Thần Thụ Chí Tôn

Chương 72: Trò Chuyện (1)



Chương 72: Trò Chuyện (1)

Công Tôn Tuyết ôm chặt Mộc Chiến đã b·ất t·ỉnh nhân sự chạy trốn, nàng chạy liên tục một canh giờ nhưng không biết chạy đi đâu, đành quay trở về hang động lúc trước.

Hang động này dù đã không còn sự hiện diện của con sinh vật cổ đại tứ giai, không khí vẫn vô cùng âm u, lạnh lẽo.

Nhưng do là hang động này ẩn khuất, thích hợp cho việc trốn thoát, nên nàng đành liều chạy về đây.

Nhìn lại khung cảnh của hang động, Công Tôn Tuyết cảm thán một phen, nàng không nghĩ mới không được bao lâu, Mộc Chiến là người cõng nàng trọng thương đến đây, bây giờ người ngược lại trọng thương chính là hắn.

Dìu Mộc Chiến tựa lên thành hang động, Công Tôn Tuyết lại tiếp tục trị thương. Mấy ngày vừa rồi nàng chiến đấu liên tục, nếu như không có Mộc Chiến hỗ trợ đã sớm thân vẫn đạo tiêu rồi.

……

Một canh giờ sau, Mộc Chiến hé mở đôi mắt đầy mệt mỏi, nhìn thấy Công Tôn Tuyết đang ngồi trị thương bên cạnh, hắn cũng lọ mọ ngồi dậy.

Công Tôn Tuyết thấy động tĩnh, liền mở mắt.

“Ngươi đã tỉnh!”

“Đây không phải là hang động lúc trước sao??”

Mộc Chiến đánh giá xung quanh một chút rồi hỏi.

“Đúng vậy, khi ấy thương thế hai ta quá nặng, ta chạy suốt một canh giờ chỉ phát hiện nơi này có thể trú ẩn!” Công Tôn Tuyết có chút lo lắng nói.

“Ngươi thế nào rồi!”

“Hơi suy kiệt, giờ không khác gì phàm nhân!”

Mộc Chiến cười khổ đáp. Diệp Tàn Kỹ quả là con dao hai lưỡi.

“Ngươi đúng là một nhân vật kì quặc!!!”

Công Tôn Tuyết cảm thán một chút, từ khi gặp Mộc Chiến, tâm cảnh bình lặng bao năm của nàng bị khuấy động không ngừng. Từ những khung cảnh mập mờ trong khe núi, chứng kiến khả năng trị thương thần kỳ của Mộc Chiến, sau đó còn thấy chiến lực cường hãn của hắn, sợ rằng nàng tâm thần đã không ổn. Trở về đột phá được Nguyên Thần hay không, thì không biết được nữa a..



“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?!?” Công Tôn Tuyết buộc miệng hỏi.

“Nàng hỏi làm gì?!” Mộc Chiến nghi hoặc.

Công Tôn Tuyết khẽ vuốt tóc, nhẹ nhàng đáp.

“Tò mò thôi!”

“Mười sáu tuổi!!” Mộc Chiến đạm mạc trả lời, theo hắn thì chắc thân thể của hắn đang ở khoảng mười sáu tuổi, còn thụ tâm của hắn thì không biết tồn tại bao nhiêu lâu rồi..

“Thật mười sáu!!” Công Tôn Tuyết hơi chấn kinh, dù nàng đã suy tính Mộc Chiến còn rất trẻ, nhưng cũng không nghĩ chỉ mới mười sáu tuổi.

“Vậy còn nàng thì sao?!?” Mộc Chiến cũng thuận miệng hỏi một chút, nhưng nhìn mặt Công Tôn Tuyết xạm lại một chút.

“Ngươi không biết không được hỏi tuổi của nữ nhân hay sao!?!” Công Tôn Tuyết hừ một tiếng không vui.

Mộc Chiến gãi gãi đầu, xấu hổ cười một chút, phương diện nữ nhân này, một thiên mệnh nguyên chủng như hắn cũng không hiểu thấu được. “Xin lỗi a! Ta cũng chỉ thuận miệng một chút!”

Công Tôn Tuyết cũng không thật sự giận, nhiều ngày ở cùng với hắn đã khiến nàng sinh ra những tâm tư phức tạp. Thế là nàng nheo mắt hỏi:

“Đã hỏi thì đoán thử xem!!”

“Đoán??!…hừmm nàng nhìn trẻ tuổi như vậy, trước có thực lực Linh Anh Cảnh đỉnh phong, giờ đã là Bán Nguyên Thần, không phải lão quái vật ngàn năm thì cũng là thiên tài. Ta mạnh dạn đoán nàng cỡ trên trăm tuổi!!” Mộc Chiến gãi cằm suy tư, nói ra những lí lẽ rất có lập luận. Nhưng hắn vừa dứt lời, thì thấy bầu không khí chợt lạnh như băng, nhiệt độ trong hang động tụt dốc không phanh.

Mộc Chiến không hiểu tại sao, Băng Ý Cảnh đang hội tụ lại trong thiên địa, huyết dịch trong cơ thể hắn cảm thấy gần như đông kết lại.

“Hừ” Công Tôn Tuyết lúc này thật sự không vui đáp. Tên khốn kiếp này lại nói nàng già đến như thế.

Nàng hừ một tiếng :”Ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi!!”

Lời nói vừa dứt, trong không gian yên tĩnh, Mộc Chiến kinh ngạc, dù là thần thụ cũng không khỏi ngạc nhiên..



Chỉ hai lăm tuổi? Thực lực của Công Tôn Tuyết đã đạt đến Bán Nguyên Thần vậy mà chỉ mới hai lăm tuổi ?

