Chương 5: (Nạn thứ 3) Gặp biến cố Kính Hà Long, khuyên nhủ không xong cũng thôi đành phận (1)
Kim Thiền Tự, sáng hôm sau.
Thật ra Pháp Minh thiền sư không điên. Chẳng qua là ông thấy Đường Tăng rất là giống với chân dung 9 vị đại đức tổ sư của chùa. Được phác hoạ trong “Mật điển” trấn tự, chỉ có trụ trì mới được xem.
Hơn nữa, đoạn đối thoại cũng rất giống với “mật khẩu” được ghi trong đó. Vì vậy, Pháp Minh đại sư cho rằng vị tổ sư (Đường Tăng) này lại chuyển thế để làm chuyện đại sự gì đó, nên cũng không rập khuôn theo giới luật nữa.
Chưa kể, trong Mật điển còn có ghi chép vị tổ sư này mặc dù nhân hậu, nhưng không bị trói buộc 1 cách máy móc bởi giới luật. Chỉ cần kẻ nào trong chùa đã, đang hoặc có ý đồ gây phương hại tới bá tánh, sẽ bị ngài ta t·rừng t·rị rất mạnh tay.
Cũng vì lẽ đó, nên Pháp Minh đại sư mới nhanh chóng quyết định đuổi Viên Tật khỏi chùa. Bởi vì trong mắt ngài, đó là kết cục tốt nhất của hắn rồi.
“Sư phụ, tôi đi ra ngoài 1 chút, thầy đừng đợi cơm nha!”
Trong lúc Pháp Minh đang suy tư, Đường Tăng đột nhiên bước vào nói.
“Ờ? Hả? À! Ngươi đi đi! Nè! Có cần ta truyền chức vị trụ trì lại không?”
“Thầy cứ giữ lại đi! Tôi đã tính toán rồi, năm nay mà không thành công, có khi con còn hẹo trước thầy đó!”
Nói rồi Đường Tăng sải bước ra khỏi chùa.
...
“Tuệ nhãn” là 1 trong những thần thông mà năm đó Đường Tăng lĩnh hội được. Khi phát động, có thể xu cát tị hung, nhìn rõ nhân quả, thông quá khứ, thấu tương lai (tất nhiên còn tuỳ theo thực lực).
Sáng nay bởi vì có cảm ứng, Đường Tăng so sánh lại với nguyên tác, chắc mẩm cũng sắp đến kiếp nạn Kính Hà Long Vương. Vì thế nên xin phép sư phụ đi ra ngoài, xem có thay đổi được gì không.
Nói đến Tuệ Nhãn không thể không nhắc đến công lao của 1 vị đại lão: Độn Khứ Kì Nhất. Đúng vậy, chính là đại đạo 50, thiên diễn 49, độn khứ kì nhất, chừa lại 1 đường sinh cơ, 1 biến số chất chứa vô hạn khả năng chính là hắn.
Năm đó, sau khi được Độn Khứ Kì Nhất giác ngộ trong cái bí cảnh luân hồi lập đi lập lại ấy. Đường Tăng mới biết được thì ra mang hắn đến đây không phải là Hỗn Độn Châu, mà là thằng cha Độn Khứ này. Hắn bỏ nhà đi chơi lâu quá nên nhớ nhà, sẵn tiện thấy Đường Tăng vừa hẹo, nên lôi theo để sau này làm bình phong che mắt Thiên đạo dùm hắn luôn.
Sau đó, Độn Khứ giúp Đường Tăng đoạt xá đại 1 con hung thú, dù sao tụi này cũng không phải hạng tốt lành gì. Nhưng xui xẻo thay, đó lại là Lục Sí Kim Thiền, kẻ mà sau này trở thành Kim Thiền Tử đi lấy kinh các thứ.
Thời gian đầu, Đường Tăng còn cố tìm mọi cách để chống lại vận mệnh, từ sưu tầm bảo vật, pháp môn tu hành để tăng thực lực, cho đến tìm nơi bí ẩn để trốn,...
