Thần Thụ Chí Tôn

Chương 73: Trò Chuyện (2)



Chương 73: Trò Chuyện (2)

“Được rồi! Nói chuyện chính sự đi! Tại sao sau khi rời khỏi Thiên Bảo Các, một cường giả như nàng lại b·ị đ·ánh trọng thương như vậy?”

Công Tôn Tuyết đang vui vẻ, nghe lời nói của hắn cũng thôi đùa giỡn, nghiêm túc nói:

“Bọn hắn quỷ kế đa đoan, tưởng như tất cả đều là kế hoạch của Thiên Bảo Các phó các chủ, nhưng thật ra lại là toàn bộ kế hoạch của đám người hắc y nhân kia.”

“Ngươi không để ý, chỉ sau khi Thiên Bảo Các phó các chủ bày ra kết giới, tên Lão Đại ấy lập tức xuất hiện sao?”

“Ý nàng là…!” Mộc Chiến kinh nghi.

“Đúng, bọn hắn biết kế hoạch của Thiên Bảo Các phó các chủ nên tương kế tựu kế, giả vờ là mắc mưu, sau đó dẫn dụ chúng ta vào sâu trong Hoang Cổ Sâm Lâm, bố trí trận pháp bẫy rập khiến ta phải chịu trọng thương.” Công Tôn Tuyết nghiêm mặt.

“Không những ta, mà những người khác cũng liều mạng phá giải trận pháp, sau đó tản đi các hướng. Giờ ta cũng không biết bọn họ đã đi đâu!!”

“Nhưng như vậy có nguy hiểm quá không? Dù sao hai người bọn hắn cũng chỉ là Linh Anh đỉnh phong, bên các nàng lại có tận bảy người?!?” Mộc Chiến hoài nghi hỏi.

Dù sao từ Thiên Bảo Các trong Thương Lang Thành đến Hoang Cổ Sâm Lâm khoảng cách cũng không gần chút nào, với bảy cường giả Linh Anh Cảnh đỉnh phong mà t·ruy s·át hai Linh Anh Cảnh, bọn hắn mọc bốn chân cũng chưa chắc chạy được.

“Đúng là có điều khác thường, bọn hắn suýt nữa thì bị chúng ta bắt được. Tên Lão Đại có Phong Ý Cảnh mới may mắn giúp cho cả hai bọn hắn trốn thoát.” Công Tôn Tuyết đáp.

“Khác thường…!” Mộc Chiến trầm ngâm suy nghĩ, nếu đã biết trước kế hoạch, tương kế tựu kế cũng là điều dễ hiểu, nhưng cũng không cần phải tiến sâu vào nguy hiểm như tên Lão Ngũ chứ, hắn đã vào tận trong đấu giá hội mà.

Nếu như chỉ cần dụ đám người cường giả Linh Anh Cảnh này, chỉ cần đứng ngoài p·há h·oại một chút không phải tốt hơn sao..



Nếu như người xuất hiện lúc đó, không phải là Thiên Bảo Các phó các chủ, mà là vị cường giả Nguyên Thần Cảnh của Thiên Bảo Các thì hắn chạy kiểu gì..

Thiên Bảo Các là ngũ phẩm thế lực, bọn hắn chắc chắn sẽ có Nguyên Thần Cảnh toạ trấn, tên Lão Ngũ và tên Lão Đại này thật sự nghĩ bọn hắn có thể chạy thoát khỏi Nguyên Thần Cảnh hay sao..

Thiếu nhân lực? Không, nếu như nói nhân lực, bọn hắn mà cử càng đông cường giả đến thì lại khiến cho Thiên Bảo Các phó các chủ hồ nghi, bọn họ chắc chắn sẽ không theo bọn chúng.

Hay là… có thứ bọn hắn thật sự muốn trong đấu giá hội.

Không lẽ…

Mộc Chiến lật tay một cái, trong tay liền xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật màu đen kịt, toả ra khí tức âm lệ cùng lạnh lẽo mùi máu tanh.

“Đây.. đây là..?” Công Tôn Tuyết kinh ngạc nhìn vào chiếc nhẫn trong tay của Mộc Chiến, nàng như nhận thấy chiếc nhẫn này có chút quen thuộc.

“Đúng! Là nhẫn của tên Lão Ngũ hồi nãy! Hắc hắc, nhân lúc ta thi triển sát chiêu ấy, ta liền nhanh tay thó mất chiếc nhẫn của hắn.” Mộc Chiến cười cười một chút, không nghĩ một tên Linh Anh đỉnh phong lại hớ hênh như thế được.

“Ngươi thật đúng là..” Công Tôn Tuyết lắc đầu cười khổ, không nghĩ trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy mà Mộc Chiến vẫn nghĩ cách lấy được nhẫn trữ vật của tên Lão Ngũ.

Mộc Chiến cười cười một chút, liền hỏi:

“Nàng xem có cách nào mở nó ra hay không!”

