“Ừm! Chuyện này ta sẽ trình lên với 2 vị Thánh Nhân xem thế nào!”
Nói rồi, Đa Bảo Như Lai viết 1 phong thư đưa cho Đại Nhật Từ Bi Bồ Tát, Đại Nhật Từ Bi Bồ Tát hoá thành 1 con quạ 3 chân, cắp phong thư bay về 1 nơi xa.
Khoảng chừng 1 nén hương sau, Đại Nhật Từ Bi Bồ Tát mang về 1 đạo pháp chỉ với dòng chữ:
“Bọn ta đã biết, chuyện này chúng ta tự có sắp xếp!”
Thì ra, Từ Hàng Bồ Tát bị thầy trò Đường Tăng đùa nghịch xoay quanh rất ức chế, mặc dù nàng cũng cho rằng mọi chuyện có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng ta thích mang thù đấy thì sao? Thế là đang trên đường về Lạc Già Sơn, Từ Hàng “quay sen” bay về Linh Sơn, mách Đa Bảo về vụ Đường Tăng quyết định từ chối dep kim cô cho các đồ đệ, tất nhiên món ăn thì phải thêm mắm dặm muối mới ngon chứ, nhỉ.
Thế là 1 phong thư được gửi thẳng tới Tây Phương 2 Thánh để tham mưu và nhận lại được hồi âm như đã thấy.
…
Tử Tiêu Cung.
“Lão Sư! Có thật là kiếp nạn càng khó thì sau khi lượng kiếp kết thúc, giáo ta càng có được nhiều công đức không?”
“Hừ! Ngươi dám nghi ngờ lời nói của bổn toạ?”
Hồng Quân Lão Tổ mắt khép hờ hơi mở nhìn về phía Chuẩn Đề, làm Chuẩn Đề như trở lại năm đó Bất Chu Sơn gãy, trời sập, đè nén cảm giác tái hiện lại lần nữa, rối rít xin lỗi.
“Lão sư thứ tội! Lão sư thứ tội!”
“Ngươi đi tìm Bắc Cực Tử Vi tên oắt con kia mang về 1 th·iếp thân chi vật của hắn, cùng kim thân của Thiên Bồng nữa, mang về đây cho ta.”
“Đệ tử lĩnh mệnh!”
Sau đó, Chuẩn Đề không màng hình tượng, vắt chân lên cổ mà chạy khỏi Tử Tiêu Cung.
“Tiếp Dẫn?!”
“Có đệ tử!
“Ở lại đây phối hợp bổn tôn thôi diễn!”
Nói rồi, Hồng Quân lấy trong ống tay áo ra 1 viên tàn tạ hạt châu, nếu Đường Tăng ở đây chắc chắn sẽ biết viên châu này, đúng vậy, nó chính là Hỗn Độn Châu.
Thì ra Hồng Quân không biết vì lý do gì đã đạt được viên châu này, phải nói là thiên mệnh cũng đứng về phía hắn, muốn ngăn chặn Độn Khứ thì không thể dùng bất kì thứ gì ở giới này được, bởi vì Độn Khứ dù đặc biệt đến đâu, suy cho cùng hắn cũng là 1 phần của Thiên Đạo, không có thứ gì ở giới này có thể cản trở hoặc tổn thương Độn Khứ mảy may, giống như không có thứ gì ở giới này có thể cản trở hoặc tổn thương được Thiên Đạo vậy.
Vì vậy, chỉ có 2 cách, 1 là hắn tự ra tay dùng Thiên Đạo quyền hành trấn áp Độn Khứ, cách này là nhanh gọn và đơn giản nhất vì vị cách của 2 bên là ngang nhau, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau nhất là chưa xác định chính xác Độn Khứ đang kí sinh kẻ nào.
