Như thường lệ, Mộc Chiến hắn muốn đến Hoàng Thành để thăm dò tin tức, hắn liền tìm đến Nguyệt Hồn Lâu, tửu lâu sang trọng bậc nhất hoàng thành khi thăm hỏi một tu sĩ qua đường.
Bên ngoài, Tửu Lâu Nguyệt Hồn nổi bật với kiến trúc cổ kính, mái ngói đen tuyền uốn cong nhẹ nhàng như những làn sóng, cùng với những bức tường gỗ được chạm khắc tinh xảo, tạo nên vẻ đẹp sang trọng và bí ẩn.
Chiếc biển hiệu lớn treo lơ lửng, khắc nổi bật “Nguyệt Hồn Lâu” lấp lánh dưới ánh đèn lồng vàng ấm áp.
Mộc Chiến đi vào bên trong, không khí ấm áp và dễ chịu ngay lập tức bao trùm lấy Mộc Chiến. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng đỏ tạo nên một không gian dịu nhẹ, hài hòa với mùi hương thơm ngào ngạt của các món ăn được chế biến tinh tế. Những chiếc bàn gỗ được bài trí khéo léo, mang lại cảm giác gần gũi và thân thiện, tạo điều kiện cho thực khách dễ dàng trao đổi và giao lưu.
Những món ăn phong phú, từ những món thịt nướng đến các món ăn chay thanh đạm, đều được bày biện một cách tỉ mỉ, không chỉ ngon mắt mà còn hấp dẫn vị giác. Các tiểu nhị ăn mặc chỉnh tề, thân thiện, luôn sẵn sàng phục vụ và mang đến trải nghiệm tốt nhất cho khách.
Mộc Chiến tiến đến một vị trí, ngồi xuống, gọi một chút đồ nhắm và rượu mạnh nhâm nhi, vừa hóng hớt tin tức ở Hoàng Thành.
“Này ngươi nghe tin tức gì chưa, không đầy một tháng nữa Lăng Vân Học Viện bắt đầu tuyển sinh rồi!”
”Cái gì, sao Lăng Vân Học Viện lại tuyển sinh sớm thế, không phải còn hơn tận hai năm nữa mới đến lượt tuyển sinh sao?”
“Hừ, tên quê mùa, Lăng Vân Học Viên đã xác nhận, tin tức thiên chân vạn xác.”
Mộc Chiến nghe vậy cũng có một chút kinh ngạc, không nghĩ ra tại sao Lăng Vân Học Viện lại tuyển sinh sớm hơn, chẳng lẽ.. có liên quan đến đám người hắc y nhân kia sao?
Mộc Chiến suy diễn tất cả các tình huống, dù nắm không được nhiều thông tin, nhưng dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra đều liên quan đến những tên hắc y nhân đó, có lẽ Lăng Vân Học Viện cũng không phải là ngoại lệ.
“Khà khà, mặc kệ tuyển sinh sớm hay muộn, như vậy các thiên kiêu Hoàng Thành có thể hiển lộ tài năng rồi.”
“Lần này các ngươi nghĩ ai sẽ đạt được đệ nhất.”
”Khó mà đoán đấy, vì ngoại trừ Hoàng Thành của Sơn Vân Đế Quốc, các đại thiên kiêu bên Hoả Vân nghe bảo cũng tiến hành tuyển sinh.”
“Đúng, nhưng những đại thiên kiêu trong Hoàng Thành chúng ta cũng không hề thua kém. Nghe bảo Lãnh Thiên Kiêu của Lãnh gia, thực lực đã đạt đến Dung Huyết trung kỳ, hắn mới chỉ có hai mươi mốt tuổi.”
“Đừng quên, Tô Nguyệt Huyên của Tô gia chỉ mới hai mươi tuổi mà đã là Dung Huyết sơ kì. Còn có Trương Minh Hạo của Trương gia, Hàn Vân Bạch của Hàn gia đều đã Dung Huyết Cảnh khi mới chỉ mười chín tuổi kìa.”
”Quái thật, không nghĩ mấy người này thiên phú kinh hãn đến như vậy, lúc bằng tuổi bọn họ, ta mới Tụ Linh nhị trọng thôi đấy.”
