Trên Băng Vũ Thiên Duyên, Mộc Chiến hỏi Công Tôn Tuyết.
“Huyền Cổ Chiến Trường!” Công Tôn Tuyết dịu dàng đáp.
“Nga? Tên nghe lạ vậy? Đó là nơi nào?” Mộc Chiến nghe tên, không rõ nơi đó là nơi nào.
“Phu quân không biết cũng phải, cái này thuộc về truyền thuyết xa xưa của Thiên Võ Đại Lục.” Công Tôn Tuyết từ tốn giải thích cho Mộc Chiến về Nhân Yêu Huyền Cổ Chiến Trường.
Ngày xưa, khi thế gian vẫn còn chìm trong hỗn mang, giữa nhân loại và yêu tộc từng diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa, mang tên Huyền Cổ Đại Chiến.
Trận chiến này không chỉ là sự đối đầu về sức mạnh mà còn là sự v·a c·hạm giữa hai thế giới, hai nền văn minh cổ đại, mà hậu quả của nó đã để lại những v·ết t·hương không bao giờ liền lại được trên mảnh đất này.
Hàng ngàn năm trước, nhân loại và yêu tộc từng sống chung trong hòa bình, cùng chia sẻ tài nguyên từ thiên địa.
Nhưng khi các đại yêu thủ lĩnh yêu tộc ngày càng lớn mạnh, họ nhận ra bản thân sở hữu sức mạnh vượt trội, sinh mệnh dồi dào hơn nhân loại.
Lòng tham và khát khao quyền lực đã khiến họ trở nên cuồng vọng, coi nhân loại như kẻ thấp hèn, đáng để chinh phục.
Trong khi đó, các tu sĩ nhân loại đã phát hiện ra tiềm năng vô hạn trong việc tu luyện linh khí từ thiên địa. Họ bắt đầu tập trung xây dựng cường quốc tu sĩ, không muốn chịu thua trước yêu tộc.
Sự căng thẳng ngày càng dâng cao, khi nhân loại xây dựng các đế quốc tu chân hùng mạnh, thì yêu tộc cũng phát triển các bộ lạc chiến binh, sẵn sàng cho ngày lâm chiến.
Trận đại chiến cuối cùng diễn ra tại khu vực nay được gọi là Chiến Trường Huyền Cổ, nơi từng là một vùng đất phì nhiêu.
Những Đại Yêu Vương đứng đầu yêu tộc đã triệu tập đội quân mạnh nhất của họ, bao gồm những yêu thú cổ đại, tất cả đều mang sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Nhân loại không chịu thua kém, triệu tập các tu sĩ đỉnh phong từ khắp nơi, với những pháp bảo thượng cổ và bí pháp truyền thừa.
Đại chiến kéo dài suốt hàng trăm năm, khiến mặt đất nơi đây bị tàn phá, thiên địa linh khí trở nên hỗn loạn, và rất nhiều võ giả, yêu thú ngã xuống.
Những trận chiến kinh thiên chấn địa đã làm chấn động cả trời đất, biển cả gầm rú, bầu trời sụp đổ, khiến cả khu vực rộng lớn bị biến đổi hoàn toàn.
Linh khí trở nên b·ạo l·oạn, các dòng linh mạch ngầm dưới đất bị r·ối l·oạn, biến nơi đây thành một vùng đất c·hết.
Huyền Cổ Đại Chiến kết thúc mà không bên nào giành được chiến thắng hoàn toàn.
Nhân loại đã giữ vững lãnh thổ, nhưng cái giá phải trả là vô số sinh mạng của tu sĩ đỉnh phong, bao gồm cả các Vương Giả hùng mạnh nhất.
Yêu tộc thì bị đẩy lui về vùng rừng sâu núi thẳm, nhưng cũng mất đi nhiều thủ lĩnh và đại yêu.
Tàn dư của trận chiến vẫn còn ám ảnh vùng đất này cho đến tận bây giờ, với những vết tích khổng lồ, những pháp trận cổ xưa, và linh hồn của các chiến binh, yêu thú vẫn lẩn khuất đâu đó.
Tương truyền, bất kỳ ai bước vào Chiến Trường Huyền Cổ đều phải đối mặt với những linh hồn phẫn uất, kẻ còn lưu lạc vì chưa thể siêu thoát, hận thù giữa nhân loại và yêu tộc vẫn còn vang vọng khắp không gian.
Những tu sĩ vô tình kích hoạt các trận pháp cổ xưa hoặc chạm trán với di tích của Yêu Vương và Vương Giả đều sẽ bị lời nguyền “Vong Hồn Huyền Cổ” đeo bám, kéo vào những trận chiến ảo ảnh không có hồi kết.
Chỉ những kẻ mạnh mẽ nhất, sở hữu tinh thần ổn định và đạo tâm vững chắc mới có thể vượt qua được nơi này, tìm ra những bảo vật quý giá ẩn sâu trong lòng đất và khám phá những bí mật thất lạc từ thời đại của đại chiến.
