Thần Thụ Chí Tôn

Chương 61: Sáu Mươi Lá - Dung Huyết Cảnh Hậu Kỳ



Chương 61: Sáu Mươi Lá - Dung Huyết Cảnh Hậu Kỳ

Sau trận kịch chiến đầy khốc liệt với Thanh Mộc Đạo Nhân, Mộc Chiến đứng giữa bãi chiến trường, toàn thân đầy dấu vết của sự tàn phá. Mái tóc đen tuyền của hắn xõa tung, dính đầy bụi đất và vệt máu khô, ánh mắt sắc lạnh nhưng ánh lên sự mệt mỏi.

Trên vạt áo lam đã sờn rách, những vết cắt sắc bén từ thanh kiếm của Thanh Mộc Đạo Nhân vẫn còn hiện rõ, máu đã khô nhưng từng cơn đau vẫn âm ỉ nhắc nhở hắn về cuộc chiến trải qua.

Thân hình hắn hơi khom lại, hai tay đè nặng lên đùi, từng hơi thở dồn dập và nặng nề.

Thụ tâm trong cơ thể hắn đã tiêu hao gần hết năng lượng.

Dù sao Thanh Mộc Đạo Nhân cũng không dễ chơi như vậy a..

Mộc Chiến đưa tay lên lau vệt máu trên môi, đôi mắt sắc bén vẫn chưa thôi cảnh giác. Hắn cảm nhận được sức mạnh của Thanh Mộc Đạo Nhân vẫn còn âm ỉ.

Trong khoảnh khắc đó, Mộc Chiến khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hấp thu chút linh khí từ thiên địa, để từng tia sinh cơ thẩm thấu vào các tế bào.

Thanh Mộc đạo nhân rất mạnh, nếu hắn không có thiên phú kỹ năng, hắn liền không có cách nào đánh thắng Thanh Mộc đạo nhân.

Chịu thôi, tu vi Thanh Mộc đạo nhân cao hơn hắn, võ kỹ có phẩm cấp cao hơn hắn, dù hắn có là thiên mệnh nguyên chủng, mạnh hơn đại đa số tu sĩ trong đồng cấp, cũng không thể nghịch thiên quá nhiều được.

Hắn lập tức thu lấy nhẫn trữ vật của Thanh Mộc đạo nhân. Tới cấp bậc Dung Huyết Cảnh, hầu hết ai ai cũng có nhẫn trữ vật trên người. Vì nó tiện lợi, giá cũng không quá cao so với Dung Huyết Cảnh.



Kiểm tra một chút, Mộc Chiến thấy có hàng chục vạn linh thạch hạ phẩm, những quyển võ kỹ mộc hệ, có một quyển pháp quyết mộc thuộc tính tu luyện đến Dung Huyết đỉnh, một chút đan dược.

Tất cả đều khá bình thường với Mộc Chiến, hắn cười nhạt đọc lướt qua tất cả võ kỹ mộc hệ của Thanh Mộc đạo nhân, với ngộ tính siêu phàm và thần thụ bản nguyên, rất nhanh hắn đã nắm được tất cả trừ Mộc Huyết Kiếm.

Võ kỹ của Thanh Mộc đạo nhân khá mạnh, toàn hàng Hoàng cấp trung phẩm trở lên. Khó trách hắn cường hãn đến vậy, gần như vô địch thủ trong cùng cấp. Đến cả Mộc Chiến cũng phải chật vật, nếu không dùng thiên phú kĩ năng, không biết có đánh thắng không nữa.

Mộc Huyết Kiếm hắn không học, vì hắn không xài kiếm a.

Lúc này, Phệ Sinh Mộc Diễm đã thôn phệ sinh cơ hoàn toàn của Thanh Mộc đạo nhân, lập tức hoá thành linh khí vào thụ tâm của hắn, hình thành được hai mươi chiếc lá nữa.

Ầm…

Một cỗ khí tức cường hãn phát ra từ Mộc Chiến, nhưng vẫn chỉ là Dung Huyết trung kì. Vốn dĩ hắn có bốn mươi chiếc lá, tăng thêm hai mươi chiếc là đủ đột phá Dung Huyết hậu kỳ rồi.

Nhưng hiện tại, hai mươi chiếc lá của hắn đang tạm thời bị héo rũ, không bộc phát linh lực được.

Nhưng, bàn luận về tu vi, Mộc Chiến đã là Dung Huyết Cảnh hậu kì hàng thật giá thật, hắn chỉ cần thời gian khôi phục thôi.