Mộc Chiến đưa nhẫn trữ vật cho Công Tôn Tuyết không hề chần chừ.

Hắn hoàn toàn tin tưởng nàng. Kể từ những giây phút những giây phút trải qua sinh tử cùng nhau, Công Tôn Tuyết đã được hoàn toàn sự tín nhiệm của hắn, không còn đề phòng nàng như trước nữa.



Công Tôn Tuyết tiếp nhận lấy nhẫn trữ vật, liền động niệm một chút muốn phá vỡ ý niệm của tên hắc y nhân. Mỗi chiếc nhẫn trữ vật của tu sĩ, đều có giữ ý niệm để câu thông nó, chỉ cần phá huỷ nó đi thì có thể mở nhẫn trữ vật. Nhưng một Dung Huyết như Mộc Chiến không có cách nào phá vỡ được ý niệm của một cường giả Linh Anh Cảnh được, do đó hắn mới nhờ Công Tôn Tuyết ra tay.

Sau khi chiếc nhẫn trữ vật được Công Tôn Tuyết mở, một số đồ vật trong đó rơi ra. Nhưng khác xa Mộc Chiến nghĩ, chiếc nhẫn nghèo vô cùng. Một chút ít linh thạch hạ phẩm, một chút ít đan dược phế phẩm, chỉ duy nhất có tấm địa đồ dị thuộc tính trong đó.

”Quái, Linh Anh Cảnh không nghèo như thế chứ.” Mộc Chiến bực bội một chút, hao tâm khổ tứ lắm mới đạt được, không nghĩ lại là một chiếc nhẫn rách.

”Chắc hắn không đem nhẫn trữ vật của chính mình đi, ta cũng thấy rằng việc phá ý niệm rất dễ dàng, không giống như một chiếc nhẫn trữ vật lâu năm tí nào.” Công Tôn Tuyết cũng không có chút bất ngờ, bọn hắn là một thế lực thần bí, tất cả thông tin của tổ chức đều rất bí mật, bọn hắn không dễ dàng để lộ ra như thế.

Mộc Chiến gật gật đầu đồng ý với nàng, nếu như dễ bị lộ ra như thế, Thiên Bảo Các phó các chủ đã sớm biết được bí mật của bọn hắn, cần gì phải thiết kế bẫy rập như thế, chưa kế còn bị bọn hắn hố cho một cú gần c·hết.

Hắn cầm lên tấm địa đồ dị thuộc tính: “ Đây có lẽ mới là thật sự ý định của bọn hắn”

Công Tôn Tuyết nghi ngờ một chút, nhưng lại rất nhanh hiểu ý, có lẽ bọn hắn chấp nhận một chút nguy hiểm thật chỉ vì địa đồ này. Theo lời của Thiên Bảo Các phó các chủ, địa đồ có lẽ như chỉ là mồi nhử để Lão Ngũ hắc y nhân đến, nhưng thử hỏi, một tổ chức bí mật như vậy, thêm thân là Lão Ngũ lại có thực lực Linh Anh đỉnh phong, không phải là một tiểu ất ơ nào đó có thể dễ bị lừa gạt. Nếu như địa đồ này không phải là thật thì bọn chúng đã không cần thiết kế một kế hoạch đầy nguy hiểm thế này.

“Nếu nói như thế, địa đồ thật có Dị Thuộc Tính?” Công Tôn Tuyết kích động một chút nói, đối với một cường giả như nàng, cũng không thể bỏ qua được sức mạnh của dị thuộc tính.

Nếu như nàng có thể đạt được một loại Dị Băng nào đấy, Nguyên Thần Cảnh nàng cũng có thể đánh một trận.

Dị Thuộc Tính, không chỉ giúp tu sĩ có thể có những khả năng đặc biệt, mà nó còn giúp cho Ý cảnh của họ được đề thăng rất mạnh, thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến.

“Có lẽ vậy..Đây cũng là mục đích của ta khi vào Hoang Cổ Sâm Lâm.” Mộc Chiến thản nhiên đáp, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Công Tôn Tuyết, liền trêu chọc: “Sao, nàng thích? Nếu vậy lấy gì trao đổi đi, ta có thể cân nhắc. Hahaha.”



”Hừ, tên khốn kiếp.” Công Tôn Tuyết bị Mộc Chiến trêu chọc tức giận một chút, Dị Thuộc Tính ai mà không muốn chứ, cần phải hỏi câu như thế nữa sao. Nhưng trên người nàng cũng không có gì để trao đổi được một thông tin Dị Thuộc Tính như vậy cả.

”Được rồi, đừng tức giận, nếu như nó là Dị Băng, tặng cho nàng lại thế nào?” Mộc Chiến thấy nàng không vui liền dỗ dành, hiển nhiên hắn cũng không muốn keo kiệt với nàng.

