Mộc Chiến trong đám người nhìn thấy Liễu Tuyết Nghi, trong mắt cũng toả ra vẻ kinh diễm. Nàng mặc dù không đẹp bằng Công Tôn Tuyết, Dao Hi Nguyệt, nhưng vẫn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành vạn dặm có một.
Liễu Tuyết Nghi đứng uyển chuyển trên đài cao, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc vang lên, nhưng lại mang theo uy nghi không thể chối cãi. Nàng khẽ cúi đầu, đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng, gương mặt kiều diễm ẩn hiện sau chiếc quạt lông trắng.
“Đa tạ chư vị đã đến dự sinh thần của tiểu nữ hôm nay. Tấm lòng của chư vị, Tuyết Nghi xin ghi tạc trong tâm.”
Lời nói của nàng vừa dứt, không gian trở nên yên ắng một cách kỳ lạ. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên nàng, trong đó có không ít thiên kiêu.
Người đầu tiên bước lên là Lãnh Thiên Kiêu, đệ nhất thiên kiêu của Lãnh gia. Trong tay hắn là một hộp gỗ tinh xảo, mở ra, bên trong là một viên ngọc tinh thể màu đỏ rực, phát ra hỏa khí hừng hực.
“Lãnh mỗ xin tặng Tuyết Nghi tiểu thư viên Hỏa Linh Châu, kính chúc tiểu tư thực lực gia tăng, sớm ngày đột phá.”
Hoả Linh Châu, tam giai hạ phẩm pháp bảo có thể gia tăng hỏa hệ linh lực, bảo hộ thần hồn giúp tăng cường hồn lực.
Lãnh Thiên Kiêu đưa mắt quét qua đám đông, ánh nhìn đầy thách thức, dường như muốn nói rằng không ai có thể vượt qua hắn về mặt lễ vật.
Ngay sau đó, Hàn Vân Bạch của Hàn gia đứng lên, hắn khoác áo trắng thanh nhã, với thần thái lạnh lùng như tuyết. Hắn khẽ cười nhạt khi nhìn Lãnh Thiên Kiêu, rồi tiến về phía trước, mang theo một viên ngọc băng xanh lấp lánh như ánh trăng mùa đông.
“Hàn mỗ không dám so bì với Hỏa Linh Châu, nhưng viên Băng Tâm Ngọc này sẽ giúp Tuyết Nghi cô nương thanh lọc tâm thần, giữ cho tâm trí luôn thanh tịnh, không bị tâm ma q·uấy n·hiễu.”
Hàn Vân Bạch nhấn mạnh lời cuối, đôi mắt băng lãnh khẽ liếc qua Lãnh Thiên Kiêu, rõ ràng là có ý khiêu khích. Không khí trong yến hội lập tức trở nên căng thẳng, các thiên kiêu như đang ngầm so tài, không ai chịu thua kém ai.
Trương Minh Hạo từ Trương gia tiếp lời, hắn nhẹ nhàng tiến lên với nụ cười nhàn nhạt, nhưng ẩn chứa sự sắc bén. Trong tay hắn là một thanh kiếm nhỏ bằng bạc, toát ra linh khí bén nhọn.
“Sinh thần của Tuyết Nghi tiểu thư tất phải có lễ vật tương xứng. Đây là Ngân Phong Kiếm, một thanh kiếm có thể bảo hộ tiểu thư khỏi nguy hiểm bất ngờ.”
Băng Tâm Ngọc, Ngân Phong Kiếm đều là bảo vật nhị giai đỉnh cấp, dù thua kém một chút Hoả Linh Châu của Lãnh Thiên Kiêu, nhưng lại phù hợp với Dung Huyết Cảnh tu sĩ sử dụng.
Dù ở gia tộc bọn hắn, những thứ này có thể chẳng là gì, nhưng dù sao cũng là những bảo vật hiếm có, nằm trong giới hạn cao nhất mà bọn hắn có thể lấy ra được.
Phía dưới đài, Mộc Chiến ngồi ở một góc khuất, quan sát tất cả mọi chuyện với ánh mắt lạnh nhạt. Hắn đến đây không phải để tham dự vào cuộc đấu tranh giữa các thiên kiêu, nhìn mấy người này hiềm khích với nhau cũng khá thú vị.
Ánh mắt của Mộc Chiến lướt qua trung tâm của bữa tiệc, nơi Liễu Tuyết Nghi đứng đó như một tiên nữ từ chốn thần tiên, nhẹ nhàng tiếp nhận từng lễ vật.
Nàng không tỏ ra thiên vị ai, nụ cười của nàng vẫn như nước chảy mây trôi, nhưng Mộc Chiến cảm nhận rõ sự kiên định ẩn sâu trong đôi mắt của nàng. Nàng không phải là người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những lễ vật xa hoa hay những lời lẽ hoa mỹ.
“Tiểu nữ xin được cảm tạ đến Lãnh công tử, Trương công tử, Hàn công tử, xin chúc ba vị công tử có một buổi tối thật vui vẻ.”
