Không khí dường như căng thẳng hơn thường ngày. Trong những hành lang dài bao phủ bởi băng tuyết lạnh lẽo, từng nhóm đệ tử tụ tập lại, dáng vẻ lo lắng và xôn xao bàn tán về kết quả của Huyền Cổ Chiến Trường.
Những gương mặt trẻ trung của đám đệ tử đều không giấu nổi sự thấp thỏm, trong mắt họ ánh lên sự tò mò xen lẫn lo âu.
“Không biết các sư huynh, sư tỷ thế nào…!” Một đệ tử trẻ thì thầm, giọng nói mang theo chút lo lắng.
“Nghe nói Huyền Cổ Chiến Trường vô cùng tàn khốc, ngay cả cường giả Linh hắn cảnh cũng không dám khinh thường.” Một đệ tử khác đáp lời, ánh mắt thoáng qua vẻ sầu muộn.
“Đệ chưa nghe sao? Lần này có rất nhiều thế lực cường đại tham gia, bao gồm cả những tên thiên tài của ngũ phẩm thế lực. Chúng ta chỉ có thể hy vọng…” Những lời nói như hòa vào không gian băng giá, từng tiếng xì xầm rộ lên khắp các góc nhỏ của Băng Tuyết Các.
Xa hơn trong đại điện, nơi những trưởng lão uy nghiêm đang ngồi thảo luận, cũng không tránh khỏi sự lo lắng. Họ tuy ngoài mặt giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn chứa sự căng thẳng.
Một vị trưởng lão vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa lớn của Băng Tuyết Các, nơi các chủ và đoàn người sẽ bước vào.
“Mấy ngày nay không có tin tức gì từ Huyền Cổ Chiến Trường. Chẳng lẽ bọn họ đã gặp nguy hiểm?” Một vị trưởng lão khác lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
“Không nên vội vàng kết luận. Thực lực thiếu chủ không tầm thường, chưa nói trước được gì đâu.”
Một trưởng lão già hơn đáp lời, nhưng sự tự tin trong giọng nói lại không che giấu được chút do dự.
Khắp nơi trong Băng Tuyết Các, sự bất an lan tràn như một cơn gió lạnh thấm vào tận tâm hồn mỗi người.
Mỗi người đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chờ đợi một tia hy vọng, một dấu hiệu cho thấy đoàn người của họ đã an toàn trở về. Nhưng càng chờ đợi, sự lo lắng càng tăng lên, tiếng xì xầm bàn tán càng trở nên dồn dập hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua, bầu trời âm u đột ngột bừng sáng khi một chiếc phi thuyền hình phượng hoàng băng tiến đến.
“Băng Vũ Thiên Duyên!” Một vị trưởng lão kinh ngạc thốt lên, toàn bộ đệ tử và trưởng lão trong Băng Tuyết Các lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời.
Họ nhận ra đó là Băng Vũ Thiên Duyên, chính là phi thuyền chở đoàn người Băng Tuyết Các tham dự Huyền Cổ Chiến Trường.
Ngay lúc ấy, từ trong vòng xoáy tuyết, một bóng hình thhắn thoát xuất hiện, mái tóc dài đen nhánh phất phơ trong gió lạnh, gương mặt sắc sảo nhưng tràn đầy sự thhắn thoát của Công Tôn Tuyết hiện ra rõ ràng.
Nàng mặc một bộ trường bào trắng toát, tựa như thiên nữ giáng trần, kiều diễm không gì sánh được.
Công Tôn Tuyết đứng giữa không trung, dưới chân nàng là một cơn gió nhẹ nhàng, bao phủ bởi tuyết trắng lấp lánh, như thể nàng đang bước trên một chiếc thảm tinh tú.
Các vị trưởng lão, chấp sự, đệ tử tụ tập lại:
"Cung nghê Các chủ!"
Công Tôn Tuyết khẽ gật đầu:
"Chư vị không cần đa lễ!"
