Không nhắc đến vấn đề Dị Thuộc Tính, Mộc Chiến hỏi thăm suy nghĩ của Công Tôn Tuyết về đám hắc y nhân.
Công Tôn Tuyết đáp: “Ta nghĩ đúng như Thiên Bảo Các phó các chủ nói, bọn hắn đang âm mưu cái gì đó trên Thiên Võ Đại Lục, bọn hắn hình như là người đến từ phía bên ngoài Hải Ngoại, hay ở đâu ta cũng không biết, nhưng bọn hắn đến đây chắc chắn không có ý đồ gì tốt.”
”Như ngươi còn nhớ con sinh vật chui ra từ trong ma khí đó hay không? Có lẽ cũng là sản phẩm của bọn chúng tạo ra. Các loài sinh vật kì quái, các loại trận pháp bất thường, thú triều cũng xảy ra liên tục. Không biết rốt cuộc bọn chúng muốn thực sự làm cái gì, không lẽ muốn nuốt cái Thiên Võ Đại Lục này hay sao” Công Tôn Tuyết từ tốn phân tích, hiển nhiên bọn hắn bí mật đến một cường giả như nàng cũng không thể đoán ra được mục tiêu của đám hắc y nhân này.
Nhưng thứ khiến nàng càng nghi hoặc hơn, nếu bọn hắn thật sự có ý đồ gì xấu đến Thiên Võ Đại Lục, tại sao các lão quái vật Nguyên Thần Cảnh không ra mặt mà để bọn chúng lộng hành như thế.
Theo nàng thấy, tên Lão Đại cũng chỉ là Bán Nguyên Thần, như vậy chỉ cần một lão quái vật Nguyên Thần Cảnh rời núi là có thể dễ dàng giải quyết được rồi.
Hay vốn dĩ bọn hắn đã ra mặt, chỉ là do thực lực của nàng chưa đủ để biết đến?
”Nhưng được rồi Mộc Chiến, việc của ngươi giờ là cố gắng tu luyện, nếu có thật sự gì đó xảy ra thì Dung Huyết Cảnh của ngươi chỉ làm pháo hôi mà thôi.” Công Tôn Tuyết nhắc nhở, hiển nhiên những việc lớn lao của Thiên Võ Đại Lục, một tiểu tu sĩ Dung Huyết đáng lẽ không có quyền được biết, vì có biết thì cũng có làm gì được đâu.
Nhưng ai bảo người hỏi chuyện lại là Mộc Chiến cơ chứ, nàng cũng chỉ đành giải thích với hắn.
”Haahaaha, được, Tuyết nhi, ta sẽ cố gắng tu luyện, không qua bao lâu, ta liền đạt đến Nguyên Thần Cảnh.” Mộc Chiến cười ha ha đáp, hiển nhiên hắn rất tự tin vào bản thân mình, một Thiên Mệnh Nguyên Chủng mà không có niềm tin vào bản thân, hỏi sinh linh nào còn có thể chứ.
Công Tôn Tuyết nghe Mộc Chiến gọi thân mật mình, mặt đỏ ửng lên: “Hừ, tiểu đệ đệ, ta đợi ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ đấy.”
Mộc Chiến chỉ cười cười không đáp, nói gì bây giờ cũng vô nghĩa, cứ để thời gian chứng minh mà thôi.
“Vậy sắp tới ngươi có ý định gì? Một tán tu thì kiếm đâu ra tài nguyên tu luyện? Hay là theo ta về Băng Tuyết Các để ta có thể hỗ trợ ngươi?” Công Tôn Tuyết hỏi.
”Ồ, dẫn ta về Băng Tuyết Các của nàng, không sợ ta sẽ có thể thắng cuộc đánh cược sao?” Mộc Chiến cười tủm tỉm với nàng hỏi, nhưng trong lòng cũng cảm động, nàng vẫn là lo nghĩ cho hắn.
”Nếu ngươi là loại thiên tài như thế, dù không có Băng Tuyết Các của ta, ngươi vẫn có thể thắng được.” Công Tôn Tuyết nhẹ giọng nói một chút.