Công Tôn Tuyết cảm động không thôi, dị thuộc tính mà hắn nói tặng là tặng. Nàng liền vui vẻ đáp ứng:

“Một lời đã định. Nhưng nếu thật là Dị Băng, ngươi cũng không cần đem nó cho ta, chỉ cần thông tri ta một tiếng là được.”

Như nhớ ra cái gì, nàng lại kinh nghi hỏi Mộc Chiến: “Khoan, hình như cái hoả diễm màu xanh của ngươi..”

”Đúng, nó cũng là Dị Thuộc Tính, tên Phệ Sinh Mộc Diễm.” Mộc Chiến gật đầu đáp, đến cả bí mật tối mật nhất của hắn cũng gần để lộ ra để cứu nàng, một cái dị thuộc tính lại thế nào.

Phệ Sinh Mộc Diễm, theo hiểu biết của Mộc Chiến, dị thuộc tính này đứng xếp hạng thứ mười hai trong dị thuộc tính bảng. Dù là Song Dị Thuộc Tính có năng lực bá đạo, nhưng cũng không cách nào so sánh với các loại Dị Thuộc Tính đầu bảng.

Có thế ví dụ như top mười Dị Thuộc Tính, một loại song dị thuộc tính Ám và Hoả thuộc tính, Vô Ảnh Hắc Hỏa, là một dạng lửa kỳ bí, không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng có thể gây ra tổn thương khủng kh·iếp. Ngọn lửa này có khả năng thiêu đốt mọi thứ mà nó tiếp xúc, bao gồm cả vật chất và linh hồn. Người sở hữu khả năng này có thể triệu hồi ngọn lửa mà không cần đến nguồn nhiên liệu, đồng thời có thể điều khiển nó để t·ấn c·ông từ xa mà không bị phát hiện.

Sức mạnh của Vô Ảnh Hắc Hỏa nằm ở chỗ nó không để lại dấu vết nào, khiến cho đối thủ không thể phòng bị. Ngọn lửa này có thể đốt cháy mọi vật thể trong nháy mắt mà không cho phép chúng có thời gian phản ứng. Khi tiếp xúc với Vô Ảnh Hắc Hỏa, cả vật chất lẫn linh hồn đều bị tiêu hủy trong im lặng, tạo ra sự sợ hãi vô tận cho những kẻ đối đầu.

Hay như top chín Dị Thuộc Tính, một loại Song Dị Thuộc Tính Thổ và Huyết thuộc tính, Địa Huyết U Tinh, cho phép người sở hữu thu hút sức mạnh từ đất đai và máu của các sinh vật sống. Bằng cách hấp thụ năng lượng từ môi trường xung quanh, họ có thể tăng cường sức mạnh bản thân hoặc hồi phục v·ết t·hương. Mỗi lần sử dụng khả năng này, họ sẽ tạo ra một cơn địa chấn nhỏ, làm rung chuyển mọi thứ trong khu vực.

Sức mạnh này không chỉ giúp tăng cường năng lực mà còn tạo ra sự sợ hãi cho kẻ thù. Khi kẻ địch tiếp xúc với Địa Huyết U Tinh, họ sẽ cảm nhận được sự suy yếu dần dần, làm mất đi sức sống và năng lượng của mình. Điều này giúp người sở hữu có thể biến một cuộc chiến thành một cuộc săn lùng, khi mà kẻ thù dần dần bị cạn kiệt sức mạnh.

Các loại dị thuộc tính trong top mười đều có khả năng nghịch thiên, Phệ Sinh Mộc Diễm cường hãn như thế nhưng chỉ mới xếp ở top chín là rất ghê gớm rồi. Phải biết, chỉ cần một loại dị thuộc tính xếp hạng ngoài năm mươi, đều có thể mang lại cho chủ nhân khả năng phi thường bá đạo rồi.

“Thật là Dị Thuộc Tính.. Con người ngươi thật đầy thứ kì quặc.” Công Tôn Tuyết nhìn Mộc Chiến bằng ánh mắt của một tên quái vật, không hiểu tại sao người hắn lại xuất hiện nhiều thứ nghịch thiên như vậy chứ.

“Tuy nhiên, ngươi không nên để lộ nó ra ngoài, rất nhiều người thèm khát dị thuộc tính lắm đấy.”

Công Tôn Tuyết sau khi kinh ngạc liền lo lắng nhắc nhở, chỉ cần Dị Thuộc Tính này lộ ra ngoài, không biết bao nhiêu cường giả sẽ tới hỏi thăm Mộc Chiến có khoẻ không, cho mượn Dị Thuộc Tính này chơi một chút nữa.

Mộc Chiến cảm động một chút, Công Tôn Tuyết biết hắn có Dị Thuộc Tính, không hề nổi lên một tí tham lam nào, mà còn lo lắng nhắc nhở hắn để không lộ Dị Thuộc Tính ra ngoài. Quả nhiên, ta tin tưởng nàng không sai a..