Chương 31: Ngầm chiếm quyền chủ động, 3 Thánh xem phim giả
“Phụ thânnn! Con muốn lấy Cương Liệp ca caaa! Đi mà phụ thânnn!”
“Phụt!”
“Khụ khụ khụ!”
“Phụ thân, người làm sao vậy?”
“Không… không sao, chẳng qua là tuổi già, uống trà cũng bị mắc nghẹn thôi!”
Cao Lão Thái Công – Đường Tăng, nhìn con gái của mình ỏn à ỏn ẻn, đòi cưới tên gia đinh Trư Cương Liệp (chính là Thiên Bồng bị đày) suýt nhịn không được mà sặc c·hết.
Thiên Đạo tên này cũng quá ác hoặc cũng có thể hắn vứt đại 1 vai nào đó, xui thay Ngộ Không bị nhập vai thành Cao Thuý Lan mới c·hết, mà 1 khi đã bị kéo vào giới này rồi, trừ phi giống như Đường Tăng có Độn Khứ giúp đỡ, nếu không sẽ tạm thời đánh mất ký ức, chỉ có thể hành động theo đúng quỹ tích của nhân vật được bài bố, giống như lúc chúng ta nằm mơ vậy.
“Haizz! Con thật sự không hối hận đó chứ?”
“Phụ thân! Phụ thân đồng ý rồi sao?”
“Ừm! Nếu con không hối hận thì ta sẽ cho người an bài ngày lành tháng tốt, để hai đứa thành đôi!”
“Hi hi! Phụ thân anh minh!”
“Khục! Ùm! Ta ra ngoài 1 chút.”
“Vâng, phụ thân!”
Đường Tăng tăng nhanh cước bộ, đi ra sau hậu viện, thấy đã đủ xa, hắn…
“Oa ha ha ha ha!”
“Cười c·hết ta rồi! Cmn ha ha ha! Ngộ Không a, Bát Giới a, sư phụ không phải không muốn giúp, nhưng thời cơ chưa tới, các ngươi chịu khổ rồi. Ha ha ha!”
“Òoooo!”
“Hử? Tiểu Bạch Long?”
“Ôi trời ạ! Ngay cả Tiểu Bạch Long cũng có vai diễn sao? Tiểu Bạch Long trong vai con trâu nhà Cao Lão Thái Công?”
“Người đâu!”
“Lão gia có gì phân phó?”
“Chăm sóc con trâu này cho thật tốt, ta sẽ có ban thưởng!”
“Vâng thưa lão gia!”
Tên gia đinh nhìn theo bóng lưng của Cao Lão Thái Công nghi hoặc không thôi, không biết vì lý do gì, lão gia ra đây cười sặc sụa cả buổi, rồi kêu hắn chăm sóc cho con trâu này.
“Chẳng lẽ con trâu này có gì thần dị sao? Kì quái!”
Lại nói Trư Cương Liệp, sau khi hạ sanh vào heo thai không bao lâu, hắn tự tách bầy trốn vào rừng sâu, nhưng bởi vì mất hết pháp lực, kỹ năng sinh tồn kém, hắn chật vật lắm, mới có thể sống sót cho tới lúc khôi phục lại được 1 chút pháp lực, kích hoạt được thanh đao ẩn giấu trong nguyên thần.
Một lần nọ, 1 con Hổ yêu bắt gặp hắn trong tay có pháp bảo, nảy sinh lòng tham, định sát (heo) Trư Cương Liệp đoạt bảo, đánh nhau mấy trăm hiệp, Trư Cương Liệp b·ị t·hương nặng suýt m·ất m·ạng, may sao có 1 nữ nhện tinh tên Noãn Nhị Tỷ đi ngang, rút đao tương trợ, mang Trư Cương Liệp đã trọng thương hôn mê về động phủ chữa thương.
Sau khi tỉnh lại, hắn nguyện ở lại Vân Sạn Động phụ chút việc vặt, coi như báo đáp cho nàng, lâu dần thành như người thân.
Cơ mà không biết vì nguyên do gì, dung mạo của Noãn Nhị Tỷ hầu như bị huỷ hoàn toàn, nên Trư Cương Liệp không đoán được số tuổi thật sự, với lại tên nàng cũng gọi là Noãn Nhị Tỷ, nên hắn cũng xem nàng như tỷ tỷ mình mà đối đãi.