Nhưng Mộc Chiến lắc đầu cười cười. “Tâm ý của nàng, ta nhận, nhưng Băng Tuyết Các của nàng ở Bắc Vực xa xôi, ta vẫn còn chuyện cần làm ở Nam Vực này, khi nào xong chuyện, ta sẽ lại đến Băng Tuyết Các của nàng.”
Chuyện của Mộc Chiến ở Nam Vực cũng không nhiều, nhưng cũng không dễ để thực hiện. Mộc Chiến chưa bao giờ quên lục sắc kén nằm lặng yên trong thụ tâm của mình, chưa bao giờ quên thân ảnh nhỏ bé ấy, chưa bao giờ quên mối thù mà La Hình thiếu chủ gây ra cho Mộng Linh Nhi. Dù cho bản mệnh là Thiên Mệnh Nguyên Chủng thiện tính có thừa, nhưng thù này, hắn không thể không trả.
Công Tôn Tuyết nghe Mộc Chiến trả lời, có chút thất lạc, nhưng cũng không nói gì. Nàng cảm giác như Mộc Chiến là người đã quyết định làm gì thì không ai có thể thay đổi được. “Vậy ta chờ ngươi ở Băng Tuyết Các.”
“Haha, được, lúc đó nhớ khoản đãi ta a !!” Mộc Chiến cười cười đáp.
Thế rồi, hai người lại tiếp tục trị thương, thương thế của bọn họ chưa hề lành sau đại chiến với tên lão ngũ hắc y nhân kia.
….
Trải qua hơn một tháng trong hang động, thương thế của Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết đã khá hơn rất nhiều. Mộc Chiến thì đã khôi phục lại được hoàn toàn sáu mươi cái lá của mình, hắn còn luyện hoá thêm Thiên Tinh Mộc mua được từ đấu giá hội Thiên Bảo Các, bây giờ hắn đã có sáu mươi lăm chiếc lá trong thụ tâm, thực lực lại được tăng lên một khoảng.
Công Tôn Tuyết thì đã khôi phục được tám thành thực lực, dù là Bán Nguyên Thần, thương thế của nàng quá nặng nên không thể khôi phục nhanh như thế. Đây là nhờ Mộc Chiến hỗ trợ nàng trong việc chữa thương.
Một tháng trong hang động, hai người vẫn luôn nói chuyện vui vẻ với nhau, mối quan hệ cũng khăng khít hơn rất nhiều.
Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, hôm nay là lúc Mộc Chiến hắn và Công Tôn Tuyết nàng phải rời đi.
Ngoài hang động, đứng trước cửa hang, Mộc Chiến đứng đối diện với Công Tôn Tuyết. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều chất chứa một điều gì đó khó nói.
Một hồi lâu sau, Mộc Chiến thở dài lên tiếng.
“Đến lúc rồi, phải đi thôi!”
Công Tôn Tuyết nghe vậy, cũng thở dài một hồi, hai mắt ửng đỏ, còn đọng một lớp màn sương, cắn chặt răng lao đến ôm thật chặt Mộc Chiến, thì thào.
“Vạn sự cẩn thận, ta chờ ngươi ở Băng Tuyết Các!!”
Mộc Chiến cảm nhận ôn nhu nhuyễn hương trong lồng ngực, cảm động không thôi, cũng không ngần ngại mà ôm lại nàng thật chặt.
Vô thanh thắng hữu thanh, hai người ôm nhau thật chặt trước cửa hang động chứa đầy kỷ niệm ấy.
Rất lâu sau, hai người tách nhau ra, Công Tôn Tuyết ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mộc Chiến một chút, sau đó liền thoắt một cái, biến mất đi đâu không còn bóng dáng tung tích nữa. Hiển nhiên, nàng không dám chần chờ, nếu không, sợ rằng nàng không đi được nữa.
Dù là như thế, Mộc Chiến dường như đã biết trước nên cũng không bất ngờ. Hắn hoá thành trạng thái Lục Biến, để mái tóc xanh dài tung bay, hai con mắt thâm thuý như phỉ ngọc nhìn thẳng về phía đường chân trời, sau đó toả ra khí tức Dung Huyết Cảnh hậu kỳ, cũng bay đi không ngần ngại..