Chương 7: (Nạn thứ 4) Đàm luận Phật pháp, Tranh luận “gay cấn” (1)
Thuỷ lục pháp hội, không phải nói tổ chức là tổ chức, quan trọng nhất là phải có người chủ trì. Lại nói, Đường Vương Lý Thế Dân cũng có nhiều thiện cảm với nhà Phật, nhất là Thiếu Lâm Tự (có ghi chép thuật lại, ngày xưa các nhà sư Thiếu Lâm Tự đã từng giúp Lý Thế Dân chống lại địch nhân Vương Thế Sung).
Cho nên, ý định ban đầu của Đường Vương là sẽ sắp xếp cho cao tăng của Thiếu Lâm chủ trì đại hội này. Tuy nhiên, lúc này Nguỵ Trưng lại phản bác, cho rằng bệ hạ không cần bỏ gần tìm xa, ở ngay tại Trường An cũng có 1 Kim Thiền tự tuy nhỏ mà tiếng tăm cũng không kém.
Lý Thế Dân nghe thế cũng ngạc nhiên, Nguỵ Trưng trước giờ đâu có quan tâm tới mấy việc này. Hỏi ra mới biết, thì ra là đề xuất của Pháp Hải đại sư. Nghe là Pháp Hải đại sư đề xuất, Lý Thế Dân cũng không hỏi han gì thêm, lật đật truyền thánh dụ, sai người đi mời cao tăng Kim Thiền Tự.
Dù sao thì người ta cũng là đại đức thánh tăng thanh danh truyền xa, chưa kể còn là ân nhân cứu mạng mình nữa.
…
Kim Thiền Tự.
Sau khi nhận được ý chỉ của Đường Vương, Pháp Minh thiền sư liền đi tìm Đường Tăng hỏi chuyện. À thì trên đầu ra thêm 1 vị tổ sư gia, có chuyện lớn cũng phải thông báo 1 chút chứ.
Pháp Minh thiền sư vừa đi ra tới cửa, đã thấy bóng dáng của Đường Tăng đang sải bước tới.
Phải nói rằng kẻ này tướng mạo khôi ngô tuấn tú, phong thái thư sinh nho nhã, khí chất siêu phàm thoát tục, bước đi tiêu sái phiêu nhiên, mới vào chùa có mấy hôm mà lượng nữ tín đồ đến thắp hương bái Phật tăng đột biến.
“Phương trượng! Thầy đi đâu đó, ta đến thăm thầy đây!”
“Thiện tai! Thiện tai! Hôm nay chắc hôm nay có bão, ngài mới đến đây thăm lão nạp! Chớ bình thường ta có bao giờ thấy mặt ngài đâu?”
Tổ sư thì tổ sư, nhưng hiện tại đã làm đồ đệ mình thì Pháp Minh thiền sư cũng chả ngán.
“Mô Phật! Haizz! Chẳng qua cũng tại cái thân xác thối tha này sinh ra quá đẹp mắt! Các vị nữ thí chủ đến đây cứ như sói đói săn mồi vậy. Ta không trốn họ, họ nhào tới “xâu xé” ta, thầy có cản được chăng?”
Pháp Minh nghe xong liền xụ mặt xuống, thiện tai, thiện tai, xin Phật tổ cho con nghỉ tu 5 phút để con đánh cái tên tổ sư cà lơ phất phơ này. Coi cái mặt hắn kìa, cái mũi sắp cao bằng trời rồi.
“Thiện tai! Thiện tai! Thật ra ta cũng định đi tìm ngài đây! Đường Vương vừa có thánh dụ, triệu tập chư tăng cả nước tổ chức Thuỷ Lục Pháp Hội siêu độ vong hồn. Lệnh cho chùa ta chọn ra một vị đại đức cao tăng để làm chủ trì pháp hội. Ta định hỏi ngài xem có ý kiến gì không?”
Pháp Minh thiền sư quyết định đi thẳng vào vấn đề chính, không để vị tổ sư này lãng sang chuyện khác nữa.
“Không cần bàn bạc chi nhiều, để ta đi cho!”
“Ngài?”
“Đúng rồi! Chớ không phải thầy thấy ta là 1 đại đức cao tăng nên đi tìm ta, kêu ta làm chủ sự sao?”
Pháp Minh hoà thượng mặt già nua co rúm, làm ơn đi, ngươi vào chùa còn chưa được 1 tháng mà dám bảo đại đức cao tăng.