Thông qua 1 chút dấu vết ngày hôm đó còn sót lại, cùng với mối liên hệ giữa Thiên Đạo và Độn Khứ, hắn chỉ có thể khoanh vùng khoảng 90% trong đoàn thỉnh kinh mà thôi, vì chỉ có ứng kiếp chi nhân mới có tư cách để Đại Đạo lão bất tử này ra mặt, còn cụ thể là ai thì chưa biết.
Cái gì? Ngươi nói tại sao không cho g·iết hết cả đoàn thỉnh kinh là được á? Làm ơn, lượng kiếp là Đại Đạo buông xuống để khảo nghiệm, giống như đi thi vậy, nếu thi không đậu, giới này sẽ đi về phía suy tàn, với tình huống của Hồng Quân hiện tại, hắn còn mừng nữa là, thoát khỏi trói buộc, ngao du thiên ngoại, tìm đường hướng tới cảnh giới cao hơn, tức là ta học kém quá nên nghỉ học đi làm.
Tuy nhiên, nếu hắn dám trực tiếp “xé bài thi” thì hắn sẽ vô cùng khó sống với giáo viên, bởi vì giáo viên của hắn đồng thời cũng là nguyên thủ quốc gia nha, cả cái hỗn độn giới ngoài kia đều là do Đại Đạo quản, ngươi nhắm chạy thoát không?
Lại nói, lão Đại Đạo này, rõ ràng đã nói Đại Đạo ẩn lui, tất cả do Thiên Đạo quản, nhưng hễ có người gọi (tất nhiên phải xem ai gọi nữa) là lão nhảy ra ngay ngươi tin không?
Còn nhớ lần đó, nếu hắn không xuất thủ kịp, e rằng Vu Tộc sẽ ra thêm 1 Hậu Thổ Thánh Nhân, Địa Phủ sẽ thiếu đi 1 Bình Tâm nương nương mất.
Chính vì thế, những năm này Thiên Đạo Hồng Quân vẫn luôn làm tốt vai trò của 1 nhân viên gương mẫu, có chăng cũng chỉ dám bố cục các kiểu, để mọi chuyện được theo ý mình mà thôi, dù sao trên đầu còn 1 cấp trên giá·m s·át cũng rất khổ.
Hồng Quân lúc này chỉ có thể lựa chọn cách thứ 2, mượn tay giới khác để ngăn chặn, hạ sát Độn Khứ.
Cách này lại liên quan đến 1 thứ, đó chính là Hỗn Độn Chí Bảo – Hỗn Độn Châu có nhiều công năng thần dị, trong đó công năng liên kết, xuyên qua lại thế giới khác, tuy nhiên, năm đó chịu oan 1 búa của Bàn Cổ Đại Thần, nó đã tàn tạ không chịu nổi, không cách nào tự liên kết với giới khác được nữa.
Về phía Hồng Quân, hắn cũng không có toạ độ cụ thể của bất kì giới nào, nên hắn nghĩ ra một cách đó là lợi dụng thần thông Nhập Mộng Chứng Đạo Thuật của Tiếp Dẫn, có thể trong mộng du hành tới 3000 Sát Na Giới để lấy toạ độ của chúng.
Sát Na giới, là những thế giới hư ảo hình thành từ những ý niệm, tư tưởng hoặc hành động của bất kì ai trong thế giới gốc, cụ thể như: chỉ cần đứng trước 2 lựa chọn, khi chọn lựa chọn thứ nhất nó sẽ được thực hiện trong thế giới thực, còn lựa chọn thứ 2 sẽ bị thế giới thực đào thải, được thực hiện ở 1 viễn cảnh nào đó, 1 dòng thời gian nào đó tách biệt hoàn toàn với chân giới, khiến nó chỉ tồn tại dưới dạng hư ảo.
Theo đó, Sát Na giới sẽ ra đời từ 1 sự kiện (sự lựa chọn bị từ bỏ) và biến mất sau khi sự kiện đó kết thúc (kết quả nếu chọn sự lựa chọn đó) bởi vậy mới gọi là Sát Na giới, nôm na là những thế giới được hình thành và tồn tại nhất thời, cũng vì thế 3000 giới cũng chỉ là cách nói tượng trưng, khi mà các thế giới này sinh ra rồi huỷ diệt liên tục, khó mà đo đếm được.
