Cả hai vừa mời rời khỏi động phủ thì đột nhiên, huyết khí xung quanh trở nên ngưng tụ, không khí bỗng chốc lạnh hơn thường lệ. Một tiếng cười âm trầm vọng lại từ xa, như lưỡi dao sắc lạnh chém xuyên không gian.
“Hừ! Ngươi tưởng có thể thoát khỏi tay ta sao, Công Tôn Tuyết?”
Từ phía xa, một bóng hắc y hiện ra, người này chính là tên Lão Ngũ hắc y nhân trước đó đã xuất hiện tại Thiên Bảo Các. Hắc y nhân mang trên mình sát khí dày đặc, ánh mắt sắc lạnh như rắn độc nhìn chằm chằm vào Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến.
Khi nhìn vào khí tức của Công Tôn Tuyết, hắn khẽ giật mình:
“Bán Nguyên Thần? Ngươi vậy mà đã khai mở Thần Phủ?!?”
Công Tôn Tuyết gương mặt băng lãnh nhìn tên hắc y nhân, thương thế của nàng do đám hắc y nhân này gây nên, nàng ghi thù:
“Vừa hay lại gặp ngươi, đến rồi thì để mạng lại đi!!”
“Hừ, cho dù là Bán Nguyên Thần thì đã làm sao, ta thấy ngươi khí thế chưa ổn định, chứng tỏ thương thế một kích trước kia không dễ chịu lắm hả?! Khặc khặc, đến đến, để ta xem một Bán Nguyên Thần mạnh như thế nào!?”
Hắc y nhân giật mình qua đi làm hắn mới để ý đến khí tức không ổn định của Công Tôn Tuyết liền cười lạnh một tiếng.
Công Tôn Tuyết sầm mặt lại, nàng biết bản thân chưa hoàn toàn đột phá, thương thế của mình vẫn chưa phục hồi, sức chiến đấu chắc chỉ còn ba thành. Hắc y nhân lại có thực lực Linh Anh đỉnh phong, không thể xem thường được.
Tuy nhiên, sự cao ngạo của nàng không cho phép mình tỏ ra yếu thế.
“Thế thì thế nào?! Để ta cho ngươi xem sức mạnh của Bán Nguyên Thần.”
Nàng lạnh lùng đáp trả, trường kiếm trong tay dần dần phát ra từng đợt hàn khí, băng tuyết xung quanh kết tinh thành những đóa hoa nhỏ lơ lửng giữa không trung.
Hắc y nhân thấy vậy, lập tức điều động Huyết Ý Cảnh, hoá mặt đất thành một biển máu, hắn đứng giữa biển máu hư ảo, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
Huyết Ý Cảnh của hắn đã đạt đến Tam Tầng Cảnh, kiếm pháp đi cùng với huyết sát tà ác, mỗi một chiêu đều đủ để lấy mạng kẻ địch trong nháy mắt. Trong tay hắn, thanh kiếm đen bóng toát ra sát khí cuồn cuộn, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Công Tôn Tuyết.
Hắc y nhân cười lạnh, giọng nói âm u như từ địa ngục vọng lên:
“Hôm nay ngươi dù có Bán Nguyên Thần, nhưng vẫn không thoát khỏi c·ái c·hết!”
Công Tôn Tuyết không chút nao núng, ánh mắt nàng lạnh băng, lưỡi kiếm trong tay nàng cũng đã rực sáng.
Đối diện với khí thế đè ép của hắc y nhân, nàng điều động Băng Ý Cảnh hoá băng linh lực khắp thân thể, kết hợp với Kiếm Ý của mình, tạo thành từng đợt băng tuyết lượn lờ xung quanh.
Cả hai không nói thêm lời nào, thân hình đồng loạt lao tới, như sấm vang chớp giật, khai chiến một trận kinh thiên động địa.
Kiếm Ý của hắc y nhân cuồn cuộn tuôn ra, từng đợt kiếm khí huyết sắc sắc bén như lưỡi đao rít gào xé toang không gian, ẩn chứa Huyết Ý tà ác, không ngừng lao về phía Công Tôn Tuyết.
“Huyết Ảnh Trảm!”
Hắn gầm lên một tiếng, thi triển chiêu thức “Huyết Ảnh Trảm” kiếm khí hoá thành từng đóa huyết liên đỏ thẫm, mỗi đóa mang theo hương vị c·hết chóc, bao trùm lấy không gian xung quanh nàng.
“Phong Tuyết Liên Hoa!”