Do vậy, Chiến Trường Huyền Cổ không chỉ là nơi giam giữ những ký ức tàn khốc của quá khứ, mà còn là nơi chứng kiến sự sống còn của những thế hệ tu sĩ và yêu thú mới.
Đây là nơi mà lòng thù hận và hiếu chiến không bao giờ ngủ yên, một vùng đất hoang phế, chứa đựng những trận đấu ác liệt không ngừng tái hiện giữa hai đại tộc mạnh mẽ nhất thời đại.
Mộc Chiến nghe vậy cũng cảm thán một phen, không nghĩ đến Thiên Võ Đại Lục lại có một địa phương như này. Địa Đồ mà hắn được tặng bởi Khúc Hà quản sự đã bị tên Lão Ngũ hắc y nhân Linh Anh đỉnh phong g·iết, đã thiếu sót đi rất nhiều rồi.
“Chưa hết đâu phu quân, vì do đại chiến xảy ra, nên có rất nhiều bảo vật và cơ duyên ở trong Chiến Trường!”
Thế hệ trước, có một số nhân vật phong vân nhờ đạt được cơ duyên trong Huyền Cổ Chiến Trường, nhưng sau này rời đi đâu không còn ở Thiên Võ Đại Lục nữa.
Đầu tiên là Thái Hư Chân Nhân, một trong những đại năng về luyện đan, từng tìm được di tích của một vị cổ đan sư ngay giữa tàn tích của chiến trường.
Nơi đây, hắn đã nhận được Thái Hư Đan Giải, bí tịch đan đạo cao cấp giúp Thái Hư Chân Nhân sau này trở thành một Đan Sư Vương cấp, luyện ra vô số đan dược Thất giai mà các tu sĩ từ khắp nơi tìm đến cầu xin.
Di tích này cũng là nơi hắn đã tìm thấy nhiều thảo dược hiếm có, tuổi đời hàng vạn năm, làm nguyên liệu cho các đơn phương huyền diệu.
Thứ hai là Phong Vũ Cung Chủ, một trong những cường giả đứng đầu đương đại, đã tìm thấy Cổ Long Cốt, xương của một con cổ long viễn cổ từng ngã xuống trong đại chiến.
Bộ long cốt này không chỉ chứa đựng long lực hùng mạnh mà còn mang trong nó khí tức của viễn cổ linh thú.
Sau khi luyện hóa Cổ Long Cốt, Phong Vũ Cung Chủ không chỉ gia tăng tốc độ tu luyện mà còn lĩnh ngộ được Long Áo Nghĩa, giúp ông đạt đến Hợp Thần Cảnh, trở thành một trong những bá chủ hùng mạnh nhất trong Thiên Võ Đại Lục.
Thứ ba là Huyết Ma Lão Tổ, một ma đầu khét tiếng, từng gặp được cơ duyên ngàn năm khi tìm thấy Huyết Ma Bảo Đỉnh, một pháp bảo cổ xưa do một vị Ma Vương lưu lại.
Bảo đỉnh này hấp thu huyết khí từ những trận chiến cổ đại, có khả năng luyện hóa linh hồn và huyết khí của kẻ địch để gia tăng ma đạo lực lượng.
Nhờ Huyết Ma Bảo Đỉnh, Huyết Ma Lão Tổ đã tạo ra nhiều huyết quỷ mạnh mẽ, khiến hắn trở thành ác mộng của cả yêu tộc lẫn nhân loại.
Thứ tư là Linh Lung Tiên Tử, một trận pháp sư tuyệt đỉnh, cũng là đệ nhất mỹ nhân Thiên Võ Đại Lục đương đại, đã lĩnh hội được cơ duyên từ Thiên Tàm Ti Cổ Trận, một trận pháp thất truyền từ thời viễn cổ.
Trận pháp này từng được bố trí tại chiến trường, giúp ngăn chặn đội quân yêu tộc trong hàng trăm năm.
Khi giải được bí mật trận pháp, Linh Lung Tiên Tử không chỉ nâng cao khả năng bày trận của mình, mà còn thu thập được thiên tài địa bảo ẩn giấu trong trận pháp, đưa tên tuổi nàng trở thành một trong những người hiểu rõ nhất về cổ trận.
Người cuối cùng là Vô Song Kiếm Vương đã tìm thấy dấu tích của một Kiếm Vương cổ đại tại chiến trường, nơi ghi lại những tàn dư của Vô Song Kiếm Ý truyền thừa từ thời khai thiên lập địa.
Sau khi lĩnh ngộ kiếm ý này, Vô Song Kiếm Vương đã trở thành một trong những kiếm đạo tông sư hiếm hoi đạt đến Kiếm Ý Cửu Tầng với khả năng chém đứt cả thiên không và đất trời.
Kiếm đạo của hắn không chỉ trở nên tuyệt đỉnh, mà còn giúp hắn vượt qua các đại kiếp nạn của tu luyện.
