
“Đã là kinh kệ sao còn phân cao thấp?”
Đường Tăng hỏi ngược lại.
“Mấy cuốn kinh thấp độ không đặng vong hồn, làm qua loa dối thế! Ta có Tam Tạng Kinh là cao kinh của phật Tổ, cứu người khổ nạn, siêu độ vong linh, lại còn thành chánh quả. Chỉ cần đi về Tây phương, tới nước Thiên Trúc, gặp Đại Lôi Âm Tự, ắt được chân kinh!”
Hoà thượng cười đáp.
“Mô Phật! Nếu kinh ta giảng là qua loa dối trá thì công đức vì đâu mà đến? Với lại, cả đời này ta cũng chẳng mong thành Phật, thành thánh gì. Đường đi đến Tây phương lại quá xa, yêu ma quỷ quái lộng hành, sức người phàm sao mà tới được? Ta nghe nói trước đây chùa ta cũng có 9 vị đại đức cao tăng phát nguyện về Tây bái Phật cầu kinh, nhưng có thấy ai trở về? Nếu ta ở lại đây, có khi siêu độ được nhiều kẻ khổ nạn hơn ấy chứ!”
Nghe Đường Tăng phân bua mà Từ Hàng ngẩn tò te. Cái quái gì? Từ khi nào Kim Thiền Tử lại lải nhải dài dòng như thế?
Bực mình, Từ Hàng vận pháp lực định hiển hoá chân thân, chấn nh·iếp Đường Tăng thì bị Đường Vương chen ngang. Đường Vương là vua 1 nước, trên người Long khí vờn quanh, đụng trúng Từ Hàng 1 phát làm pháp lực nàng tán loạn, suýt hộc ra 1 ngụm máu tươi.
Đường Vương giận mắng:
“Ta thấy ngươi là kẻ có lòng mới dẫn tiến đến gặp thánh tăng. Hà cớ gì ngươi cứ xàm ngôn, xằng bậy hoài vậy? Bây đâu! Lôi 2 tên này ra ngoài cho ta!”
“Rõ!”
Chưa kịp điều tức nguyên khí, Từ Hàng đã bị mấy tên thị vệ lôi đi đâu mất hút. Đường Tăng thấy cảnh này, trong đầu thực chất đã cười ra tiếng khỉ, cố lắm mới giữ được điệu bộ trang nghiêm.
Thế là từ ngày đó trở đi, hôm nào Đường Vương cũng đến Kim Thiền Tự, đòi Đường Tăng giảng pháp cho nghe. Thế thì đã đành, mỗi lần Đường Tăng tụng hết 1 thời kinh, vẻ mặt của Đường Vương vô cùng khoan khoái, ánh mắt nhìn hắn rất kì lạ. Rất dễ làm người ta hiểu lầm, khiến Đường Tăng nổi hết da gà.
Chưa kể, hắn cứ luôn miệng “gạ kèo” kết bái, đòi chia giang sơn với Đường Tăng, để Đường Tăng vào cung ngày đêm giảng kinh cho hắn nghe nữa chứ. Thấy mọi chuyện có vẻ quá “gay cấn” Đường Tăng quyết định không chơi trò làm khó dễ cho Từ Hàng nữa. Ngay trong đêm, khăn gói chỉnh tề khởi hành đi về Tây phương.
*P/s: "Câm như hến" có nhiều cách lý giải: có người thì cho rằng bởi vì hến là 1 loài ngoại trừ lúc săn mồi ra, rất ít khỉ mở lớp vỏ (ví von như cái miệng) của mình, lúc nào cũng cứ "im tin thít". Ngoài ra, còn có 1 cách lý giải là có một số con hến cho dù bị luộc chín, cũng không chịu "mở miệng" từ đó có câu "câm như hến" để chỉ những người dù có như thế nào cũng nhất quyết không mở lời.