“Thôi được rồi, tuỳ ý ngài vậy! Ngài muốn làm sao thì làm, đừng để chùa ta bị dở mất là được! Mô Phật!”
Niệm 1 tiếng Phật hiệu, Pháp Minh giao chiếu chỉ lại cho Đường Tăng, coi như giao toàn bộ trách nhiệm lại cho hắn.
…
Thuỷ Lục Pháp Hội, theo như chỉ định của Đường Tăng, được tổ chức ở 1 bãi đất trống rộng lớn ngoài thành Trường An. Như vậy là để bá tánh ai ai cũng có thể đến tham dự, mà bá tánh ở đây tức là cả dương lẫn cả âm.
Chứ nghĩ lại xem, pháp hội này tổ chức là để siêu độ vong linh, mà trong thành Long khí, dương khí cuồn cuộn, thử hỏi vong linh nào mà dám đến nghe kinh? Không bị nướng chín là may rồi! Ngươi nói tại sao Long hồn của Kính Hà Long Vương vào được á? Thứ nhất là giữa 2 bên có nhân quả, thứ hai là có “ai đó” đang thúc đẩy chứ sao nữa.
Ngồi vào chủ vị, Đường Tăng đảo quanh hết 1 lượt. Hai bên trái, phải Đường Tăng là chư vị cao tăng của các tự miếu có danh tiếng trên cả nước. Ở giữa là đông đảo chư vị tăng chúng, phía xa xa trên đài cao kia là Đường Vương cùng văn võ bá quan ở 2 bên. Vòng quanh đó có thị vệ, binh lính, canh phòng nghiêm ngặt. Vòng ngoài cùng mới là chư vị bá tánh tới xem lễ.
Thêm 1 điều đặc biệt nữa là chỗ đứng của các hương thân, phụ lão đều được che chắn kĩ càng để chống nắng, đây cũng là ý của Đường Tăng.
Mời người ta đến là để dự pháp hội, nghe kinh kệ ít ra cũng phải thế chứ, có phải hành xác, hành hình đâu mà bắt họ phơi nắng, phơi gió?
Tuy nhiên, cũng vì chuyện này, Đường Vương đối với Đường Tăng cũng có phần bất mãn. May mà có Nguỵ Trưng ra sức khuyên lơn, ra sức nhấn mạnh Pháp Hải thiền sư nhiều lần, mọi chuyện mới êm xuôi.
Thấy mọi người hầu như đều đã yên vị, Đường Tăng gật đầu, chuẩn bị khai đàn mở hội. Nhưng đời mà, cho dù bạn không muốn kiếm chuyện với đời, đời cũng sẽ tự mang chuyện đến tìm bạn.
“Vô Lượng Phật Chủ! Nghe nói Kim Thiền Tự Đường Tăng pháp sư Phật pháp cao siêu. Chẳng hay tiểu tăng có thể thỉnh giáo đôi điều?”
Đường Tăng nhìn sang bên phải, đó là 1 tên hoà thượng mắt hí răng hô, cà sa loè loẹt. Đường Tăng không đoán cũng biết đây chắc chắn là dòng dõi Thiếu Lâm Tự.
Ngẩng đầu lên, thấy Đường Vương giả vờ mắt điếc tai ngơ. Ngó xung quanh thấy chư tăng nhắm mắt làm thinh, giả vờ niệm Phật, Đường Tăng phì cười.
Ái chà chà, có vẻ có khá nhiều người bất mãn với ta lắm nhỉ. Nhất là môn đồ Thiếu Lâm Tự, vốn có giao tình với Đường Vương. Cũng dễ hiểu thôi, 1 pháp hội lớn như vầy mà Thiếu Lâm Tự không được chủ trì, lại giao cho 1 Kim Thiền Tự bé như cái lỗ mũi chủ sự, đã thế còn giao cho 1 tên vô danh tiểu tốt như hắn nữa, không bất mãn sao được.
“Mô Phật! Chẳng hay Phật hữu muốn hỏi điều chi?”
Hôm nay là ngày quan trọng, có ý nghĩa, nên Đường Tăng cũng không phô bày tính cách cà rỡn của mình nữa. Thay vào đó là 1 Đường Tăng nghiêm túc, mũ miệng ngay ngắn, quần áo chỉnh tề, mày kiếm sắc sảo, mắt sáng như sao, lời nói thốt ra như hồng chung đại lữ, càng toát lên vẻ uy nghi, trang trọng.