Mộc Chiến cảm thán một chút.. Con moẹ nó thiên tài kiểu gì thế này? Không, đây là yêu nghiệt rồi, còn đâu mà thiên tài nữa…

Linh Anh Cảnh, cảnh giới mà tu sĩ phải mất cả mấy trăm năm để đạt đến cảnh giới như nàng, thì tuổi tác này thật sự là một con số khiến người khác phải kinh sợ.

Mộc Chiến ngẩn người, không biết nói gì hơn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thán phục.

Công Tôn Tuyết thấy biểu hiện lúng túng của Mộc Chiến, khẽ nở một nụ cười đầy tự mãn.

Khà khà, cũng làm cho tên luôn tỏ ra lạnh nhạt này thất thố được một phen..

Này thì dám bảo người ta già này…

Thấy Mộc Chiến vẫn chưa hết ngẩn ngơ của Mộc Chiến, ánh mắt thoáng hiện lên nét tinh nghịch mà hiếm khi nàng để lộ. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo chút trêu chọc:

“Thế nào? Tiểu đệ đệ, ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ đấy!!”

Lời nói của nàng khiến Mộc Chiến hơi bất ngờ một chút.

Hả?

Tỷ tỷ?

Mộc Chiến sững sốt một chút, nữ nhân này lại làm sao đây a..

Hắn ho khụ khụ một chút để lấy lại bình tĩnh, sau đó cười lớn:

“Hahahaaha!!”

“Tiểu đệ đệ, ngươi cười cái gì?!” Công Tôn Tuyết nhíu mày, cảm giác như Mộc Chiến đang trêu chọc nàng.

“Bán Nguyên Thần hai mươi lăm tuổi, rất cường hãn. Muốn ta gọi một tiếng tỷ tỷ cũng không sao! Nhưng chỉ như vậy không thú vị, không bằng đánh cược một chút!” Mộc Chiến khẽ thú vị nhìn nàng.

“Đánh cược?! Đánh cược gì??” Công Tôn Tuyết lộ ra một tia hứng thú hỏi, không biết Mộc Chiến sao lại đưa ra đề nghị đánh cược.



“Trước hai lăm tuổi, ta sẽ đạt đến Nguyên Thần Cảnh! Nếu không được, thì ta sẽ gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, nhưng nếu ta làm được thì sao..!?” Mộc Chiến ngạo nghễ cười dài đáp.

“Ý ngươi là trong vòng chưa đến mười năm, ngươi liền đạt Nguyên Thần Cảnh??” Công Tôn Tuyết kinh ngạc một chút.

“Đúng là như vậy! Thế nào?! Cược không?”

“Ngươi biết muốn đạt đến Nguyên Thần Cảnh cần phải có pháp quyết phù hợp hay không, rồi còn phải lĩnh ngộ Ý Cảnh, rồi còn phải…” Công Tôn Tuyết nói dồn dập, tưởng rằng Mộc Chiến vì mình trẻ tuổi mà đạt đến Bán Nguyên Thần đã gây nên đả kích cho hắn.

“Sao vậy! Đường đường là cường giả Bán Nguyên Thần mà thiếu quyết đoán vậy sao!!” Mộc Chiến khẽ mỉm cười đáp.

“Hừ! Cược thì cược!! Công Tôn Tuyết ta chưa bao giờ biết thua là gì!!” Công Tôn Tuyết cũng cường thế trả lời lại, không thể để tên nhóc này ngạo nghễ như thế mãi được.

“Haha, hảo, ta thua thì gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, còn nếu thắng thì làm sao đây?!?”

“Thắng?!? Ngươi nghĩ Nguyên Thần Cảnh dễ đạt đến như vậy sao?!”

“Nàng vẫn chưa trả lời ta!!”

Công Tôn Tuyết nghe Mộc Chiến nói, cũng trầm ngâm một chút, sau một hồi, nàng đáp lại, mặt nàng có chút đỏ ửng lên:

“Nếu.. nếu ngươi thật sự đạt được Nguyên Thần Cảnh..Ta.. cho phép....ngươi gọi ta là…là... “

Ồ.. Mộc Chiến vuốt cằm thú vị. “Gọi là gì?”

Công Tôn Tuyết đỏ mặt, giọng lí nhí: “Là…Tuyết nhi!!”

“Tuyết nhi?? Hahahaa, được, ta đồng ý!” Mộc Chiến nghe nàng trả lời, liền cười phá lên một tiếng, không nghĩ đường đường một Các chủ Băng Tuyết Các lại dễ thương đến mức như thế này.

Thấy Mộc Chiến cười phá lên, Công Tôn Tuyết đã đỏ mặt còn thêm phần xấu hổ. Nàng véo mạnh vào hông hắn, yêu kiều quát một tiếng. “Tên khốn kiếp này!!”

….

Bên trong hang động, không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn sau những lời trêu đùa qua lại giữa Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết. Dù vừa trải qua một trận sinh tử chiến kịch liệt, nhưng sự căng thẳng dường như tan biến theo từng tiếng cười đùa. Mộc Chiến, vốn thường ngày trầm mặc, lúc này lại thể hiện một mặt khác của bản thân. Đôi mắt của hắn ánh lên chút hóm hỉnh, cùng một nét vui vẻ lạ lùng.

Công Tôn Tuyết, người vốn luôn mang vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, cũng không thể giữ được sự nghiêm trang. Nàng thỉnh thoảng bị chọc cười bởi Mộc Chiến, nụ cười của nàng như ánh băng tuyết tan chảy, khiến không gian tĩnh mịch trong hang động trở nên ấm áp hơn hẳn.