Sau đó, lần lượt từng người trên Băng Vũ Thiên Duyên bước xuống, lần lượt là Hàn Mục trưởng lão, sau đó là Mộc Chiến, Tô Dật Phong, Thhắn Y, Lý Băng Nghiêm chúng đệ tử.
Công Tôn Tuyết nói, thhắn âm mạnh mẽ nhưng không mất đi sự tao nhã:
“Bản toạ thông báo! Chúng ta đã thành công đoạt được vị trí Minh Chủ trong Huyền Cổ Chiến Trường! Đệ nhất lần này… chính là Lâm Chiến, thiếu chủ của chúng ta!"
Lời nói vừa dứt, không gian Băng Tuyết Các như bùng nổ. Toàn bộ đệ tử và trưởng lão vỡ òa trong niềm vui khôn xiết.
Tiếng hoan hô vang dội khắp nơi, chấn động cả bầu trời tuyết trắng.
Những ánh mắt lo lắng giờ đã thay thế bằng sự hân hoan, từng người đều cảm thấy nhẹ nhõm và tự hào khi Băng Tuyết Các không chỉ có minh chủ mà còn có đệ nhất hắn hùng.
“Chúc mừng Các chủ!”
“Chúc mừng thiếu chủ!”
Tiếng reo hò không ngừng vang lên như sóng cuộn.
Những đệ tử trẻ tuổi, gương mặt rạng rỡ niềm vui, không ngừng tung hô chiến tích lẫy lừng của họ. Các trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng niềm kiêu hãnh không thể giấu được.
Trong khi đó, Công Tôn Tuyết từ từ hạ xuống giữa đại điện của Băng Tuyết Các, dẫn theo Mộc Chiến và những đệ tử khác.
Dáng vẻ của nàng vẫn uy nghiêm, nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh niềm vui nhẹ nhàng khi nhìn thấy môn nhân của mình chào đón nhiệt liệt.
Mộc Chiến, đứng bên cạnh nàng, chắp tay đáp lễ, nhận lấy những lời ca ngợi. Tuy nhiên, dù mặt cười nhưng ánh mắt hắn vẫn trầm tĩnh, không để lộ quá nhiều cảm xúc.
“Được rồi, giờ chúng ta Băng Tuyết Các là Minh Chủ của Liên Minh Thiên Võ Đại Lục. Các đệ tử, chấp sự, trưởng lão của Băng Tuyết Các phải giữ khí độ, không tuỳ thế h·iếp người!”
Giọng nói băng lãnh của Công Tôn Tuyết lại vang lên, như một sắc lệnh uy nghiêm không cho phép cãi lại của một cường giả.
Chúng đệ tử, chấp sự, trưởng lão kính cẩn tuân mệnh. Thật ra Băng Tuyết Các bọn hắn từ lâu vẫn luôn giữ khí độ của một tông phái tu tiên, không tuỳ tiện ăn h·iếp các tu sĩ yếu kém hơn.
Nhưng lần này Băng Tuyết Các trở thành Minh Chủ, sự chú ý đặc biệt từ các thế lực đến nhiều hơn, bọn hắn phải chú ý hình tượng, nếu không sẽ bị Băng Tuyết Các phạt nặng, thậm chí có bị khai trừ ra khỏi Băng Tuyết Các.
Công Tôn Tuyết thấy vậy thì hài lòng gật đầu:
“Có lẽ phải tổ chức một đại tiệc chúc mừng, nhưng bổn toạ đã đồng ý với các thế lực khác, hiện nay tình hình đám hắc y nhân quỷ dị khó lường, nên tập trung cao độ! Cho nên, đệ tử tập trung chuyên môn tu luyện, luôn sẵn sàng cho bất kì tình huống nào!”
Nghe đến hắc y nhân, đám người mặt ngưng trọng lại hẳn, hiển nhiên bọn hắn cũng từng biết đám người kia tập kích Các chủ nhưng không thành.
Công Tôn Tuyết thấy bọn hắn bắt đầu chuyên tâm: “Rất tốt! Bây giờ giải tán! Ai nấy về làm việc của mình!”
….