Một hôm nọ:
“Nhị Tỷ! Ta quyết định rồi, ta sẽ lấy Thuý Lan làm vợ!”
Đang quay lưng lại với Trư Cương Liệp, chuẩn bị bữa ăn tối, không biết vì sao 2 bờ vai của Noãn Nhị Tỷ lại run lên nhè nhẹ, cố dằn lại nội tâm đang xao động, nàng hỏi:
“Ồ? Là cô bé nhà họ Cao, ở Cao gia trang, mà ngươi đang làm công đó à?”
“Đúng vậy! Ta cảm giác nàng rất giống một người quan trọng đối với ta ở kiếp trước!”
“Ừm!”
Noãn Nhị Tỷ chỉ “ừm” nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa, tiếp tục cặm cụi làm việc.
Trư Cương Liệp thấy thế, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.
“Ta có việc cần làm, đi ra ngoài 1 chút! Tỷ cứ ăn cơm trước đi, không cần đợi ta đâu!”
“Ừm!”
Nói rồi, Trư Cương Liệp quay lưng ra ngoài, giá vân bay đi đâu không rõ.
Còn thiếu nữ trong động, hai hàng nước mắt đã chảy dài trên gương mặt chi chít những vết sẹo, nàng cố cắn chặt bờ môi khô khốc đến bật cả máu, để tiếng nấc không thể thoát ra thành tiếng. Trên tay, con dao thái thịt đã cắt trúng vào tay lúc nào cũng không hay.
Đêm nay, lại có 2 kẻ mang nặng tâm tư, nhưng không thể giãi bày.
…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hôm nay đã đến ngày đại hỷ của Cao tiểu thư và tân lang, bà con xóm giềng nô nức đến đây chung vui, tiếng kèn, tiếng pháo đinh tai nhức óc.
“Chúc mừng Cao Lão Thái Công được chàng rể quý!”
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
“Chúc 2 cháu Bách niên giai lão, Vĩnh kết đồng tâm!”
“Cám ơn chư vị! Cám ơn chư vị!”
Trong lúc Cao Lão Thái Công – Đường Tăng tiếp khách mệt vcl, thì tân lang Trư Cương Liệp của chúng ta như kẻ mất hồn, lâu lâu cứ lóng ngóng như đang chờ ai đó, người ta mời rượu bao nhiêu, thì uống hết bao nhiêu, miệng thì cứ lẩm ba lẩm bẩm, quan khách đứng gần cứ tưởng hắn cám ơn, nhưng ngại nên không nói lớn, thực ra là:
“Nàng ấy không đến! Nàng ấy không đến thật sao?...”
Sau khi quan khách về hết, tân lang say khướt được 4 tên gia đinh kè vào phòng cưới.
“Alo! Độn Khứ lão đại! Tiến độ xâm lấn tới đâu rồi? Hai tên đồ nhi ta sắp động phòng rồi kìa!”
“Xong ngay, xong ngay đây!”
“Haizz! Ta cũng không có cách nào nha, nếu làm nhanh quá sẽ bị tên kia phát hiện, nên ta chỉ có thể thả chậm tiến độ đoạt quyền khống chế giới này mà thôi! Chưa kể, đây còn là lần đầu của người ta nữa nha! Chưa có kinh nghiệm nhiều!”
“Oẹ! Tự nhiên làm nghe thấy gớm vậy cha! Nhanh đi ông nội!”
“Rồi! Xong rồi đấy! Từ bây giờ các ngươi muốn làm gì thì làm, còn ta sẽ phụ trách edit video lại, phát cho Thiên Đạo tên đó xem đoạn video g·iả m·ạo của ta! Ha ha ha!”
Tử Tiêu Cung, Hồng Quân cùng Tây Phương 2 Thánh đang xem, sắp tới cảnh hay, thì bỗng nhiên màn hình chiếu xạ ra từ Hỗn Độn Châu chớp tắt liên tục, sau đó, giống như 1 chiếc ti vi đời cũ bị nhiễu hạt trắng, không còn thấy hình ảnh nữa.
“Kì quái? Chẳng lẽ Hỗn Độn Châu xảy ra vấn đề?”
Hồng Quân tăng thêm 1 chút pháp lực truyền vào Hỗn Độn Châu, sau đó màn hình trong trở lại.
