Chương 4: (Nạn thứ 2) Xuất gia phong ba khúc dạo đầu, Kiếp tử hiện Linh Sơn họp gấp
Giữa lúc hai người vừa định bước vào chùa thì có 1 tiểu sa di bước đến chặn cửa.
“Thiện tai! Không biết hai vị thí chủ đi đâu?”
Mặc dù miệng hỏi thế, nhưng 2 mắt tiểu sa di cứ liếc qua, liếc lại, không kiêng nể gì đánh giá 2 người.
“Lành thay! Lành thay! Bần tăng dẫn vị tiểu huynh đệ này đến đây để xin xuất gia, quy y nương nhờ cửa Phật!”
Quá quen thuộc khi thường xuyên b·ị đ·ánh giá, coi thường, Đạo Tế ôn hoà trả lời lại.
“Xin lỗi 2 vị, bổn tự không chứa chấp ăn mày, xin 2 vị về cho!”
Tên tiểu sa di khịch mũi coi thường, không thèm khách khí nữa, thẳng thừng đuổi cổ 2 người.
“Ái chà chà! Chỉ 1 tiểu sa di thôi mà đã như thế này rồi. Không biết trụ trì còn như thế nào nữa?”
Đường Tam bĩu môi nói.
“Đồ 2 kẻ ăn mày các ngươi! Các ngươi biết đây là chùa gì chăng? Biết trụ trì của chùa ta được bá tánh kính yêu như thế nào không? Hừ! Kể cả đương kim hoàng thượng đến đây cũng phải kính nể mấy phần. Đồ rẻ rách các ngươi là cái thá gì mà có thể bước chân vào đây?”
“Chà, cái miệng chửi khá quá nhỉ? Ngươi có tin là ta nói lại với bá tánh để họ không đến chùa của ngươi nữa không?”
Đạo Tế sửng sốt, kiểu: Anh hai à? Có cần chơi lớn vậy không, dù sao cũng là chùa của ngươi nha.
Tiểu sa di cũng sửng sốt, rồi sau bật cười lớn. Giống như lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với chúa hề vậy.
“Ha ha, đúng là hạng khố rách áo ôm! Ta nói cho các ngươi biết, trụ trì của ta chỉ cần nói 1 câu 'đương kim hoàng thượng không xứng chức thôi' thì cả cái thành Trường An này cũng gà chó không yên rồi! Còn các ngươi? Các ngươi nói thì ai tin?”
“Ta tin!” X4
Bốn bà dì cao niên, phân bổ đủ từ 60 – 90 tuổi từ sau lưng Đường Tam và Đạo Tế bước ra. Có thể thấy ai nấy cũng mặt mày phừng phừng, ánh mắt đầy sắc như dao cạo, hằm hằm nhìn vào tiểu sa di.
“Cái gì? Các ngươi lôi mấy bà già này từ đâu ra vậy?”
Tội nghiệp tấm chiếu mới chưa trải sự đời, hống hách, ngáo quyền lực, bị 2 lão hồ ly gài bẫy. Lời nói này mà truyền tới tai vua, có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì Hà Bá cũng trả hàng.
“Giấu hồi nào? Họ công khai đứng sau lưng bọn ta mà? Chẳng qua là tầm mắt ngươi hạn hẹp nên không thấy thôi!”
“Ngươi, các ngươi…”
“Viên Tật! Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Đúng lúc này có 1 vị lão tăng bước chậm tới hỏi.
“Phương trượng! Cuối cùng ngài cũng về tới, bọn hắn…”
Sau đó, Viên Tật kể lại những lời lẽ “thách thức” “mạo phạm” của chùa của 2 tên “xấu xa” “đê tiện” cho vị tăng nhân này nghe.
Thì ra đây là Pháp Minh thiền sư, hiện tại là trụ trì của Kim Thiền Tự. Lúc sáng ngài có dẫn 1 vài đồ đệ ra ngoài làm pháp sự, đến khi về thì thấy cảnh láo nháo ở trước cửa chùa, nên đến hỏi rõ đầu đuôi xem sao.
Còn Viên Tật, thấy người chống lưng về, liền đánh phủ đầu trước. Hắn hăng say, thoả sức “xuyên tạc” lời nói của Đường Tam và Đạo Tế. Nhưng có lẽ hắn đã quên điều gì đó, chưa xuyên tạc được nửa câu chuyện, Viên Tật đã bị 4 bà dì cao niên lôi ra chửi cho nước dãi đầy đầu, miệng sùi bọt mép.
Pháp Minh đại sư nghe 4 bà dì chửi Viên Tật, cũng dần mường tượng ra được đầu đuôi sự việc. Kết hợp với bản tính của Viên Tật, ngài cũng rõ ràng tám chín phần mười. Thằng nhóc con này vốn là con cháu của 1 gia đình quyền quý, nhưng bất ngờ bị triều đình tra ra là cấu kết với phản tặc. Sau đó, cả nhà đều bị xử chém, chỉ có hắn còn nhỏ, Đường Vương muốn hành thiện nên tha tội c·hết.
Hôm đó, hắn lang thang đến Kim Thiền tự xin cơm, thấy thương tình, Pháp Minh mới giữ lại, xuống tóc ban pháp danh là Viên Tật. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Do từ nhỏ đã được nuông chiều, tánh xấu đã ăn vào trong máu, nên dù nương náu nơi cửa chùa, Viên Tật vẫn chứng nào tật nấy. Trong chùa thì thường xuyên hà h·iếp đồng tu, bên ngoài thì thường dùng danh tiếng của Pháp Minh để gây sự. Ngày qua ngày, càng lớn càng mất khôn, đọc bao nhiêu kinh Phật cũng không thay đổi được tánh xấu.