Nhưng Công Tôn Tuyết không chịu yếu thế. Kiếm Ý Tam Tầng của nàng hòa cùng với Băng Ý, biến thành một cơn bão tuyết điên cuồng. Nàng thi triển chiêu thức Phong Tuyết Liên Hoa – một đợt kiếm khí băng hàn hình thành từng đóa băng liên, đối kháng với huyết liên của hắc y nhân.
Mỗi đòn của nàng không chỉ chứa đựng kiếm ý sâu sắc mà còn ẩn chứa hàn khí lạnh thấu xương, làm cả không gian chìm trong băng giá.
Oành..
Rầm…
Hai luồng lực lượng đối đầu nổ tung giữa không trung, kiếm khí băng tuyết và huyết sát đan xen vào nhau, không gian rung chuyển mạnh mẽ, tạo thành những cơn sóng khí đẩy lùi mọi thứ trong phạm vi hàng chục trượng.
“Huyết Hải Vô Tận!”
Hắc y nhân ánh mắt ngưng trọng, không dừng lại, ánh mắt càng trở nên điên cuồng hơn. Hắn gầm lên, vung kiếm lên cao, thi triển chiêu thức Huyết Hải Vô Tận, kiếm khí đỏ thẫm như sóng máu ào ào tuôn ra, cuốn lấy mọi thứ. Một cơn hồng thủy huyết sắc lao thẳng về phía Công Tôn Tuyết, kèm theo uy lực không thể tưởng tượng, tựa như muốn nuốt chửng cả bầu trời.
Nhưng Công Tôn Tuyết cũng không phải hạng tầm thường. Nàng dồn toàn bộ lực lượng vào thanh kiếm trong tay, băng khí từ thân thể nàng tuôn ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Bạch Ảnh Vô Ngân!”
Đôi mắt nàng sáng rực, hàn khí tích tụ quanh kiếm, nàng gào lên thi triển chiêu thức Bạch Ảnh Vô Ngân, lập tức một luồng kiếm khí màu trắng như tuyết, sắc bén và tinh thuần, tựa như lưỡi đao vô hình chém toạc không gian, phá vỡ mọi thứ trên đường đi của nó, nhắm thẳng vào sóng máu của hắc y nhân.
Ầm…
Hai luồng lực lượng v·a c·hạm giữa không trung, tạo nên t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc, cả động phủ chấn động dữ dội, từng mảng đất đá rơi xuống như thể không chịu nổi áp lực từ trận chiến khốc liệt này.
“Hộc..hộc”
Công Tôn Tuyết thở dốc, sắc mặt tái nhợt, dù nàng đã thi triển toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng Huyết Ý Cảnh của hắc y nhân quá mức tà ác, sức ép dần dần đè nặng lên nàng. Nàng có thể cảm nhận được áp lực khổng lồ đang dần chiếm lấy thế trận.
Dù khai mở Thần Phủ, nhưng tình hình hiện tại không cho phép nàng triền đấu, tên hắc y nhân lại là Linh Anh đỉnh phong, không phải quả hồng mềm mà chỉ có thể giải quyết trong một chiêu được.
Hắc y nhân cười lạnh, nhìn thấy Công Tôn Tuyết dần dần yếu thế, hắn cảm thấy phần thắng đã nằm chắc trong tay. “Khặc khặc! C·hết đi Công Tôn Tuyết!”
Công Tôn Tuyết không đáp, ánh mắt nàng càng lạnh lùng hơn. Nàng biết tình thế đang nguy ngập, nhưng tuyệt không thể đầu hàng.
Với thực lực hồi phục được hai thành, thêm Băng Tâm Ngọc Phách hỗ trợ, chi ít chạy thoát không phải là vấn đề. Bán Nguyên Thần muốn chạy, Linh Anh Cảnh đuổi được sao?
Nhưng vậy thì Mộc Chiến làm sao, hắn chỉ là một Dung Huyết Cảnh, đỉnh phong còn chưa có tới. Để hắn ở lại, chắc chắn bị tên điên này g·iết.
Lòng nàng xoắn xuýt không thôi, nếu mang cả Mộc Chiến chạy trốn, nàng và hắn đều không thế thoát được
Mộc Chiến lúc này đứng cảm thán quan chiến, cũng phải kinh ngạc trước sức mạnh kinh thiên động địa của Linh Anh Cảnh. Thực lực của hắn hiện giờ đi đối đầu với cảnh giới này chính là chịu c·hết.
Thấy Công Tôn Tuyết càng đánh càng rơi vào hạ phong, Mộc Chiến âm trầm đắn đo một chút, liền cắn răng điều động Phệ Sinh Mộc Diễm toả ra sinh cơ phục hồi v·ết t·hương cho nàng.
