Mộc Chiến cũng không ngoại lệ, hắn đưa cho một thị nữ một bình đan dược Hồi Xuân Đan tám thành dược hiệu, không hơn cũng không kém quá nhiều so với các tu sĩ ở đây.
Nhưng mà nghĩ lại, Mộc Chiến cũng nghèo rách chứ có gì đâu mà cho. Mặc dù hắn có Tam giai linh hồn lực, nhưng hắn không có đan phương để luyện chế ra các loại tam giai đan dược.
Mà dù có Tam giai đan dược, hắn cũng không tặng, làm thế chả khác gì nói với mọi người ta là Luyện Đan Sư Tam giai, lúc đó phiền phức lớn lắm.
Vậy nên, sau khi tặng quà xong, hắn lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình, không gây bất cứ sự chú ý nào.
Nhưng có người lại không hề giống hắn…
Mộc Chiến vừa trở về chỗ ngồi không lâu, một thanh niên có vẻ ngoài bình thường, bỗng chốc trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Hắn vừa xuất hiện với một món quà không ngờ dành tặng Liễu Tuyết Nghi — một viên đan dược màu ngọc lục, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trong suốt như pha lê.
“Ta muốn đích thân tặng cho Liễu tiểu thư viên Tụ Nguyên Đan này.”
Tên thanh niên vừa dứt lời, đám người tu sĩ đều như hoá đá. Nghe đồn rằng đây là một loại đan dược hiếm có, có khả năng gia tăng bốn thành hoá nguyên đan cho tu sĩ Dung Huyết đỉnh phong.
Món quà này được đưa ra, khiến không chỉ Liễu Tuyết Nghi, mà tất cả những người có mặt đều chấn kinh, tựa như một cú sốc đánh thức mọi người khỏi những cuộc tranh luận hời hợt.
“Con moẹ nó đại gia! Vậy mà có người tặng Tụ Nguyên Đan thật hay sao?”
”Tên kia là ai mà có thể tặng Liễu tiên tử một viên đan dược quý giá như vậy?”
“Trời ơi! một viên Tụ Nguyên Đan có thể tương đương với một cường giả Giả Đan đấy.”
Đám đông nháo nhào kích động nói. So với Tụ Nguyên Đan, đồ vật mà bọn hắn tặng quả thật có chút rác rưởi. Thậm chí, mấy loại đồ vật của các thiên kiêu cũng không quý giá bằng.
Quy cho cùng vẫn là vật ngoại thân, tu vi mới là thực lực chân chính.
”Cái này…” Liễu Tuyết Nghi cũng rất bất ngờ, không nghĩ rằng lại có người tặng cho nàng viên đan dược quý giá thế này.
Phải biết, Tụ Nguyên Đan chỉ có những Tam giai Luyện Đan Sư mới có thể luyện chế ra được. Một số Tam giai Luyện Đan Sư có đủ cả tư cách đàm đạo với Linh Anh Cảnh cường giả đấy.
Đối với những thế lực như Thiên Hoa Lâu, Hoá Đan Cảnh chính là lực lượng trung kiên nhất, Linh Anh Cảnh sẽ không tuỳ tiện xuất đầu lộ diện.
Với thân phận của Liễu Tuyết Nghi, một viên Tụ Nguyên Đan có lẽ người ngoài sẽ nghĩ là không là gì, nhưng ngược lại nó đối với nàng có rất lớn ý nghĩa.
Thiên Hoa Lâu, nói cho cùng cũng không phải gia tộc của nàng, muốn có được viên Tụ Nguyên Đan này thì phải có những cuộc cạnh tranh khốc liệt, vì ngoại trừ nàng, còn sáu đại hoa khôi khác nữa đấy.
Bây giờ, viên đan dược ấy lại được tặng như thế cho nàng, khiến nàng cũng có chút bối rối.
Nhận ra sự bối rối của Liễu Tuyết Nghi, thanh niên khoác khoác tay nói: “Liễu tiểu thư đừng vội vàng từ chối, đây chỉ là một chút lòng thành của mỗ, hi vọng Liễu tiểu thư vui vẻ là được”
“Vậy xin đa tạ công tử, ân tình này Tuyết Nghi xin nhận, không biết quý danh của công tử là …” Liễu Tuyết Nghi thi lễ một cái cũng chấp nhận món quà của thanh niên, hiển nhiên nàng cũng không muốn từ chối món quà quý giá này.
Thanh niên nghe thấy Liễu Tuyết Nghi hỏi tên, trong lòng mừng như mở cờ. “Tại hạ là Tần Vũ của Tần gia ở Vạn Đạo Thành, nay đến Hoàng Thành để chuẩn bị đến Lăng Vân Học Viên để tuyển sinh.”