”Thế đã là gì, ta còn nghe phong phanh, Tam hoàng tử Sơn Minh và Tứ công chúa Sơn Linh đã đạt đến Dung Huyết sơ kì khi mới mười tám tuổi thôi đấy.”
”Cái gì, còn trẻ hơn cả Tô Nguyệt Huyên nữa sao?? Mấy người này tu luyện kiểu thế nào vậy!!”
Mộc Chiến lặng lẳng thám thính tin tức, ở đây tu sĩ có người nói to, có người thì thầm, nhưng với thính lực của hắn, kèm theo linh hồn đã đạt đến tam giai sơ kỳ, việc nghe những cuộc trò chuyện này không thể nào rõ ràng hơn.
Hắn âm thầm nhớ những cái tên thiên kiêu này, không phải để mắt đến đám người bọn họ, đùa, bọn họ mặc dù còn trẻ hơn Công Tôn Tuyết, nhưng nàng đã là Linh Anh Cảnh đỉnh phong, à không, phải là Bán Nguyên Thần, có lẽ sẽ đạt đến Nguyên Thần Cảnh nhanh thôi. Công Tôn Tuyết đã không còn thuộc thế hệ thiên kiêu nữa, mà nàng là yêu nghiệt, có đủ tư cách và thực lực bình khởi bình toạ với mấy đại nhân vật ở Thiên Võ Đại Lục.
Hắn nhớ bọn họ không phải gì, chỉ là mong né bọn hắn ra xa một chút. Đụng đến mấy người này, nhỡ có mâu thuẫn gì, thắng lợi dễ bị vạn người chú mục, trở thành tâm điểm bàn tán của tu sĩ như bây giờ. Thua thiệt có lẽ sẽ không sao, nhưng hắn khó chịu a. Thua cường giả còn được, chẳng lẽ Mộc Chiến thua thiên kiêu hay sao? Có lẽ sẽ có, nhưng không phải mấy tên này.
Do vậy, chú ý bọn hắn mà né né ra, trăm lợi mà không hại, yên yên ổn ổn mà tu luyện, nâng cao cảnh giới.
Mộc Chiến âm thầm lặng lẽ nhấp rượu, tiếp tục lắng nghe xem có những tên nào cần ghi nhớ không.
“Vậy ngươi có biết, tứ hoàng tử Hoả Thần Vũ của Hoả Vân Đế Quốc thực lực đã đạt đến Dung Huyết trung kì rồi không, còn muội muội của hắn, ngũ công chúa Hoả Nguyệt Vân cũng đã Dung Huyết sơ kỳ rồi.”
“Chưa kể Vân Hạo Thiên của Vân gia, Kỷ Tinh Huy của Kỷ gia, Lục Phong Tường của Lục gia không thể khinh thường được.”
Rất nhiều cái tên được đưa ra, rất nhiều thiên tài của các đại gia tộc lừng lẫy của hai đại đế quốc sắp sửa có một hồi long tranh hổ đấu trong Lăng Vân Học Viện. Mộc Chiến âm thầm đánh giá, cứ nháo sự đi, ta quan chiến là hay nhất, hắc hắc.
Ầy, nhưng khoan đã, hình như ta cảm thấy có điều gì không đúng. Mười tám tuổi, Dung Huyết sơ kỳ đã được nhiều người để ý đến vậy sao, là do thực lực hay do gia thế? Nếu là gia thế thì không sao, nhưng nếu là thực lực thì…
Con moẹ nó hớ rồi, mình chỉ mới mười sáu tuổi lại hiển lộ ra Dung Huyết sơ kì, không biết có gây nên sự chú ý của ai không nữa.
Aiz, đành cầu nguyện vậy. Tinh Vũ lão ca, Luân Trường Thiên lão ca, Phật Ma Tâm lão ca, Huyễn Thiên Cơ lão ca, phù hộ cho tiểu đệ đi. Hắn chắp tay thành khẩn cầu nguyện.
Mộc Chiến nắm được sơ lược thông tin cần thiết phải nghe, những vấn đề còn lại của những tu sĩ cũng lui tới một ít cơ duyên, rồi săn bắt yêu thú như thế nào,..
Hắn không có hứng thú với những điều như thế này, liền rời đi Nguyệt Hồn Lâu.