Tần Vũ nhâm nhi rượu, không thèm để nghĩ đến mọi người xung quanh, chỉ tập trung vào Liễu Tuyết Nghi. Có lẽ hắn cũng đã nuôi mộng với nàng từ lâu lắm rồi.
Nhưng, khi ánh mắt của Mộc Chiến rơi trên người hắn, Tần Vũ liền quay ngoắc người lại, nhìn thẳng lại Mộc Chiến.
Hai người nhìn nhau, không nói một lời, nhưng bầu không khí giữa họ lại căng như dây đàn, như có thâm cừu đại hận chất chứa từ kiếp trước. Mộc Chiến không cần nói ra cũng biết, đối diện hắn là một kẻ không đội trời chung, một kẻ mà hắn tuyệt không thể tha thứ.
Tần Vũ khá kỳ quái nhìn Mộc Chiến, Mộc Chiến cũng vậy nhìn hắn. Hai người bọn hắn đều nghi hoặc khó hiểu nhìn nhau như vậy.
Nhưng khi Mộc Chiến chưa kịp nói gì thì có những âm thanh khó chịu đã lên tiếng:
“Không phải đây là Tần thiếu chủ của Tần gia ở Vạn Đạo Thành sao, sao hôm nay lại có nhã hứng đến Thiên Hương Yến vậy?”
Tứ đại thiên kiêu từ lúc Tần Vũ bước lên đã bắt đầu có chút khó chịu, nhất là khi Tần Vũ tặng viên Tụ Nguyên Đan cho Liễu Tuyết Nghi khiến bọn hắn xấu mặt, làm bọn hắn rất là bực bội.
Lãnh Thiên Kiêu, với đôi mắt lạnh lẽo như băng sương, khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm nhìn về phía Tần Vũ. Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng nói đầy ngạo nghễ vang lên:
“Chỉ là một viên Tụ Nguyên Đan, mà cũng khiến ngươi tự tin đến vậy sao? Ngươi nghĩ rằng một món quà như thế có thể lay động lòng người ở đây sao? Thật không biết tự lượng sức!”
Tam Hoàng Tử Sơn Minh, vốn là người mang lòng kiêu hãnh với xuất thân hoàng tộc, cũng không thể ngồi yên. Ánh mắt đầy quyền uy của hắn lướt qua Tần Vũ, mang theo chút khinh thường. Hắn cười nhạt, giọng nói trầm ổn nhưng đầy mỉa mai:
“Ngươi từ đâu đến mà dám tặng một món quà như vậy giữa yến hội của Tuyết Nghi tiểu thư? Chẳng lẽ ngươi tưởng chỉ cần một viên đan dược, có thể khiến mọi người ở đây phải cúi đầu trước ngươi sao?”
Âm thanh khó chịu của hai thiên kiêu vang vọng khắp yến hội, khiến bầu không khí bỗng chốc trầm xuống. Các tu sĩ xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, ánh mắt tò mò và hứng thú dần tập trung vào Tần Vũ, không ai muốn bỏ lỡ màn đối đầu này.
Một bên là Lãnh Thiên Kiêu và Tam Hoàng Tử, hai thiên kiêu mạnh mẽ đứng đầu, bên kia là Tần Vũ, đệ nhất thiên tài ở Vạn Đạo Thành.
Tần Vũ nghe hai người nói, liền dời ánh mắt phía Mộc Chiến, hướng về tứ đại thiên kiêu Hoàng Thành nói, chắp tay nói:
”Chư vị, tại hạ không có ý gì ngoài muốn hỗ trợ Liễu tiểu thư sớm đột phá Hoá Đan Cảnh, nếu Liễu tiểu thư thực lực tăng trưởng, mọi người cùng vui có phải không?”
Bốn người nghe vậy liền hừ một tiếng, không nghĩ Tần Vũ lại lôi cả Liễu Tuyết Nghi vào, nếu như tiếp tục truy cứu mà nói, chẳng phải là tát vào mặt của Liễu Tuyết Nghi hay sao?
Nhưng bọn hắn cũng không nuốt trôi cục tức này, bọn hắn đường đường là những người đứng đầu ở thế hệ trẻ tuổi ở Hoàng Thành, giờ lại để cho một tên nào đó ở thành trì phụ thuộc Vạn Đạo Thành tới đây phô trương, làm sao để bọn hắn có thể nhịn được.
Hàn Vân Bạch lập tức nói:
“Nghe bảo Tần thiếu chủ là đệ nhất thiên tài ở Vạn Đạo Thành, không biết có nhã hứng luận bàn một phen?”
Tần Vũ nghe thế bỗng híp mắt lại, nhìn về phía Hàn Vân Bạch, chậm rãi nói:
“Ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Hàn Vân Bạch giận tím mặt, hắn đường đường là một trong tứ đại thiên kiêu của Hoàng Thành, nào bị người khác khinh thị như thế.
Vậy mà ngay bây giờ Tần Vũ này dám xem thường hắn như thế, lại còn cả trước mặt của Liễu Tuyết Nghi, hắn không nhịn được quát:
“Có gan thì nhận lời khiêu chiến!”
Tần Vũ lạnh nhạt cười một tiếng, quay sang Liễu Tuyết Nghi một cái:
“Liễu tiểu thư có ý kiến như thế nào?!”
Liễu Tuyết Nghi cũng không nghĩ đến vì một viên đan dược mà lại gây ra hiềm khích thế, nàng cũng khó xử, buổi tiệc yến này để tổ chức sinh thần cho nàng, nhưng khách quý lại giương cung bạt kiếm thế này…
“Ừmm.. nếu được thì xin hai vị công tử hãy dĩ hoà vi quý, Tuyết Nghi đối với bất kì món quà nào cũng trân quý như nhau, nên đừng vì thế mà tổn thương hoà khí!!”
Liễu Tuyết Nghi êm giọng lên tiếng, hiển nhiên nàng không muốn thấy hai người v·a c·hạm trong tiệc yến của mình.
Nhưng những lời này vào tai Tần Vũ khiến hắn cảm thấy khó chịu. Vì tên Hàn Vân Bạch này mà Liễu Tuyết Nghi phải nhún nhường Tụ Nguyên Đan của hắn ngang hàng với Băng Tâm Ngọc của Hàn Vân Bạch.
Hừ một cái, Tần Vũ nói: “Không sao! Chỉ là luận bàn đến điểm là dừng!” Xong quay qua Hàn Vân Bạch: “Thế nào?”
“Như ngươi mong muốn!” Hàn Vân Bạch nộ khí đáp, hắn đang muốn nhanh chóng đập cho Tần Vũ này một trận.
“Vậy Tuyết Nghi xin hai vị công tử luận bàn đến điểm là dừng!” Liễu Tuyết Nghi biết không thể cản được Tần Vũ và Hàn Vân Bạch, nên đành nhắc nhở một câu.
“Lên bờ!!” Hai thiên tài cùng nhau hét lớn. Lập tức bộc phát khí thế lên bờ Liễu Nguyệt Hồ giao phong.
Đám người tu sĩ cũng nhao nhao tách ra, để không gian cho Tần Vũ và Hàn Bạch Vân luận bàn. Đứng gần nhất chính là Liễu Tuyết Nghi, Lãnh Thiên Kiêu, Trương Minh Hạo, Tam hoàng tử Sơn Minh đám người.