Hắn biết, điều động Phệ Sinh Mộc Diễm lần này có thể mang đến một sự nguy hiểm cho hắn, nhưng nhìn nàng càng đánh càng rơi vào hạ phong, hắn không muốn a…
“Mộc Chiến..”
Công Tôn Tuyết cảm nhận được năng lượng hồi phục, lại một lần nữa bùng lên khí thế.
Nàng nhìn hắn khẽ gật đầu, khôi phục một phần sức mạnh, tiếp tục chiến đấu. Kiếm khí từ thanh kiếm của nàng lại tỏa ra một sức mạnh mạnh mẽ, vạch ngang không gian như những tia chớp, đáp trả lại những đòn t·ấn c·ông của hắc y nhân.
Nhưng hắc y nhân thấy nàng tràn đầy khí lực, liền nổi điên, quyết định liều mạng đánh trả. Hắn dồn hết sức vào một đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ, tạo ra một cơn sóng khí đen cuồn cuộn, lao thẳng về phía Công Tôn Tuyết.
Đoàng..!
Cả hai bên v·a c·hạm trong một t·iếng n·ổ lớn, bùng lên một ánh sáng chói mắt.
Phốc!!
Công Tôn Tuyết dính đòn nặng, nàng phun một ngụm máu tươi lên vạt áo. Sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể đổ đầy mồ hôi lạnh bó sát thân hình của nàng mà rơi từ trên không trung xuống.
Mộc Chiến thấy vậy cũng không thể ngồi yên, hắn lao tới định đỡ lấy nàng, nhưng không kịp..
“C·hết!”
“Huyết Ảnh Trảm!”
Lập tức theo đường kiếm của hắn, từng đóa huyết liên đỏ thẫm, mỗi đóa mang theo hương vị c·hết chóc, bao trùm lấy không gian xung quanh của cả hai người.
Vì hắc y nhân tận dụng tốt cơ hội, hắn đánh trúng cả hai. Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến b·ị đ·ánh bay ra, trọng thương nằm trên mặt đất, khí huyết cuồn cuộn.
“Cái quỷ gì?”
Hắc y nhân chợt kinh ngạc một chút, cứ nghĩ Huyết Ảnh Trảm sẽ đủ sức diệt sát Công Tôn Tuyết chứ..
Tự nhiên đâu ra một tên tiểu tử thế này..?
“Khoan, có gì đó..!”
Lúc này, hắc y nhân chợt nhận ra một điều kỳ lạ: sức mạnh của Công Tôn Tuyết không phải chỉ từ bản thân nàng, mà còn được tiếp sức từ Mộc Chiến.
“Khốn kiếp!” Hắn gầm lên tức giận, quyết tâm phải kết thúc cả hai trong một đòn.
“Con kiến hôi đáng c·hết!!” Hắc y nhân quát, tay cầm kiếm, ánh mắt đầy sát khí, chuẩn bị tung ra nhất kích tất sát.
Công Tôn Tuyết nhận thấy tình hình nguy hiểm, liền gào lên:
“Không, Mộc Chiến! Tránh ra!”
Nàng lao tới, chặn lại đòn t·ấn c·ông của hắc y nhân, dùng toàn bộ sức mạnh còn lại để bảo vệ hắn.
Oành…
Phốc!?
Chiêu thức t·ấn c·ông từ hắc y nhân đánh trúng thân thể nàng, một tiếng kêu đau đớn bật ra, Công Tôn Tuyết lại phụt một ngụm máu cực lớn, khiến toàn bộ y phục gần như hoá đỏ, nhưng nàng không ngã quỵ.
Nàng sắc mặt hiện lên một nét điên cuồng, cắn răng phản công lại hắc y nhân bằng một chiêu thức cuối cùng.
“Băng Tuyết Kiếm Hồn!”
Nàng hét lên, vung kiếm lên, lập tức lan tỏa ra một cơn bão tuyết cuồng loạn, nhắm thẳng vào hắc y nhân.
Băng Tuyết Kiếm Hồn - Địa cấp hạ phẩm võ kỹ, cũng là võ kỹ cường đại nhất Băng Tuyết Các.
Trong khoảnh khắc Băng Tuyết Kiếm Hồn đâm trúng hắc y nhân, một luồng khí lạnh lẽo như cắt vào sâu trong tâm hồn hắn.
Chiêu thức gì? Hắc y nhân kinh thán một phen.
