Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 32: Trảm chấp niệm tam thi, cùng chém tam thế thân chi pháp



Chương 32: Trảm chấp niệm tam thi, cùng chém tam thế thân chi pháp

“Năm đó, sau khi Tiên – Ma lượng kiếp kết thúc, các bậc thượng cổ đại năng người thì vẫn lạc, kẻ thì rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, con đường tu hành tới Đại La thì bị bế tắc. Khác với các cảnh giới khác, chỉ cần tăng thực lực lên thì ngươi có thể thăng tiến lên tiếp, nhưng Đại La Kim Tiên lại khác, nếu chưa lĩnh ngộ được ‘đạo’ của bản thân thì ngươi chỉ có Đại La thực lực, không có Đại La đạo quả, không thể tiến thêm. Chỉ khi nào ngươi đã lĩnh ngộ được ‘đạo’ của mình, thì mới có thể kết thành đạo quả hình thức ban đầu, gọi là Đại La Đạo Quả.”

“Quá trình từ Đại La Đạo Quả, thăng tiến lên viên mãn có thể nói là dài dằng dặc, vì lẽ đó các thượng cổ đại năng định nghĩa thêm cho nó 1 cảnh giới, gọi là Hỗn Nguyên Kim Tiên cảnh. Chỉ khi nào ngươi lĩnh hội ‘đạo’ của mình đến viên mãn, Đạo Quả đủ đầy, ngươi mới có thể bước vào Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cảnh, chứng được bất tử bất diệt Đạo Quả.”

“Dừng lại ở đây, ta quay ngược lại câu đầu tiên, con đường tu hành tới Đại La đã bị bế tắc, phần là vì pháp môn tu hành thất lạc, phần là vì Thiên Đạo đã thành hình, chính thức tiếp quản Hồng Hoang, Đại Đạo ẩn lui, các bậc tu hành khó mà tham ngộ Đại Đạo chí lý dễ dàng như trước nữa. Giữa lúc đó, Đạo Tổ Hồng Quân trở thành Thánh Nhân, khai sáng 1 pháp môn tu hành, tên là Trảm Tam Thi bí pháp, có thể chém ra ác niệm, thiện niệm, bản ngã chấp niệm, ký thác vào Tiên Thiên Linh Bảo, khiến cho tâm tư thanh tịnh, tiếp cận với Thiên Đạo, cảm ngộ Thiên Đạo chí lý, thay cho Đại Đạo chí lý, sau đó 3 thi hợp nhất, làm viên mãn đạo quả của mình.”

“Mặc dù, Thiên Đạo chí lý cũng huyền diệu không kém Đại Đạo chí lý, nhưng về chất lượng cũng có phần chênh lệch, nên Đạo Tổ gọi cảnh giới tiếp theo sau là Chuẩn Thánh và Thánh Nhân, thay cho Hỗn Nguyên Kim Tiên và Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.”

“Lại nói, muốn Trảm Tam Thi pháp môn, trước tiên cần phải lĩnh hội được Đại La Đạo Quả, rồi phải có Tiên Thiên Linh Bảo để ký thác chấp niệm. Điểm chí mạng mà các bậc đại thần thông mắc phải, đó là họ chỉ chú trọng đến Tiên Thiên Linh Bảo càng mạnh, để 3 thi của mình càng mạnh, nên gây ra không biết bao nhiêu gió tanh, mưa máu tranh nhau bảo vật. Để rồi khi đi đến cuối con đường, lại nhận ra rằng, 3 thi ký thác vào 3 loại Linh Bảo mạnh mẽ khác nhau, nhưng lại chả liên quan gì đến ‘đạo’ mà mình đi cả, thế nên 3 thi không thể hợp nhất, không thể viên mãn đạo quả.”

“Cơ mà chuyện này chắc có lẽ chỉ có Thái Thanh Thánh Nhân tỏ tường nhất, vì chỉ có hắn mới chém ra được đầy đủ 3 thi, nhưng vì không hợp nhất để chứng đạo được, nên đành dùng lập giáo công đức chứng đạo! Còn các vị khác, đa phần chỉ chém ra được thiện, ác 2 thi là cùng! Đó là do thực lực ngươi càng cao, ngươi sẽ càng dễ đánh mất cái ‘bản thân’ ban sơ, nguyên thuỷ nhất, nên khó mà tìm lại được bản ngã để trảm ra.”

