Mộc Chiến sau khi rời đi khu vực hang động đầy kỷ niệm giữa hai người, hắn muốn đi hoàn thành chắp niệm của mình. Trong tay của hắn có địa đồ của Thiên Võ Đại Lục, nhưng hắn lại không đến Vân Lam Thành nơi mà La gia đang hoành hành, mà lại đến Hoàng Thành của Đế Quốc Sơn Vân.
Đơn giản vì với thực lực hiện giờ của hắn, muốn tiêu diệt hoàn toàn La gia thì thật sự là lực bất tòng tâm. La gia, không chỉ có một Hoá Đan Cảnh là lão tổ, còn có mấy Hoá Đan Cảnh khác nữa, với Dung Huyết Cảnh của hắn đi khiêu chiến một gia tộc như thế. Đùa à, có cần thiết phải muốn đi chịu c·hết nhanh như vậy không.
Do vậy, hắn liền tìm đến Hoàng Thành của Sơn Vân Đế Quốc, nơi này là nơi tập trung của rất nhiều tu sĩ, vừa có thể thám thính tin tức của La gia, vừa có thể kiếm thêm nhiều đồ vật có thể gia tăng thực lực. Với khả năng bản thân là tam giai luyện đan sư, hắn nghĩ việc kiếm tài vật gia tăng thực lực cũng không khó.
….
Sau mấy ngày bay ròng rã, cuối cùng Mộc Chiến cũng đã đến được Hoàng Thành của Sơn Vân Đế Quốc.
Bên ngoài Hoàng Thành của Sơn Vân Đế Quốc, khung cảnh toát lên sự hùng vĩ và kiên cố, phản ánh sự giàu có và quyền lực vô song của đế quốc. Những bức tường thành cao chót vót, được khắc họa trận pháp bảo hộ cực kỳ tinh vi, khiến cho bất kỳ kẻ địch nào cũng phải nản lòng khi có ý định xâm nhập.
Xung quanh Hoàng Thành, các dãy phố nhộn nhịp với dòng người từ khắp nơi đổ về, tạo nên một không khí tấp nập. Những thương nhân, tu sĩ và các thế lực nhỏ đều mong muốn tìm kiếm cơ duyên trong Hoàng Thành, nơi mà mọi bảo vật quý giá, đan dược và bí kíp tu luyện đều có thể tìm thấy với cái giá tương xứng.
Bên ngoài thành còn có các khu rừng nhỏ và thảo nguyên trải dài, nơi trú ẩn của một số tiểu yêu thú, vốn không phải là mối đe dọa quá lớn, nhưng vẫn cần cẩn trọng. Những kẻ mạnh mẽ thường chờ đợi ở đây để thăm dò các nhân vật quyền quý hay thậm chí săn tìm cơ hội để đột nhập vào Hoàng Thành. Tầng lớp tu sĩ bên ngoài thành luôn không ngừng tranh đấu để khẳng định vị trí trước khi bước chân vào trung tâm quyền lực của đế quốc.
Khi ánh nắng chiếu rọi lên những bức tường vững chãi của Hoàng Thành, Mộc Chiến bước đến cổng thành, nơi những tu sĩ canh giữ đứng sừng sững.
Hầu hết các thủ vệ ở đây đều là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong, một số ít là Tụ Linh bát, cửu trọng, đủ cho thấy độ phi phàm của Sơn Vân Đế Quốc.
Khi bước đến chiếc cổng cao lớn, oai nghi, Mộc Chiến bị một tên thủ vệ ngăn cản:
”Người đến khai báo danh tính, mục đích.”
”Tại hạ là Mộc Chiến, là tán tu, đến Hoàng Thành muốn tìm kiếm cơ duyên và có thể gặp gỡ những cao nhân tu sĩ.”
Mộc Chiến chắp tay khai báo, hắn cũng không lạ lẫm gì với những hoạt động này của thủ vệ. Nhưng mà khai báo cả mục đích vào thành, khiến hắn có chút không kịp phản ứng, đành bịa một lý do để nói vậy. Tìm kiếm cơ duyên có lẽ thật, nhưng còn học hỏi ? Buồn cười, thiên này ai đủ tư cách dạy ta!!
Dứt lời, Mộc Chiến toả ra khí tức của Dung Huyết Cảnh sơ kỳ, không giống ở Thương Lang Thành mà giữ ở Tụ Linh đỉnh phong.
Ở Hoàng Thành, cấp bậc tu sĩ cao hơn nhiều, Tụ Linh Cảnh dễ bị người bắt nạt lắm, nên tốt nhất để Dung Huyết sơ kỳ là an toàn nhất.
Tính cách Mộc Chiến vẫn là an toàn là trên hết, không muốn được vạn chúng chú mục. Nhưng mà lần này, có lẽ hắn tính hơi sai rồi..
Tên thủ vệ ngăn cản Mộc Chiến thấy hắn chỉ mới mười sáu tuổi thiếu niên lại bộc phát ra khí tức của Dung Huyết Cảnh liền kinh ngạc không thôi, ánh mắt lấp loé.