Hắn cảm nhận được linh hồn của mình như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích. Cơn thịnh nộ cuồn cuộn trỗi dậy, biến hắn thành một quái vật điên cuồng. Hắn gầm lên, tiếng gào thét vang vọng như sấm sét giữa không trung, đầy thù hận và tức giận.
“Lũ kiến hôi c·hết tiệt!” Hắn rít lên, dồn toàn bộ lực lượng vào một đòn t·ấn c·ông cuối cùng. Những tia kiếm khí sắc bén xoáy vào không khí, tạo thành một cơn lốc hung dữ, nhắm thẳng vào Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến.
Vù vù…
Thời khắc ấy, khi chiêu thức của hắc y nhân sắp sửa hạ xuống, Mộc Chiến không thể chần chừ thêm. Hắn lao ra, đứng chắn trước mặt Công Tôn Tuyết, quyết tâm bảo vệ nàng. Hắn gầm lên:
“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”
Mộc Chiến vận dụng Diệp Tàn Kỹ, toàn bộ sáu mươi cái lá trong thụ tâm của hắn rung lắc dữ dội, sau đó héo rũ đến mức nhanh đến kinh ngạc, toả ra một cỗ linh lực cường đại, hiện ra một tôn cự thụ khổng lồ, cao v·út trời xanh. Cây cối đổ bóng, tỏa ra hào quang xanh biếc, tạo thành một lá chắn vững chãi giữa cuộc chiến.
Cả không gian như ngừng lại, hắc y nhân dồn lực, đòn t·ấn c·ông chuẩn bị giáng xuống. Cây cối đâm thẳng vào chiêu thức của hắn, tạo ra một t·iếng n·ổ vang dội.
Oànhhh…
Dù cự thụ có sức mạnh khổng lồ, nhưng sức mạnh của hắc y nhân lại quá vượt trội, khiến cho cổ thụ không thể đương đầu. Nó bị tàn phá dưới áp lực khủng kh·iếp, chỉ có thể ngăn cản lại một phần lực lượng, và sau đó cả hai b·ị đ·ánh bay ra thật xa.
Khi Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết bị hất văng, trong khoảnh khắc nguy hiểm, Công Tôn Tuyết đã nhanh chóng chộp lấy Mộc Chiến.
Công Tôn Tuyết ôm Mộc Chiến như gần c·hết trong người chạy thật xa, trước khi đi, nhân cơ hội hắc y nhân còn đang bàng hoàng với hư ảnh thần thụ, nàng còn dùng hết tất cả sức lực cuối cùng chém một kích Băng Tuyết Kiếm Hồn vể hắc y nhân.
Ôm Mộc Chiến trong ngực, nàng nhìn kỹ hắn lúc này. Không nghĩ thiếu niên này còn có một sức mạnh kinh khủng đến như vậy..
Hắc y nhân sững sờ khi nhìn thấy sức mạnh của Mộc Chiến, sau đó thấy một luồng kiếm âm lãnh lao đến làm hắn phải nhanh chóng thi triển Huyết Ảnh Trảm để chống lại.
Oành..
Va chạm tạo nên một làn sương khói mờ ảo..
Sau khi lớp sương ấy tán đi, nơi đây chỉ còn duy nhất một thân ảnh của hắc y nhân.
Hắn như một con thú hoang, tức giận vì không thể tiêu diệt được mục tiêu. Trong cơn cuồng loạn, hắn phóng ra những tiếng thét tuyệt vọng, tiếng vang vọng khắp nơi, nhưng không còn gì có thể thay đổi được kết cục.
“Ta sẽ không để yên cho các ngươi!” Hắn quát lên, nhưng chỉ còn lại hình ảnh mờ ảo của Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến đang chạy trốn.
Hắc y nhân gào thét, nhưng hắn chỉ có thể nhìn hai người Mộc Chiến chạy đi, không thể đuổi theo.
Băng Tuyết Kiếm Hồn đã làm trọng thương linh hồn hắn, thêm chiêu thức cuối cùng hắn đánh đã hao gần hết linh lực, còn chưa kể phản chấn do cự thụ gây ra.
Nếu giờ hắn liều mạng để tiến đánh, không biết Công Tôn Tuyết còn giữ chiêu thức đáy hòm gì nữa không. Do đó, hắn không dám tiến lên.
Bên phía Công Tôn Tuyết cũng như thế, nàng cũng đã là cạn đèn dầu, không biết hắc y nhân còn giữ lại sát chiêu hay không, không dám đánh cược nên lập tức ôm Mộc Chiến rời đi.