Liễu Tuyết Nghi nghe vậy, liền gật gật đầu, sau đó phân phó thị nữ chuẩn bị một bộ bàn ghế khách quý khách cho Tần Vũ, hiển nhiên món quà quý giá của hắn đã khiến nàng có ánh nhìn khác về hắn.
“Tần Vũ, thì ra hắn chính là Tần Vũ ở Vạn Đạo Thành!!” Một tên tu sĩ cạnh Mộc Chiến nghe đối thoại giữa hai người họ, liền lập tức nhận ra thân phận của Tần Vũ.
“Thật?? Là cái tên Tần Vũ gây náo động ở Vạn Đạo Thành kia sao?”
“Này này, các ngươi biết gì thì nói đi.” Một tên khác khó chịu nói một tiếng.
”Tên nhà quê này, ngươi không biết bên Vạn Đạo Thành đột nhiên xuất hiện một tuyệt thế thiên tài trăm năm có một Tần Vũ sao? Nhưng điều kì quái là trước đây, họ chỉ biết Tần Vũ của Tần gia chỉ là một phế vật linh căn tư chất thấp, không thể nào tu luyện được. Ấy vậy mà chỉ sau một đêm, hắn như trở mình, hoá thành một Dung Huyết trung kì tu sĩ, đánh bại tất cả thiên tài khác của Vạn Đạo Thành.”
”Nghe bảo còn phế đi thiếu chủ Cố Thiên của Cố gia, khiến hai đại gia tộc suýt nữa xảy ra đại chiến.”
Đám người tu sĩ xầm xì liên tục về truyền kì của Tần Vũ, âm thanh bọn họ không lớn không nhỏ, nhưng tất cả đều lọt vào tai của Tần Vũ, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, chậm rãi nhấp một ngụm rượu, như thế hắn không phải đang là nhân vật được bàn tán vậy.
Mộc Chiến ở trong đám người, nghe rõ mồn một từng chữ, nhìn kỹ Tần Vũ một chút. Hắn khoác trên mình một bộ trường bào màu xám tro, không điểm xuyết hoa văn tinh xảo, chỉ là loại y phục giản dị thường thấy nơi dân dã.
Khuôn mặt hắn thanh tú, ngũ quan cân đối nhưng không nổi bật. Dáng người trung bình, không cường tráng như những võ giả khác, cũng chẳng toát lên uy áp hay khí tức đặc biệt nào.
Mọi thứ về Tần Vũ dường như đều chìm vào lặng lẽ, không khác mấy so với một người bình thường không có tu vi. Điều đặc biệt ở hắn chính là đôi mắt. Đôi mắt của Tần Vũ sâu thẳm, như ẩn chứa một biển trời không đáy, mang theo cảm giác huyền bí và thông tuệ.
Với dáng vẻ bình thường của Tần Vũ, không ai nghĩ đến hắn lại có một cố sự truyền kì như thế, cũng không nghĩ với gia thế của hắn có thể dễ dàng đem một viên Tụ Nguyên Đan ra tặng cho người khác dễ dàng một cách như vậy.
Hắn còn gia tộc của hắn mà, chẳng lẽ hắn không thể đem tặng cho gia tộc của hắn sao?
Phải biết, Vạn Đạo Thành cũng chỉ là một thành trị quản hạt của Sơn Vân Đế Quốc, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Hoá Đan Cảnh cường giả mà thôi.
Điều này làm cho tất cả phải suy nghĩ, nhưng cũng không ai hỏi Tần Vũ.
Nhìn dáng vẻ phong vân khinh đạm của hắn, dường như hắn đang có chứa một bí mật kinh khủng nào đó mà không hề sợ người khác dòm ngó.
Mộc Chiến cũng giống như mọi người, không thể không thắc mắc. Nếu giả sử, Tần Vũ tặng cho Tụ Nguyên Đan cho Liễu Tuyết Nghi là viên đan dược dư ra sau khi phân phát hết cho gia tộc, vậy thì không biết Tần gia của hắn có thể sinh ra được bao nhiêu Hoá Đan Cảnh cường giả nữa.
Tuy nhiên, không hiểu sao, khi Mộc Chiến nhìn về phía Tần Vũ, hắn có một cảm giác chán ghét cực độ, có ham muốn diệt sát đối phương, không muốn cho Tần Vũ tồn tại trên đời này. Cảm giác này giống như hắn đối với La Hình của La gia vậy, là thâm thù đại hận.
Mộc Chiến kì quái không hiểu sao, rõ ràng lần đầu tiên gặp Tần Vũ, nhưng cảm giác này của hắn rất là mãnh liệt, hận không thể lao lên cho Tần Vũ một đấm.