Trong không gian yên tĩnh của cung điện Công Tôn Tuyết, ánh sáng dịu dàng từ tuyết ngoài cửa sổ chiếu vào, hòa quyện với hàn khí trong phòng, tạo nên một bầu không khí mờ ảo, tĩnh lặng.
Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến đứng cạnh nhau, ánh mắt giao thoa trong khoảnh khắc lặng im sau những ngày tháng tại Huyền Cổ Chiến Trường.
Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng vuốt mặt Mộc Chiến, sự dịu dàng thay đi sự băng lãnh thường thấy của nàng:
“Phu quân đúng là không làm người ta thất vọng! Chiến lực của chàng khi th·iếp cùng tuổi, sợ rằng cũng không địch nổi a!”
Mộc Chiến mỉm cười, đôi tay hắn vòng qua ôm lấy nàng, kéo nàng vào lòng một cách dịu dàng nhưng đầy vững chãi.
“Nói về tuổi, ta không biết rõ mình bao nhiêu tuổi. Thân thể thì mười sáu, nhưng thụ tâm thì không biết bao nhiêu năm..!”
“Còn muốn đánh bại phu quân, hắc hắc.. ai cho nàng lá gan..!”
Mộc Chiến nở một nụ cười xấu xa, vỗ nhẹ lên kiều đồn của Công Tôn Tuyết.
Công Tôn Tuyết đỏ mặt nhìn lên. Sau đó, nàng nhắm hờ đôi mắt, tim đập mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng. Mộc Chiến không nói gì, chỉ khẽ cúi xuống, để môi hắn chạm nhẹ vào môi nàng.
Nụ hôn ban đầu rất nhẹ, chỉ là sự chạm khẽ đầy dịu dàng. Nhưng ngay sau đó, Mộc Chiến dần dần lấn tới, đôi môi hắn bắt đầu nhấn nhá, tìm kiếm sự hòa quyện sâu hơn.
Công Tôn Tuyết cũng không lùi bước, nàng đáp lại, khẽ mở miệng để hơi thở của họ trộn lẫn. Lưỡi của Mộc Chiến chậm rãi chạm vào nàng, cuốn lấy lưỡi Công Tôn Tuyết, khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng và sâu sắc hơn.
"Hộc..hộc..!"
Tiếng thở của hai người trở nên gấp gáp hơn khi lưỡi họ quấn lấy nhau, đẩy đưa không ngừng, như một vũ điệu tinh tế và đầy đam mê. Công Tôn Tuyết vòng tay ôm lấy cổ hắn, kéo gần lại, đắm chìm trong cảm giác lửa nóng truyền qua từng nụ hôn. Mộc Chiến siết chặt eo nàng, cơ thể họ áp sát, cảm nhận rõ rệt nhịp đập trái tim đối phương.
Nụ hôn kéo dài, trở nên mãnh liệt hơn khi Mộc Chiến dùng lưỡi mình dịu dàng nhưng kiên quyết dẫn dắt, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng Công Tôn Tuyết.
"Ưm.."
Nàng rùng mình, để mặc cho sự cuồng nhiệt của hắn cuốn lấy, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác mê hoặc này.
Cuối cùng, khi hơi thở họ bắt đầu r·ối l·oạn, Mộc Chiến nhẹ nhàng dứt ra, nhưng đôi môi hắn vẫn còn luyến tiếc sự mềm mại và ấm áp từ nàng.
“Phu quân nhớ nàng lắm a…” Mộc Chiến giờ này nào còn chịu nổi nữa, bế phốc Công Tôn Tuyết lên.
“Từ từ thôi, th·iếp đâu có chạy..!” Công Tôn Tuyết choàng tay qua cổ Mộc Chiến, thuận thế dựa vào vai hắn.
Mộc Chiến nào còn chần chờ gì, tốc độ của hắn cực nhanh, đặt Công Tôn Tuyết lên chiếc giường mà hai người vẫn luôn nằm ở đó..
Công Tôn Tuyết nằm dưới thân Mộc Chiến, làn da trắng ngần như bạch ngọc phủ ánh sáng dịu dàng, đôi mắt mơ màng nhìn hắn, không còn vẻ e ấp của những lần đầu mà là sự khao khát thuần túy, không chút che giấu.