Mộc Chiến nghe vậy, không khỏi kinh ngạc trước cơ duyên của những nhân vật thời đại trước, nhưng thấy có gì là lạ:
“Tuyết nhi, nàng bảo họ đều được cơ duyên, đạt đến Hợp Thần Cảnh Vương Giả, thế sao giờ Thiên Võ Đại Lục rất ít xuất hiện cấp bậc cường giả này? Thậm chí Phân Thần Cảnh cũng không có?!”
“Phu quân, Thiên Võ Đại Lục này sau khi có một biến cố nào đó xảy ra, khiến linh khí thiên địa loãng hơn rất nhiều so với thời đại trước. Do vậy, việc sinh ra Nguyên Thần Cảnh cũng rất khó rồi, nói gì đến Phân Thần Cảnh, Hợp Thần Cảnh Vương Giả!”
Công Tôn Tuyết điềm nhiên nói, mặc dù nghe vậy nhưng nàng thật sự cũng không biết có biến cố gì mà khiến linh khí Thiên Võ Đại Lục loãng đi như thế.
“Nàng có biết họ đi đâu không?” Mộc Chiến thắc mắc.
Công Tôn Tuyết lắc lắc đầu: “Th·iếp không biết, cũng không biết là bọn họ đ·ã c·hết hay rời đi đâu nữa!”
Mộc Chiến âm thầm cảm thán, hỏi tiếp:
“Vậy Tuyết nhi, cơ duyên khủng bố nhiều như thế, thậm chí có cả truyền thừa Hợp Thần Cảnh Vương Giả, sao không tổ chức những buổi lịch lãm quy mô lớn để truy cầu cơ duyên?”
Công Tôn Tuyết đáp: “Không được đâu phu quân, chỉ có những thế hệ trẻ tuổi dưới hai mươi lăm tuổi mới được vào Chiến Trường Nhân Yêu Huyền Cổ này. Nếu ai quá tuổi mà cố gắng bước vào sẽ bị Vong Hồn Huyền Cổ bám lấy, vĩnh viễn không đi ra được nữa!”
“Do vậy, đây không đơn giản là một cuộc tranh phong, mà còn là nơi để các tu sĩ trẻ tuổi tìm kiếm cơ duyên, các thế lực cũng từ đó để lựa chọn đối tượng toàn lực bồi dưỡng!”
Mộc Chiến tiếp tục hỏi:
“Vậy sao không tổ chức nhiều đợt vào? Tăng cường khả năng tìm kiếm cơ duyên?”
“Không đâu phu quân, khoảng năm đến mười năm thì kết giới Chiến Trường Viễn Cổ này mới yếu đi, lúc đó mới có thể đi vào!”
Mộc Chiến vuốt cằm trầm tư, không nghĩ đến lại có cái loại kết giới này.
“Thế nàng có từng vào đây chưa?”
Công Tôn Tuyết nghĩ nghĩ, nói với Mộc Chiến qua Ái Tâm Liên:
“Th·iếp vào đây khi mới mười sáu tuổi, lúc đó th·iếp mới là Dung Huyết Cảnh thôi. Mặc dù người ngoài tưởng th·iếp có linh căn cửu phẩm nên tốc độ tu luyện nhanh nhưng không phải!”
“Th·iếp trong một lần thu được một đoá Huyền Băng Thuỷ Tinh Liên, nhờ nó mà th·iếp mới có thể có tốc độ tu luyện nhanh như vậy!”
Công Tôn Tuyết không giấu Mộc Chiến chuyện gì, Mộc Chiến ngay cả Thiên Mệnh Nguyên Chủng cũng kể với nàng, nàng giấu hắn làm gì chứ.
Huyền Băng Thuỷ Tinh Liên!
Mộc Chiến kinh ngạc, đó là một đóa liên hoa băng giá được ngưng tụ từ tinh hoa băng linh khí qua hàng vạn năm. Liên hoa này tồn tại giữa tâm huyết của Băng Vương Linh Thú, tỏa ra khí tức lạnh giá đến mức có thể đóng băng không gian xung quanh.
Người sở hữu Huyền Băng Thủy Tinh Liên sẽ nhận được sự bảo hộ của tinh hoa băng linh, giúp tinh thần thanh tĩnh, tăng tốc độ tu luyện công pháp hệ băng và chống lại mọi tà ma, hắc ám khí tức.
Ngoài ra, nó còn có khả năng giúp tu sĩ đột phá bình cảnh, điều này đặc biệt hữu ích khi tiến đến những cảnh giới cao như Nguyên Thần hay Phân Thần.
Mộc Chiến nhìn Công Tôn Tuyết một chút, đồ vật nghịch thiên này mà cô nàng này cũng có cho được. Tính ra, sau khi Mộc Chiến gặp Công Tôn Tuyết thì mọi điều tốt đều thuộc về nàng.
Từ Băng Tâm Ngọc Phách, cho đến Băng Hàn Tâm Quyết, toàn là đồ vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Cô nàng này, không phải là Khí Vận Chi Nữ trong truyền thuyết đấy chứ…