“Phía trên là những bất cập về pháp môn này, các ngươi không cần biết tại sao ta biết nhiều thế, chỉ cần lẳng lặng tiếp thu mà thôi!”

Dừng một chút lấy hơi, Đường Tăng giảng tiếp:



“Nói 1 chút Tây Phương 2 Thánh, bởi vì Tây phương cằn cỗi, ban đầu thậm chí còn chả có nỗi Linh Bảo để trảm thi, nên họ đã tự thôi diễn ra 1 pháp môn là ngưng tụ thiện, ác thi của mình thành 1 thứ gọi là Xá Lợi, coi như trung gian, rồi sau đó mới kí thác Xá Lợi vào 1 Tiên Thiên Linh Vật nào đó, thay cho Linh Bảo. Cụ thể là: Chuẩn Đề Thánh Nhân ký thác ác thi vào Tiên Thiên Bồ Đề Thụ, Tiếp Dẫn Thánh Nhân ký thác thiện thi vào Tiên Thiên Khổ Trúc. Họ làm vậy cũng 1 phần là vì Linh Vật có tính chất khác với Linh Bảo, không thể chịu tải trực tiếp Tam Thi vào được, với lại lúc đó cả 2 chưa thành Thánh, nên cũng chưa nghĩ tới việc luyện hoá bản thể của mình thành Linh Bảo.”

“Tuy nhiên, sau này vì được Đạo Tổ ban thưởng pháp bảo, họ đã không sử dụng pháp này nữa, mà thôi diễn Xá Lợi chi pháp sang 1 con đường khác, có thể nói là tiền thân của Phật Môn trảm thất tình lục dục, ngưng tụ Xá Lợi chi pháp hiện nay.”

“Đó là phần Giới Thiệu! Bây giờ ta sẽ vào Đại Cương!”

Tôn Ngộ Không cùng Trư Cương Liệp đang nghe Đường Tăng giảng như si như say, bỗng nghe một câu suýt bật ngửa, nghe nãy giờ mà bây giờ chỉ mới vào đại cương thôi á?

“Như ta đã nói, Trảm Tam Thi bí pháp vừa khó khăn, vừa có thiếu sót. Giữa lúc đó, Tây Phương 2 Thánh đánh bậy đánh bạ, sáng tạo ra dùng Xá Lợi ký thác chấp niệm vào Tiên Thiên Linh Vật, suýt đã đi đúng hướng, vì 2 loại Linh Vật đó vừa đồng căn, đồng nguyên, lại vô cùng phù hợp với ‘đạo’ của 2 người, vì nó vốn là bản thể của họ. Nhưng cuối cùng thì cũng đâu lại vào đấy!”

“Giữa tình hình đó, có 1 vị đại năng vô cùng anh minh thần võ, đẹp trai soái khí Kim Thiền Tử, đã dựa theo những pháp môn trên, mở ra lối riêng, sáng tạo ra chém tam thế thân: Quá Khứ thân, Hiện Tại thân, Tương Lai thân, ký thác vào Xá Lợi. Chém ra quá khứ, hiện tại, tương lai, sẽ hình thành được “duy nhất tính chất” tức là bất tử bất diệt chân ý hình thức ban đầu, rồi mới ngược lại từ từ lĩnh hội ‘đạo’ của bản thân, làm cơ sở để tam thân quy nhất, viên mãn đạo quả sau này.”

“Tại sao nói chém ra tam thế thân, là bất tử bất diệt chân ý hình thức ban đầu? Đó là bởi vì khi ngươi chém ra tam thế thân, thì quá khứ ngươi cũng thành đạo, hiện tại ngươi cũng thành đạo, tương lai ngươi cũng đã thành đạo, kẻ khác có g·iết ngươi ở 1 trong 3 thời điểm, thì trong 2 thời điểm còn lại, ngươi cũng có cách để trở về. Trừ phi, họ có thể 1 lần trấn sát ngươi ở cả 3 dòng thời gian, trong cùng 1 lúc. Chưa kể, sau khi Tam Thế hợp nhất, tất cả ‘ngươi’ ở các dòng thời gian, đều quy vị về nhất thể, khiến vị cách của ngươi được nâng cao lên vô hạn, sẽ dễ tiếp cận gần đến ‘Đạo’ hơn.”