Hiển nhiên Mộc Chiến quên rằng, cho dù ở Hoàng Thành, dù cấp bậc tu sĩ có cao hơn, nhưng Dung Huyết Cảnh trẻ tuổi như hắn đây cũng chỉ là tồn tại ở các đệ nhất thiên tài ở các đại gia tộc trong Hoàng Thành.
Tên thủ vệ thấy vậy, liền chắp tay, không hỏi gì nữa mà nhường đường cho Mộc Chiến vào thành.
Mộc Chiến gật gật đầu, hắn cũng không nghĩ qua thành lại có thể dễ dàng vậy, đơn giản hơn Thương Lang Thành nhiều. Hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi vào thành.
Không bao lâu sau khi Mộc Chiến rời đi, tên thủ vệ hồi nãy đi đến một căn phòng trong khu cấm thành của cổng thành.
Căn phòng rộng lớn, với tường được xây bằng đá xanh cổ kính, tạo nên một không gian trang nghiêm nhưng cũng đầy u tịch. Ánh sáng phát ra từ những viên ngọc lấp lánh treo cao, soi rọi những bức tranh khắc họa những cảnh tượng huyền bí của các bậc tiền bối trong triều.
Ở trong căn phòng đó, có một vị nam tử trung niên, mặc bộ giáp tướng quân, đứng trang nghiêm ở góc phòng, như một vị thần bảo vệ. Bộ giáp của hắn lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ những viên ngọc, tạo nên vẻ uy nghiêm và mạnh mẽ.
Nam tử có khuôn mặt cương nghị, đôi mắt sâu thẳm như hố đen, chứa đựng hàng trăm năm kinh nghiệm và sự từng trải. Trên má hắn có vài đường nét hằn sâu, cho thấy những trận chiến ác liệt mà hắn đã trải qua. Mặc dù không nói, nhưng khí chất toát ra từ hắn khiến cho không gian xung quanh dường như chùng xuống, như thể mọi thứ đều phải cúi đầu trước sức mạnh của hắn.
Hắn chính là đại tướng quân của Sơn Vân Đế Quốc - Tư Không Hải, thực lực Linh Anh Cảnh sơ kỳ cường giả.
”Bẩm đại tướng quân, có một thiếu niên nhìn khá bình thường, khoảng mười sáu tuổi nhưng lại có thực lực Dung Huyết Cảnh sơ kỳ vừa mới vào thành.”
“Ồ, Dung Huyết sơ kì mười sáu tuổi? Người của thế lực nào?” Tư Không Hải lộ ra vẻ hứng thú một chút, hỏi.
“Bẩm đại tướng quân, hắn khai báo là một tán tu!” Tên thủ vệ kính cẩn đáp.
”Tán tu?” Tư Không Hải vuốt cằm một chút. “Cho người theo dõi hắn, nhớ không nên vọng động.”
”Vâng, đại tướng quân!” Tên thủ vệ chắp tay lĩnh mệnh, sau đó rời đi, để Tư Không Hải đang âm trầm lạnh lẽo.
Bình thường một đại tướng quân như hắn không phải làm những việc rách như quản người vào thành như thế nào, nhưng từ khi Sơn Vân Đại Đế ra ngoài một chuyến, trở về liền phân phó cho hắn đến canh gác ở cổng Hoàng Thành, nghiêm ngặt kiểm tra xem có những tu sĩ có dấu hiệu bất thường.
Dù là yếu tố nhỏ nhặt nhất, Tư Không Hải cũng không bỏ qua.
….
Những việc này, Mộc Chiến đều không hề hay biết.
Lúc này, hắn đang cảm thán trước khung cảnh của Hoàng Thành.
Mộc Chiến thấy những con đường lát đá cuội thẳng tắp, được trang trí bởi những hàng cây cổ thụ rợp bóng. Giữa không gian xanh tươi ấy, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao tỏa sáng như những ngọn sao giữa màn đêm, tạo nên một khung cảnh vừa trang nghiêm vừa huyền bí.
Dọc theo những con phố, các quán hàng san sát nhau, bày bán đủ loại hàng hóa từ thảo dược, dược liệu cho đến những món ăn truyền thống. Tiếng cười nói, tiếng rao hàng hòa quyện trong không khí, tạo nên âm thanh sôi động của cuộc sống thường nhật. Hương thơm của các món ăn hấp dẫn từ những quán ăn ven đường khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy thèm thuồng.
Giữa lòng hoàng thành, Hoàng Cung tỏa ra vẻ đẹp nguy nga, lộng lẫy. Những mái ngói uốn cong, được phủ vàng sáng chói, cùng với những bức tường khắc họa tinh xảo. Trên đỉnh cao nhất của cung điện, những lá cờ phấp phới trong gió, như khẳng định quyền lực của triều đại.
Nơi đó, chính là chỗ cư ngụ của Sơn Vân Đại Đế, một trong mười đại nhân vật phong vân của Thiên Võ Đại Lục.
Khuôn viên bên ngoài cung điện có những hồ nước trong xanh, được trang trí bằng hoa sen nở rộ.
Âm thanh róc rách của nước chảy hòa quyện với tiếng chim hót líu lo, tạo nên một không gian thư thái và bình yên. Dưới những tán cây lớn, những người dân thường tụ tập, bàn luận về các vấn đề trong thành phố, không khí như một bức tranh sống động về cuộc sống của người dân nơi đây.