“Haizz! Quả nhiên sao! Thật tiếc thay cho 1 món Chí Bảo!”
Ở bên cạnh, 2 Thánh truyền âm với nhau:
“Sư đệ, ngươi đề xuất ý kiến này thật là cao tay nha! Nghĩ xem, sao này tên Trư Cương Liệp đó mỗi lần gần nữ sắc, mặt khỉ của Tôn Ngộ Không lại hiện lên, chà chà, khung cảnh đó thật khó diễn tả!”
“Ha ha ha! Sư huynh quá khen! Giáo ta có giảng: sắc dục suy cho cùng chỉ là xiềng xích! Âu cũng là tốt cho hắn!”
Chỉ thấy, màn hình của mấy lão già hư đốn này, đang chiếu cảnh tân lang và tân nương thẹn thùng xích lại gần nhau, sau đó, chuyện gì xảy ra thì chỉ có mấy lão mới biết.
Thực chất, diễn biến chính xác xảy ra hiện tại là: Cao Lão Thái Công phóng lên nóc nhà, đáp xuống, nhưng không khống chế tốt lực đạo, mái ngói vỡ tan tành, Cao Lão Thái Công té sõng soài trên nền nhà, trước sự chứng kiến của tân lang và tân nương.
“Phụ thân? Người có sao không? Sao người lại rơi từ trên đó xuống?”
“A? Đĩa bay kìa!”
“Cái gì?” x2
“Bốp” x2
“Ai da!” x2”
Để tránh thoát khỏi tình huống lúng túng, Đường Tăng quyết định không “nở một nụ cười tự tin” mà đánh lạc hướng, lấy tay gõ vào đầu, thức tỉnh thần trí cho Ngộ Không, đúng vậy, chỉ có Ngộ Không thôi, vì đối với Cương Liệp, hắn có ý tưởng khác.
Trư Cương Liệp:
“Ui da! Cao lão Thái Công? Nhạc phụ đại nhân! Sao ngài lại đánh ta?”
Mê mang thoáng chốc, Cao Thuý Lan – Tôn Ngộ Không cũng hồi thần lại:
“Chuyện gì xảy ra? Đây là đâu? Ta đang làm gì?”
“Từ từ! Chuyện của con để lát nữa ta giải thích sau!”
“Ngươi! Lại đây, ngồi xuống! Ta biết ngươi thật sự không thích con gái ta! Bây giờ ta cho ngươi 1 cơ hội, vểnh tai heo của ngươi lên mà nghe cho rõ từng câu từng chữ của ta! Nếu không, ta không đảm bảo ngươi và tiểu tình nhân của ngươi có thể sống tới ngày mai!”
“Ngươi! Dám đụng tới nàng? Ngươi không phải Cao Lão Thái Công! Ngươi là ai? Thiên Đình vị nào?”
Nghe Đường Tăng nói như thế, Trư Cương Liệp vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, yêu khí trùng thiên, hơi rượu cũng tan đi hết.
“Bốp”
“Im lặng! Nếu không nhanh lên thì không kịp đâu, ngươi chỉ cần biết ta không phải 1 phe với bọn hắn là được! Muốn cứu nàng ta, thì cố mà nghe cho thuộc đạo pháp của ta!”
Đường Tăng gõ thêm 1 phát lên đầu heo của Trư Cương Liệp, làm hắn trực tiếp yêu khí tán loạn, ngây người tại chỗ.
Nghe ra Đường Tăng có vẻ cũng không phải phe kia thật, Cương Liệp mới thở phào nhẹ nhõm, rón rén ngồi xuống, 1 vị đại lão có thể khống chế tốt lực đạo tới mức đánh hắn đủ đau, yêu khí tán mất mà không gây tổn thương cho hắn, hỏi sao mà không rén.
Đường Tăng thấy Trư Cương Liệp ngoan ngoãn như thế cũng gật đầu, thực sự thì hắn cũng không muốn dùng biện pháp cấp tiến như vậy, nhưng Tuệ Nhãn phát động, Đường Tăng phúc chí tâm linh, mới nảy ra ý tưởng ngay đây thôi, nếu không kịp, thì e là sẽ bỏ lỡ cơ duyên của tên đầu lợn này mất, nên bất đắc dĩ hắn mới phải làm như thế.