“Ưu điểm của pháp môn này, là không cần đợi tới ngưng tụ Đại La Đạo Quả, mới có thể trảm như Tam Thi pháp và miễn là có thể tu thành rồi, thì đường đi sau này dễ hơn Trảm Thi pháp vô cùng.”



“Chỗ khó: tam thân đều khó chém như nhau, chứ không hề dễ như trảm thi pháp, ít nhất cũng trảm được thiện hoặc ác thi. Bên cạnh đó, muốn ngưng kết Xá Lợi, phải tách 1 phần nguyên thần và tinh huyết để ngưng tụ Xá Lợi, rồi ký thác tam thân vào Xá Lợi, lại dùng Xá Lợi này, ký thác vào 1 đồng nguyên chi thể, giống như Chuẩn Đề với Bồ Đề Thụ, Tiếp Dẫn với Khổ Trúc vậy.”

“Vấn đề là Hậu Thiên sinh linh, thì tìm đâu ra đồng nguyên chi thể? Ta liền nghĩ ra luân hồi chuyển thế chi pháp, cụ thể hơn, là trong 1 lần bị ám toán, nên ta mới lĩnh hội ra được. Đó là mang Xá Lợi có ký thác tam thân, đi chuyển thế, là có ngay đồng nguyên chi thể. Nhưng điều này, cũng làm phát sinh 1 hạn chế cho pháp môn, đó là tam thân sau khi chuyển thế, phải tu hành lại từ đầu, sau cho cảnh giới xấp xỉ với bản thể, thì mới có cơ sở hợp nhất được. Đây là 1 quá trình dài dằng dặc, không giống với trảm tam thi ký thác Linh Bảo, vừa chém ra là tam thi có cảnh giới ngang bản thể luôn.”

“Kết thúc Đại Cương! Bây giờ vào Nhập Môn cùng Chuyên Đề, chú ý nghe cho kĩ!”

Tôn Ngộ Không cùng Trư Cương Liệp đã không thèm để ý nữa, tiếp tục chú tâm nghe đạo.

“Chém Tam Thân ký thác Xá Lợi chi pháp pháp môn là:….”

Sau đó, đến hơn nửa đêm thì cuối cùng Đường Tăng cũng giảng xong pháp môn cho 2 kẻ này, hắn cũng không quên dùng lưu ảnh thạch ghi chép lại, sau này làm tài liệu giảng dạy cho các đồ đệ sau.

“Tiền bối, chẳng hay ngài truyền cho ta pháp môn này là có ý gì? Thời điểm, hoàn cảnh đều không phù hợp a?”

“Ngươi không cần biết nhiều, chỉ cần nhớ rõ pháp môn này, thời cơ đến, ắt sẽ tự có lĩnh ngộ! Được rồi! Ngươi mau về với tiểu tình nhân của mình đi, nếu không nàng ta không chống đỡ nỗi nữa đâu!”



“Tiền bối?”

“Không phải ta, mà là người của Tử Vi!”

“Tử Vi Đại Đế?!!”

“Ừm!”

Được sự xác nhận của Đường Tăng, Trư Cương Liệp dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ biến, dẫm chân 1 phát mây đen bốc lên, nâng hắn bay về phía Vân Sạn Động.

Thấy Trư Cương Liệp đã đi rồi, Ngộ Không mới xấu hổ hỏi Đường Tăng:

“Khẹc khẹc! Sư phụ! Ngài có thể cho ta biết tại sao chúng ta lại trở thành bộ dạng này được không? Nhất là ta, tại sao ta lại biến thành nhân loại nữ tử như vầy? Hơn nữa, còn đòi cưới tên heo mập kia nữa! OẸ OẸ!”

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Phụt! Ha Ha Ha!”

“Ngài còn cười nữa! Aizz! Khẹc khẹc khẹc! Tức c·hết lão Tôn! Ngài nói đi là kẻ nào hại chúng ta!”

“Đi! Vừa đi vừa nói! Sắp có chuyện lớn, không hóng hớt thì uổng phí lắm.”

Nói rồi, Đường Tăng cùng Ngộ Không cưỡi trên Lục Âm Thiền Y, bay theo hướng Trư Cương Liệp vừa rời đi.