Trớ trêu thay, chạy trời không khỏi nắng. Trong 1 lần giao chiến với Thập Sí Hoàng Phong (ong vàng 10 cánh) thì hắn bị trúng độc. Trên đường bỏ chạy, hắn đã bị phát độc b·ất t·ỉnh nhân sự.
Đến khi tỉnh lại thì Đường Tăng thấy 2 tên tăng không phải tăng, đạo không phải đạo đang dí sát mặt vào người hắn:
“Nằm yên! Thí chủ đã bị 1 loại hung thú có độc làm b·ị t·hương! May là bây giờ c·hất đ·ộc chưa đi đến huyệt bách hội, nếu như c·hất đ·ộc đến đó thì thí chủ đ·ã c·hết rồi!”
“Haizz! Huynh đệ bần tăng đã ép c·hất đ·ộc của thí chủ ra sắp hết rồi! Bây giờ á, chỉ còn lại chỗ này hơi khó. Vậy để cho bần tăng hút nó ra đi ha!”
“Êi! 2 vị sư phụ này tránh ra đi!”
Đường Tăng hoảng loạn đẩy 2 người kia ra khỏi chỗ đó (còn chỗ đó là chỗ nào xin hãy tham khảo “Thần Ăn” của Tinh gia để biết thêm chi tiết).
“Nếu thí chủ đã không cho bọn ta hút bọn ta cũng không miễn cưỡng đâu!”
Nói rồi, 2 người đó cùng nhau bước ra ngoài xì xầm gì đấy.
“Sư đệ, có phải là ngươi diễn hơi lố quá rồi không?”
“Haizz! Ta cũng không biết nữa, ta đã xem đi xem lại kịch bản này nhiều lần lắm rồi. Rõ ràng là sau khi những nữ yêu diễn tuồng kịch này xong, thì những nam yêu kia bị khuất phục ngay mà?”
“Chắc có lẽ con hung thú này hung tánh vẫn chưa tiêu tan hết. Thôi! Thôi! Vì đại nghiệp chấn hưng Phương Tây, ta đành dùng biện pháp mạnh vậy!”
Trong lúc đó, 1 vị tiểu đồng chạy vào phòng của Đường Tăng nói:
“Thí chủ c·hết chắc! 2 vị giáo chủ rất hẹp hòi…”
“Oành!”
Tiểu đồng bị 1 vật thể không xác định đánh bay, ngã ra đất không biết sống c·hết.
Hai vị giáo chủ xuất hiện, 1 trong hai vị đó nói:
“Bần tăng rất ghét kẻ khác nói xấu sau lưng bần tăng! Còn thí chủ, bần tăng thấy thí chủ khí sắc chưa ổn lắm hay là đến bảo địa của ta chữa thương đi!”
Hắn vừa nói dứt câu, Đường Tăng chưa kịp phản kháng đã bị 1 bàn tay khổng lồ bao trùm. Sau đó hắn bị ngất đi và không biết gì nữa. Cho đến khi được Độn Khứ khôi phục thần trí, sẵn tiện hỗ trợ hắn mở ra Tuệ Nhãn.
Lúc đó, nếu không phải Độn Khứ kịp thời nhắc nhở, trong lúc mê mang, hắn đã có lẽ đã đi theo vết xe đổ của Lục Sí Kim Thiền trong nguyên tác. C·ướp đoạt bản nguyên của 2 vị còn lại, khiến cho đại kiếp đến, 2 vị này xuất thế đòi lại nhân quả. Còn hắn, vẫn sẽ là 1 Đường Tăng mơ mơ màng màng, trở thành con cờ chấn hưng Tây Phương giáo.
Chuyện năm xưa nghĩ lại mà kinh, suýt chút nữa Đường huynh đệ của chúng ta đã bị điếm ô rồi.