Bất đắc dĩ, Pháp Minh phạt cấm túc hắn, không cho ra khỏi chùa, chỉ khi nào thay đổi tính nết mới thôi. Mấy hôm nay thấy im im, tưởng đâu hắn hối cãi. Thế mà sáng nay mới ra ngoài có 1 tí, tên nghiệt đồ này lại gây chuyện.
Nộ khí xung thiên, Pháp Minh thiền sư sắp không giữ sân giới được nữa, định lôi Viên Tật ra cho hắn 1 trận thì có người đã lôi ngài ấy đi trước.
“Uây vị đại sư này! Làm phiền cho tôi nói 1 chút đó hả? 9 kiếp trước tôi đều là hoà thượng ở trong cái chùa này. Tất cả 9 kiếp tôi đều trở thành trụ trì ở đây. Sau đó tôi tự phát nguyện đi về hướng tây bái phật cầu kinh. Rồi ngài biết như thế nào không? Tiếp theo đó, tôi đi mãi đi mãi, tới 1 con sông thì bị yêu quái ăn thịt. Bây giờ là kiếp thứ 10 của tôi, tôi muốn hoàn thành 1 chút việc. Là việc gì ngài khỏi cần biết. Tôi xem tướng mạo của ngài thấy ngài cũng là người xoàng thôi! Nhưng ngài ở cái chùa này chắc cũng lâu lắm rồi, không có công thì cũng có lao. Tôi nể mặt ngài gọi ngài 1 tiếng sư phụ, vậy chưa ngon sao đó hả? Mau thu ta làm đồ đệ đi! Mau lên, mau lên!”
“Sư phụ à! Anh ta điên rồi!”
Một tiểu sa di chạy lại nói.
“Thầy cũng vậy! Thấy anh ta, ta rất thưởng thức! Lấy bộ đồ nghề ra đây, để ta xuống tóc quy y cho anh ta!”
Xong xuôi, Đường Tam phất áo cà sa, mặt ngẩng lên trời rằng:
“Sư phụ! Ngài hãy đặt pháp danh cho tôi đi!”
“Anh điên quá, gọi là Tế Điên đi!”
“Uây! Đại sư! Cái pháp danh này tôi đã đăng ký bản quyền rồi, không sử dụng lặp lại được đâu!”
Đạo Tế lúc này nhảy ra phản đối.
“Đúng đó sư phụ! Chúng ta không thể x·âm p·hạm bản quyền của anh ta được đâu!”
“Vậy thì Tế Điên 123 có được không?”
“Ai da! Đại sư à! Theo quy định đặt pháp danh không thể chứa số hay là kí tự đặc biệt được đâu!”
“Tôi nhớ rồi! Hồi kiếp trước, của kiếp trước, của kiếp trước trước trước… nữa tôi bị tiểu đường, đường tăng cao quá nên tôi c·hết. Hay kêu tôi là Đường Tăng đi!”
“Ok!”
Thấy mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, Đạo Tế cũng không ở lâu, tiếp tục cuộc hành trình hành thiện tế thế của hắn.
Thế là từ hôm đó, trong Kim Thiền tự ít đi 1 tên sa di Viên Tật, nhiều thêm 1 hoà thượng Đường Tăng.
Ngoài đường, cái bang lại nhiều thêm 1 thành viên mới, tên là Tiệt Vân. Lâu lâu không có chuyện gì làm, hắn lại đi nấu xói Triều đình và Kim Thiền Tự để kiếm chút tiền từ phe đối lập.
….
Linh Sơn, Đại Hùng Bảo Điện.
Coong! Coong! Coong!
Chư Phật, Bồ tát, La Hán nghe tiếng chuông vang, liền biết có đại sự. Thế là ngựa không ngừng vó, đằng vân giá vũ, tụ hợp về Đại Hùng Bảo Điện.
Thấy chư vị bộ chúng đã tập hợp đầy đủ, nhưng Đa Bảo Như Lai vẫn ngồi nhắm mắt tĩnh tọa trên Cửu Phẩm Kim Liên. Chư vị Bồ tát La hán nhìn nhau, rồi như thống nhất điều gì, đồng loạt nhìn về hướng Từ Hàng Bồ Tát.
Từ Hàng Bồ tát thấy thế cũng thở dài, bước ra hỏi:
“Bẩm Phật tổ! Không biết hôm nay Phật tổ cho triệu tập chư vị bộ chúng là có chuyện lớn gì chăng?”
Nghe có người hỏi, Đa Bảo Như Lai mới mở mắt ra, chắp tay, mĩm cười trả lời:
“Vô Lượng Phật Chủ! Hôm nay bần tăng mời chư vị đến đây là để bàn Phật sự. Bần tăng dùng thần thông biết được, Tây Du kiếp tử đã xuất hiện!”
Nói tới đây Đa Bảo dừng lại, vì hắn biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, 1 giây sau cả Đại Hùng Bảo Điện nhộn nhịp y như cái lớp của bạn khi giáo viên vào trễ.
Xì xào, xì xào, rì rầm, rì rầm.
“Chư vị!”
Từ Hàng Bồ tát cao giọng hô, các vị bộ chúng im thin thít.
Đa Bảo Như Lai tiếp tục nói, ở dưới tiếp tục lắng nghe. Đa Bảo dừng lại, ở dưới lại xì xào, lớp trưởng Từ Hàng lại tiếp tục nhiệm vụ giữ trật tự. Đa Bảo tiếp tục nói… lại xì xào…