Thở phào một cái, hắn cảm nhận cơ thể mình lại mạnh mẽ hơn chút, cành cây trong thụ tâm lại cao hơn, lá cũng nhiều dần.



Nhưng chiếc kén lục sắc vẫn nằm lặng yên nơi đó, như luôn luôn thủ hộ trong trái tim hắn, như luôn muốn là một phần sức mạnh của hắn.

Mộc Chiến thở dài, nắm chặt tay lại.

Bỗng, hắn để ý một viên ngọc hơi lạ trong nhẫn trữ vật của Thanh Mộc đạo nhân, nó nhìn rất giống với Thiên Mộc Ngọc của hắn vậy, nhưng chỉ khác ở chỗ nó toả từng tia linh lực màu vàng kim.

“Thiên Kim Ngọc??”.

Mộc Chiến kinh nghi một chút, rõ ràng viên ngọc này toả ra kim linh lực vô cùng thuần khiết, với hình dáng như thế không khó đoán đây là Thiên Kim Ngọc.

Kì quái, chẳng lẽ những viên ngọc này đi theo bộ hay sao, không lẽ là Ngũ Hành Thiên Ngọc? Nói vậy, chẳng lẽ không phải còn có Thiên Thuỷ Ngọc, Thiên Thổ Ngọc, Thiên Hoả Ngọc à?

Nhưng vấn đề những viên ngọc có tác dụng gì vậy, Thiên Mộc Ngọc hắn cầm, ngoại trừ hấp thu mộc linh khí trong thiên địa nhanh hơn một chút nhưng cũng không có gì đặc biệt.

Vốn dĩ hắn còn định luyện hoá cái ngọc này, chi ít cũng tăng được thêm năm chiếc lá, nhưng bây giờ, hắn lại có ý định khác rồi.

Ánh mắt Mộc Chiến lấp loé, chắc chắn là Ngũ Hành Thiên Ngọc, hắn nhất định phải lưu tâm cái vấn đề này a, có lẽ là chìa khoá cho một động phủ thời thượng cổ nào đó, hoặc là hợp thành pháp bảo chẳng hạn.

Nếu như vậy, có lẽ đại cơ duyên sắp đến chăng..



Để vấn đề này sau đầu, Mộc Chiến phải tiếp tục theo dấu chư cường giả Linh Anh kia, vì đại chiến với Thanh Mộc đạo nhân mà hắn đã phải đi đường vòng rất xa rồi, giờ không biết đi hướng nào cho đúng đây.

Trước đó phải đi tìm nơi nào khôi phục thực lực mới được.

Trận chiến với Thanh Mộc Đạo Nhân đã làm hắn khá mệt mỏi.

Ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, Mộc Chiến khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển hấp thu linh khí trong thiên địa.

Làn linh khí yếu ớt từ thiên địa chậm rãi tràn vào cơ thể hắn, hòa quyện cùng Phệ Sinh Mộc Diễm đang lặng lẽ cháy trong thụ tâm, một ngọn lửa xanh nhạt xuất hiện, tỏa ra sinh cơ vô biên, từ từ khôi phục từng tấc cơ thể.

Những v·ết t·hương khắp thân hắn bắt đầu se lại, máu ngừng chảy, còn những mạch máu tưởng chừng sắp vỡ tung giờ đây cũng từ từ phục hồi.

Mộc Chiến cảm nhận được từng nhịp đập của thụ tâm mạnh mẽ hơn, chiếc lá khô héo dần hồi sinh, từ đó sản sinh ra sức sống mới. Đến lúc này, Lục Biến đã vận hành trọn vẹn, khiến cơ thể hắn trở lại trạng thái sung mãn hơn trước.

Giữa sự im ắng của thiên địa, hắn như một tôn cổ thụ kiên cố, không thể lay chuyển. Mỗi giọt linh khí đều được hắn hấp thu triệt để, chuyển hóa thành sinh lực dồi dào.

Sương mù linh khí quanh thân hắn tỏa ra càng lúc càng đậm, bao phủ cơ thể hắn như một màn sương xanh lấp lánh, dần dần biến mất vào không trung.

….

Sau một thời gian, đôi mắt hắn khẽ mở, ánh mắt thâm trầm không chút dao động, như biển sâu khó dò.

Mộc Chiến đứng dậy, cơ thể giờ đây đã hoàn toàn hồi phục, tựa như trận chiến vừa qua chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Hắn đưa mắt nhìn về phương xa, thở dài một hơi.

“Có lẽ đã được rồi..!”