Khi Mộc Chiến quan sát khắp Nguyệt Liễu Hồ, cũng là lúc đoàn người tấp nập mà đến. Những tiểu tu sĩ như Mộc Chiến không có thanh danh, không có gia thế, cũng không có thực lực chỉ có thể ngồi ở bờ rìa của hồ.
Lúc này, từng thiên kiêu lần lượt xuất hiện, mang theo khí thế không thể xem thường. Trong đêm hội, ánh mắt mọi người dường như tập trung vào những nhân vật nổi bật nhất của hoàng thành.
“Nhìn kìa, đó là Lãnh Thiên Kiêu của Lãnh gia!!”
“Ồ, bên cạnh hình như là Trương Minh Hạo của Trương gia, còn có Hàn Vân Bạch của Hàn gia.”
“Ngươi mù mắt chó đi, không thấy tam hoàng tử Sơn Minh đấy à!!”
Lãnh Thiên Kiêu, một cái tên đã vang danh khắp Sơn Vân Đế Quốc, hai mươi mốt tuổi đã là Dung Huyết Cảnh trung kì, bước vào yến tiệc với dáng vẻ lạnh lùng, tựa như gió tuyết phương Bắc. Trên người hắn mặc một bộ trường bào trắng, hoa văn tinh xảo thêu chìm, càng tôn lên khí chất băng lãnh, không để ai đến gần.
Lãnh Thiên Kiêu, với thiên phú kiếm thuật siêu phàm là kẻ mà bất kỳ đối thủ nào cũng phải e ngại. Thanh kiếm trên lưng hắn đã từng khiến vô số tu sĩ phải khuất phục.
Theo sau là Trương Minh Hạo, một thiên tài của Trương gia đạt Dung Huyết Cảnh sơ kì khi chỉ mới mười chín tuổi, người mang vẻ ngoài rực rỡ và hào hoa, như một ngôi sao sáng giữa đêm đen. Võ kỹ cường hoành và nội lực thâm hậu đã giúp hắn đứng vững trong thế giới đầy biến động của giới thiên kiêu.
Hàn Vân Bạch, lại là một thiên kiêu khác biệt hoàn toàn. Hắn xuất thân từ gia tộc Hàn, nổi danh với Băng thuộc tính. Hàn Vân Bạch có dung mạo thanh tao, thoạt nhìn có phần yếu nhược, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt u tịch ấy là một nội lực vô cùng đáng sợ. Khí thế băng lãnh và kiếm khí của hắn khiến người ta phải rét lạnh. Chỉ cần một cái liếc mắt, đã khiến kẻ yếu bóng vía run rẩy.
Không kém phần uy nghi, Tam Hoàng Tử Sơn Minh xuất hiện trong bộ giáp vàng lấp lánh, trên tay cầm trường thương.
Đôi mắt hắn đầy uy lực, mang theo một loại áp lực vô hình khiến người khác không dám xem thường. Dòng máu hoàng tộc chảy trong người khiến Tam Hoàng Tử tỏa ra khí chất vương giả, mỗi bước đi của hắn đều như khắc lên mặt đất một dấu ấn quyền uy.
Hắn là người được nhiều thế lực quan tâm, bởi tài năng và khả năng chỉ huy xuất chúng, đồng thời là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế tương lai.
Bốn vị thiên kiêu, mỗi người một vẻ, nhưng không ai thua kém ai. Khi họ tiến vào yến tiệc bên bờ Nguyệt Liễu Hồ, từng bước chân của họ làm cả không gian như chấn động, bầu không khí đêm nay dần trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Không ngờ đến tận bốn đại thiên kiêu của Hoàng Thành lại đến Thanh Hương Yến này!”
“Ngươi đùa sao, thất đại hoa khôi, người nào cũng đều băng thanh ngọc khiết, là đối tượng truy cầu của rất nhiều người đấy!”
“Nghe bảo Lãnh Thiên Kiêu đã truy cầu Liễu tiên tử nhiều năm rồi, nhưng hình như vẫn chưa thành công thì phải?!”
“Hắc! Đâu chỉ Lãnh Thiên Kiêu, toàn bộ nam nhân trong Hoàng Thành đều có ý truy cầu các nàng ấy, không thấy tam hoàng tử Sơn Minh, Trương Minh Hạo, Hàn Vân Bạch đều đã tới kia sao!!?”
Mộc Chiến ngồi giữa một rừng tu sĩ, tay nhấp từng ngụm rượu, nghe những lời bàn tán xung quanh. Hắn cũng muốn chiêm ngưỡng một chút nhan sắc của Liễu Tuyết Nghi đẹp như thế nào mà được các thiên tài Hoàng Thành phải đến dự yến hội thế này.
Các thiên tài Hoàng Thành bước vào như chúng tinh phủng nguyệt, thu hút mọi ánh mắt của những người có mặt ở Nguyệt Liễu Hồ.
Bọn hắn đi từng bước từng bước đến vị trí khách quý ở trung tâm giữa hồ, nhẹ nhàng ngồi xuống trên những vị trí đã được xếp sẵn.
Không qua bao lâu, từ trên đài cao nhất, ánh sáng mờ ảo dịu dàng tỏa ra, một bóng dáng mảnh mai từ từ hiện lên, như hòa quyện với ánh trăng thanh tịnh giữa trời đêm.
Đó chính là Liễu Tuyết Nghi, một trong Thất Đại Hoa Khôi của Thiên Hoa Lâu, xuất hiện với vẻ đẹp tựa tiên nữ giáng trần, khiến mọi ánh nhìn đều bị cuốn hút.
Bước chân nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, chiếc váy lụa trắng tinh khôi tung bay, mỗi bước chân đều để lại một làn khí lạnh mỏng manh quanh quẩn.
Mái tóc đen mượt như suối chảy xuống ngang eo, cài trên đó một chiếc trâm bạch ngọc thanh thoát, phản chiếu ánh sáng từ đèn lồng treo cao. Khuôn mặt nàng trắng nõn như ngọc, đôi mắt phượng tinh anh ẩn chứa một thần thái vừa thanh tao vừa xa cách, như thể không gì trên thế gian có thể làm lay động được nàng.
Chiếc quạt lông trắng nhẹ nhàng được nàng nâng lên, che nửa khuôn mặt, khiến vẻ kiêu sa càng thêm phần bí ẩn.
Ánh sáng từ ngọc thạch trên đài càng khiến nàng nổi bật giữa khung cảnh tiên cảnh này, như một đóa hoa băng tuyết nở rộ trong đêm đông.
Tiếng thì thầm từ những vị khách phía dưới vang lên không ngớt, nhưng không ai dám thốt lên quá lớn, bởi sự xuất hiện của nàng đã khiến bầu không khí trở nên trang nghiêm lạ thường.
Liễu Tuyết Nghi đứng đó, tựa như tiên nữ giữa trời, ánh mắt vô cảm, nhưng trong từng cử chỉ lại toát ra một khí chất cường giả ngầm, vừa tao nhã vừa nguy hiểm. Ở yến hội này, nàng chính là trung tâm, là ngôi sao sáng nhất trong màn đêm.