Chỉ với 1 bộ này thôi, hoà thượng răng hô kia khí thế đã trôi đi hơn phân nửa rồi.
Hít 1 hơi thật sâu, được sự ngầm ủng hộ của chư vị cao tăng, hoà thượng răng hô cố nâng khí thế lên hỏi:
“Cho hỏi ngài đã vào chùa được bao lâu?”
“Chưa tới 1 tháng!”
“Ồ!” x(n+1)
Cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều đồng thanh hô lên, ai nấy đều sửng sốt, kẻ chưa biết thì kinh ngạc, người biết rồi thì bất ngờ vì Đường Tăng dám nói sự thật.
Hoà thượng răng hô nằm trong số thứ 2, vì hắn đã tra rõ kết quả nên mới hỏi câu này. Nhưng làm hắn không ngờ tới là Đường Tăng lại thẳng thừng như vậy, không quanh co gì hết.
Bị phản công 1 đòn bất ngờ, hoà thượng răng hô sững sờ giây lát, sau đó hắn cười to. Trong lòng chắc mẩm tên tiểu tử này có lẽ đã muốn đầu hàng, từ bỏ phản kháng rồi, nên mới dám huỵch toẹt ra như thế.
“HAHAHA! Thiện tai! Thiện tai! Đường Tăng pháp sư đây chỉ mới vào cửa Phật chưa tới 1 tháng mà đã có thể chủ trì 1 pháp hội lớn như vầy, ắt hẳn khi vừa sinh ra đã có Phật tánh hoặc lúc chưa vào chùa từng đọc kinh sách rất nhiều?”
“Có Phật tánh hay không ta không dám nói bừa, với lại từ lọt lòng tới nay, kinh sách ta cũng chưa từng đọc 1 cuốn!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, Đường Vương cũng tái mặt. Hắn vốn tưởng rằng Đường Tăng biết khó thì lui, nghe câu hỏi sẽ xấu hổ mà tự nhường chỗ hoặc để sư phụ hắn Pháp Minh thiền sư lên thay. Nào có ngờ tên này da mặt làm bằng “bê tông cốt hợp kim” hay sao mà có thể trả lời 1 cách dửng dưng như vậy được.
Làm như vậy không những Đường Tăng mà ngay cả hắn cũng sẽ bị người người cười nhạo. Đường đường là vua của 1 nước, cho tổ chức 1 pháp hội lớn, lại để 1 tên cà chớn vào làm chủ sự?
Ban đầu vì nể danh Pháp Hải, tưởng rằng kẻ này có tài cán gì, mới được cao tăng đề danh chỉ điểm. Bây giờ nổ ra 1 chuyện cười lớn như thế, mặt mũi hoàng đế đương triều để ở đâu?
Đường Vương giận tím mặt quát:
“Người đâu! Còn không mau mau lôi Đường Tăng ra xử trảm cho ta!”
“Rõ!”
“Bệ hạ xin hãy bớt giận! Dù sao thì cũng đến nước này rồi, cho ta nói thêm vài lời, ngài c·hặt đ·ầu ta cũng không muộn!”
Đường Tăng thản nhiên cao giọng nói.
“Được! Ta cho ngươi 1 cơ hội, nếu ngươi thuyết phục được chư tăng ở đây để ngươi chủ trì pháp hội, ta sẽ không truy cứu nữa!”
Nghe vậy, cộng thêm kế bên có Nguỵ Trưng hết sức can ngăn, Đường Vương cũng nguôi ngoai đôi chút, muốn xem xem tên hoà thượng này còn có thần thông, bản lĩnh gì.
*P/s: Tại sao lại nói "Lặng ngắt như tờ"?. Theo nhiều ý kiến cho rằng: “tờ” ở đây là âm đọc trại của “từ” Hán tự là 祠, có nghĩa là miếu thờ, đền thờ, ví dụ như “từ đường” (祠堂) có nghĩa là nhà thờ tổ tiên. Bởi vì những nơi thờ cúng như đền, miếu,... luôn cần giữ yên lặng để bảo đảm tính trang nghiêm, vì vậy mới có cách ví von “lặng ngắt như tờ” này để chỉ về sự yên ắng, tĩnh mịch. Trong Truyện Kiều cũng có câu “Buồng không lặng ngắt như tờ/ Dấu xe ngựa đã rêu lờ mờ xanh”