Không khí tại yến hội càng trở nên căng thẳng khi Tam hoàng tử Sơn Minh bước lên. Với khí chất vương giả, hắn không chỉ đại diện cho hoàng thất mà còn là một trong những thiên kiêu được mọi người ngưỡng mộ.
Hắn tiến đến trước mặt Liễu Tuyết Nghi, cúi người trao cho nàng một hộp gấm nhỏ, nhưng chứa đựng bên trong là Thiên Hồn Băng Tâm Phù, một bảo vật hiếm có.
“Phù này có thể bảo hộ linh hồn, ngăn chặn bất kỳ công kích hồn lực nào. Chúc Tuyết Nghi tiểu thư sinh thần vui vẻ,” Sơn Minh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tự tin.
Những lời nói của Tam hoàng tử vừa dứt, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Bất kể là Lãnh Thiên Kiêu, Hàn Vân Bạch hay Trương Minh Hạo, trong lòng đều dấy lên sự cảnh giác.
Sơn Minh không chỉ đại diện cho hoàng thất mà lễ vật hắn mang đến còn vượt xa sự mong đợi, khiến các thiên kiêu khác không khỏi dè chừng.
”Thiên Huyền Băng Tâm Phù??’ Có một tu sĩ hiểu biết hét lớn.
Thiên Huyền Băng Tâm Phù, tam giai trung phẩm phù chú, được vẽ bằng bút pháp cổ xưa, hấp thu tinh hoa từ băng tuyết vạn năm trên Thiên Huyền Sơn.
Thiên Huyền Băng Tâm Phù có khả năng giúp người sở hữu tăng cường độ tinh khiết của linh hồn, ổn định tâm trí trong những thời khắc tu luyện khó khăn. Khi kích hoạt, đạo phù này còn tạo ra một lớp hộ thể băng linh bảo vệ, có thể chống đỡ một kích từ Hoá Đan Cảnh đỉnh phong.
Mộc Chiến ngồi quan sát cũng phải hít nhẹ một chút. Hắn không bất ngờ vì bảo vật, mà bất ngờ vì mức độ truy cầu của mấy tên công tử ca này. Không nghĩ mấy tên này còn đem cả những bảo vật tam giai đi tán gái, thứ đó Hoá Đan Cảnh cũng có thể sử dụng được a.
“Thứ này rất quý trọng, đa tạ Tam Hoàng Tử, tiểu nữ xin khắc ghi phần ân tình này vào trong lòng.”
Liễu Tuyết Nghi cũng bất ngờ một chút. Phù lục khá quý hiếm, Thiên Võ đại lục có rất ít Phù Sư, đặc biệt là những Phù Sư có thể vẽ ra phù lục tam giai.
Phù lục so với pháp bảo thì có hạn chế ở số lần sử dụng, nhưng nó lại có uy lực mạnh hơn nhiều so với pháp bảo, không cần thiết tiêu tốn linh lực để kích hoạt, mà cũng cần ít nguyên liệu để chế tạo hơn pháp bảo.
Do đó, phù lục về cơ bản cũng không thua kém pháp bảo quá nhiều, chỉ là phù sư quá mức quý hiếm mà thôi.
”Không cần khách khí, Tuyết Nghi tiểu thư vui là được.” Tam hoàng tử Sơn Minh mặt nở một nụ cười đầy hoà ái về phía Liễu Tuyết Nghi, khiến miệng nàng giật giật một chút, người ta khen ngươi có chút vậy mà cần nở phồng cả lỗ mũi lên như vậy sao.
Liễu Tuyết Nghi thi lễ một cái, sau đó quay trở lại thạch đài. Lúc này, đám tu sĩ ở rìa bờ hồ bắt đầu nhao nhao đến tặng quà cho Liễu Tuyết Nghi, nhưng cũng không được tặng trực tiếp cho nàng, mà thông qua năm thị nữ ở cạnh bên.
Do số lượng tu sĩ quá đông, Liễu Tuyết Nghi cũng không thể quản hết được, nên nàng chỉ có thể tiếp những vị khách quý mà thôi. Đám đông cũng hiểu được điều này, nên không ai trách cứ gì nàng, chỉ muốn dâng quà tặng lên, hi vọng được giai nhân để ý.
Rất nhiều đồ vật được đưa lên, đan dược, pháp bảo, tài vật,… nhưng chủ yếu cũng là nhất giai, một số ít là nhị giai, nhưng tác dụng thua kém xa so với những đồ vật của các thiên kiêu Hoàng Thành trao tặng.
Hiển nhiên là với thân phận và địa vị của bọn hắn, được phép đến tham dự sinh thần của một trong thất đại hoa khôi của Thiên Hoa Lâu cũng là ngoài ý muốn rồi.
Thiên Hoa Lâu cũng là một trong những thế lực cường hãn, không thua kém các đại gia tộc trong Hoàng Thành tí nào, do đó, thất đại hoa khôi mới có địa vị cao như vậy.