Chính vì những lý do đó, những Sát Na giới này không phải Tiểu Thiên giới, cũng không thuộc Đại thiên giới, có khi yếu ớt vô cùng, có lúc thì có thể sẽ mạnh hơn cả chân giới một cách rất bất thường,… muôn màu muôn vẻ.
Lại nói tới Tiếp Dẫn, kẻ này có 1 thần thông gọi là Nhập Mộng Chứng Đạo Thuật, nằm mộng có thể ngao du tới 3000 Sát Na Giới trải nghiệm hồng trần, tham ngộ đại đạo.
Vì lẽ đó, Hồng Quân chỉ đành nhờ Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn hỗ trợ, phục vụ cho m·ưu đ·ồ của mình, tốt nhất là có thể mượn tay những sinh vật ở Sát Na Giới thủ tiêu luôn Độn Khứ thì càng tốt.
Tất nhiên, hắn không nói sự thật cho Tây Phương 2 Thánh, chỉ bảo là nếu làm kiếp nạn khó hơn thì công đức nhận được sẽ nhiều hơn mà thôi, cơ mà điều này cũng không tính là nói láo, đúng thật là nếu kiếp nạn khó hơn thì được nhiều công đức hơn thật.
Lần này, nhân tiện kiếp nạn thứ 12 sắp đến, Tây Phương 2 Thánh đến bẩm báo, Hồng Quân định mượn lần kiếp nạn này dò xét tính khả thi của phương pháp mình nghĩ ra, nếu may mắn hắn cũng sẽ dò ra được cái đuôi chuột của Độn Khứ hoặc may mắn hơn nữa, ngay từ lần xuất thủ đầu tiên này, Độn Khứ sẽ chính thức biến mất khỏi thế gian.
Tất nhiên Hồng Quân cũng không đặt mục tiêu xa như thế, kinh nghiệm từ trước tới nay của hắn cho thấy, cái gì cũng phải từ tốn, chậm mà chắc.
Trong lúc Hồng Quân đang suy nghĩ miên man, Tiếp Dẫn nãy giờ đã vận lực tới cực hạn, nhưng không thấy Hồng Quân có động tác gì kế tiếp, có chút nhịn không được nữa, đánh liều hỏi:
“Lão sư!”
“Chuyện gì?”
“Ta… Ta có thể thi triển thần thông được chưa?”
“Được rồi, ngươi thi triển đi, chuyện còn lại bổn toạ tự có định đoạt.”
Sau đó… Tiếp Dẫn Thánh Nhân trược tiếp ngủ ngáy khò khò.
Hồng Quân thấy thế, vận pháp lực, tàn tạ Hỗn Độn Châu bay lên, chiếu vào Tiếp Dẫn, sau đó trên bề mặt Hỗn Độn Châu loé lên vô số khung cảnh của vô số thế giới.
Hồng Quân mỉm cười, cách này có vẻ khả thi, bây giờ chỉ cần đợi Chuẩn Đề mang vật dẫn về nữa, rồi rót 1 đạo thế giới bản nguyên vào Hỗn Độn Châu là đã có thể kéo 1 Sát Na Giới về hiện thực rồi.
…
Bắc Cực Tử Vi cung.
“Không được đâu Chuẩn Đề Thánh Nhân, đó là cái áo ta chưa giặt a!”
“Không sao! Không sao! Đây! Bản Thánh cho ngươi 1 hạt Bồ Đề coi như thù lao.”
Thế là Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực Thái Hoàng Đại Đế Bá Ấp Khảo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chuẩn Đề Thánh Nhân xông vào lấy đi mất 1 cái áo của mình, cùng kim thân của tên Thiên Bồng c·hết tiệt, để lại cho hắn 1 cái rác rưởi hạt Bồ Đề.