"Phu quân.." Nàng khẽ gọi, giọng nói mềm mại nhưng chứa đựng sự mời gọi không thể cưỡng lại.
Mộc Chiến cúi người xuống, đôi môi hắn tìm đến môi nàng trong một nụ hôn sâu, cuồng nhiệt, như muốn nuốt trọn hơi thở của nàng. Bàn tay hắn chạm đến từng nơi trên cơ thể nàng, không chút dè dặt, mỗi cử động đều đầy thành thục và nhuần nhuyễn, như thể hắn đã khắc ghi từng đường nét của nàng vào tâm khảm.
"Ưm..ưm.."
Công Tôn Tuyết khẽ rên rỉ, đôi tay nhỏ bé luồn qua mái tóc đen như màn đêm của hắn, kéo hắn sát vào mình hơn nữa. Cảm giác nóng rực lan tỏa khắp nơi hắn chạm đến, từng sợi dây thần kinh trong nàng như bừng tỉnh, cả cơ thể run lên từng đợt theo từng động tác của hắn.
"Tuyết nhi… nàng đúng là mê hoặc." Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt rực lửa nhìn sâu vào nàng, như muốn khẳng định nàng là của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
"Phu quân… đừng dừng lại…" Lời nói của nàng đứt quãng, nhưng đầy sự thúc giục, ánh mắt nàng rực sáng, không hề giấu diếm sự mong chờ mãnh liệt trong lòng.
Không cần thêm lời nào, Mộc Chiến di chuyển chậm rãi nhưng đầy kiên quyết, từng động tác của hắn mang theo sự thành thục và uyển chuyển, như thể cả hai đã thuộc về nhau từ lâu, không cần bất kỳ sự chỉ dẫn nào.
"A..a..a.."
Căn phòng vang lên những tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ của nàng hòa quyện cùng âm thanh trầm thấp của hắn, như một bản hòa ca quyến rũ mà chỉ họ mới có thể hiểu.
"Ưm.."
Mỗi lần hắn tiến sâu hơn, nàng lại rên khẽ, đôi tay siết chặt lấy hắn, như muốn hòa quyện hoàn toàn vào cơ thể của Mộc Chiến.
"Phu quân...nhanh hơn nữa!" Lời nói của nàng vang lên trong tiếng thở dốc, không còn chút ngại ngùng nào, chỉ còn lại khao khát mãnh liệt đang dâng trào.
Mộc Chiến đáp lại lời nàng bằng những chuyển động mạnh mẽ hơn, cơ thể hắn căng tràn sức mạnh, như một ngọn triều không ngừng vỗ vào bờ cát, cuốn đi tất cả lý trí.
"Ưm..ưm.."
Nàng cong người, từng tiếng rên đầy mê hoặc thoát ra, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, mang theo sự tận hưởng không thể che giấu.
Cả hai quấn chặt lấy nhau, không để lại khoảng trống nào, cơ thể nàng mềm mại uốn theo từng động tác của hắn.
Mỗi cú v·a c·hạm đều mang theo lửa cháy, từng nhịp thở, từng tiếng rên rỉ đều làm không khí trong căn phòng như ngưng đọng, chỉ còn sự hòa quyện của họ tồn tại.
"Mộc...Chiến...A..."
Khi họ cùng đạt đến cao trào, cả hai như tan chảy vào nhau, tiếng nàng gọi tên hắn kéo dài. Mộc Chiến ôm chặt lấy nàng, cảm nhận cơ thể nàng run rẩy dưới mình, từng nhịp tim của nàng hòa làm một với nhịp tim hắn.
Họ nằm đó, hơi thở dần ổn định, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhau không rời. Trong đôi mắt ấy, không chỉ là đam mê, mà còn là tình yêu sâu sắc và sự gắn bó không gì có thể chia cắt. Mộc Chiến khẽ vuốt ve gương mặt nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ, như lời thì thầm không thành tiếng rằng nàng là tất cả của hắn.