Vừa đi vừa hồi tưởng linh tinh, Đường Tăng đã ra đến 1 khu chợ. Lúc này hắn mới phát hiện sự việc có chút không đúng. Chỗ đáng lẽ ra nên có 1 cái quầy xem bói toán đã dời đi đâu mất, hỏi lại người xung quanh họ cũng không biết gì. Thậm chí, họ còn khẳng định chắc nịch là chỗ đó trước giờ chả có quầy bói toán nào cả.
Mặc dầu vậy, Đường Tăng rõ ràng, hôm qua hắn còn cố ý đi ngang đây để dò xét, quầy bói toán còn rất đông khách. Thế mà hôm nay mọi người đều phủ nhận sự tồn tại của nó.
Như vậy có nghĩa là tên Viên Thủ Thành này chả phải là thầy bói gì cả, rất có thể là 1 vị đại năng nào đó biến thành. Hơn nữa, vị đại năng này có lẽ có thực lực và địa vị rất cao, mới làm khả năng dự báo của Tuệ Nhãn bị nhiễu nặng như thế này.
Chuyện lớn không ổn, Đường Tăng vận hết pháp lực, thi triển Kim Thiền Khinh Thân Bộ đuổi về hướng sông Kính Hà. Quả nhiên, lúc gần đến mép nước, Đường Tăng thấy 1 vị Bạch y tú sĩ đang rảo bước, trông có vẻ rất đắc ý.
“Đạo hữu xin dừng bước!”
Không biết vì lý do gì, Kính Hà Long Vương sau khi nghe dứt câu thì bỗng thấy rùng mình, định đâm đầu thẳng xuống sông mà trở về thuỷ phủ. Nhưng kịp thời trấn định lại, Long Vương vẫn còn nhớ mình đang trong hình hài 1 vị tú tài hào hoa phong nhã, nên quay đầu lại hỏi:
“Cho hỏi là vị… tiểu hoà thượng này đang gọi tiểu sinh sao?”
“Có việc lớn nên hơi gấp gáp! Nếu có gì không phải phép, xin thí chủ đây lượng thứ!”
“Không sao! Không sao! Chẳng hay tiểu hoà thượng gọi tiểu sinh lại có chuyện chi?”
Kính Hà Long Vương trong vai Bạch Y Tú Sĩ phóng khoáng khoát tay nói.
“Chẳng giấu gì tiên sinh. Thầy tôi là 1 vị cao tăng ở Kim Thiền tự, có thần thông biết được quá khứ vị lai. Sáng nay, trước khi ra khỏi chùa, thầy tôi có dặn nếu gặp 1 vị thư sinh áo trắng đi về hướng sông Kính Hà thì nhắc nhở 1 câu!”
“Ồ? Là chẳng hay câu gì chăng?”
Kính Hà Long Vương vốn định qua loa cho qua chuyện, nhưng nghe danh Kim Thiền Tự hắn cũng không khỏi giật mình.
“Trời cao phép tắc cũng cao, chớ có phạm vào mắc nạn tiêu vong!”
Kính Hà Long Vương nghe xong trầm ngâm lúc lâu, sau đó hắn ngẩng đầu đối mặt Đường Tăng. Nhìn kỹ mới thấy, tên hòa thượng này tướng mạo phi phàm, mặc dù không phải hạng thần tiên nhưng khí chất lại rất xuất chúng. Điều này làm cho Kính Hà Long Vương càng thêm chấn động.
Biết người đến cũng không phải hạng tầm thường, Kính Hà Long Vương chắp tay nói:
“Xin đa tạ tiểu hoà thượng! Lòng tốt của các vị ta biết ơn! Nhưng ý ta đã quyết! Xin hãy thông cảm! Cáo từ!”
Nói rồi, dường như sợ Đường Tăng nói thêm câu nào nữa làm hắn đổi ý, Bạch Y Tú Sĩ hoá thành 1 con rồng chui xuống sông Kính Hà lặn mất tăm.
Đường Tăng thấy vậy cũng đành thở dài, quay đầu về nghĩ cách khác. Lúc nãy hắn cố vận hết pháp lực, dùng Tuệ Nhãn thấy được trên đầu Kính Hà Long Vương đã dày đặc kiếp khí rồi.