Tần Vũ đứng đối diện Hàn Vân Bạch, lạnh nhạt nói: “Trong vòng ba chiêu, ngươi sẽ bại!”
“Cuồng vọng!” Hàn Vân Bạch tức giận hừ một tiếng, tên này quả thật ngông cuồng, không xem ai ra gì.
Dứt lời, Hàn Vân Bạch toả ra khí thế của Dung Huyết Cảnh sơ kì, toàn thân linh khí tỏa ra mạnh mẽ, như một cơn bão băng giá.
Hàn gia vốn nổi danh với võ kỹ hệ băng, tốc độ và sự lạnh lẽo trong từng chiêu thức khiến đối thủ khó lòng phản kháng. Hàn Vân Bạch quát lớn:
“Băng Vân Lôi Chưởng!”
Trong nháy mắt, từ bàn tay của Hàn Vân Bạch xuất hiện một luồng băng khí cuồn cuộn, hòa quyện với lôi điện, lao thẳng về phía Tần Vũ. Không khí xung quanh như đông cứng lại, điện lôi đan xen cùng băng sương, tạo nên cảnh tượng đáng sợ. Từng lớp băng đóng dày đặc trên mặt đất, khán giả không khỏi nín thở trước uy lực khủng kh·iếp của chiêu thức này.
Tuy nhiên, đối mặt với sự công kích hung mãnh của Hàn Vân Bạch, Tần Vũ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước phẳng lặng. Hắn nhẹ nhàng bước lên một bước, rồi nói nhỏ:
“Quá yếu!!”
Tần Vũ chỉ nhẹ nhàng vung tay, luồng khí quanh hắn biến thành một đợt gió cuộn, cản lại toàn bộ băng khí của Hàn Vân Bạch. Những đám băng sương dường như không thể tiến thêm một bước.
Hắn phất tay lần nữa, một luồng lực vô hình cuộn lên, đẩy lùi luồng lôi điện về phía chủ nhân của nó, khiến Hàn Vân Bạch chật vật chống đỡ, toàn thân chao đảo.
Sau đó, Tần Vũ bước lên trước, tay không tạo nên một cơn cuồng phong mạnh mẽ, mang theo uy áp kinh người. Cơn cuồng phong ấy thẳng tắp xuyên qua lớp băng sương, như sấm rền vang, đánh vào lồng ngực của Hàn Vân Bạch.
Cả thân hình Hàn Vân Bạch bị đẩy lùi lại, hắn hộc ra một ngụm máu, cơ thể rơi xuống nền như một con diều đứt dây.
Mọi người xung quanh chứng kiến đều sửng sốt, không thể tin nổi vào mắt mình. Hàn Vân Bạch, một trong những thiên tài mạnh nhất của Hàn gia, đã b·ị đ·ánh bại dễ dàng như vậy.
Tần Vũ chỉ sử dụng đúng ba chiêu đơn giản, mà đã khiến Hàn Vân Bạch gục ngã, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Hội trường chìm vào tĩnh lặng, rồi ngay lập tức nổ ra những tiếng bàn tán xôn xao. Khí thế của Tần Vũ, dù không hề phô trương, nhưng lại tạo ra áp lực khủng kh·iếp, khiến không ít người sợ hãi.
“Con mẹ nó sức mạnh này thật kinh hãi!”
“Thực lực của Tần Vũ đã đạt đến mức nào rồi!”
“Đúng thật ba chiêu liền hạ gục Hàn Vân Bạch.”
Đám tu sĩ kinh hãi lên tiếng, không nghĩ một trong tứ đại thiên kiêu Hoàng Thành lại dễ dàng b·ị đ·ánh bại đến thế, chí ít cũng phải đánh một trận ra trò chứ. Đây chỉ lại giống như cuộc dạo chơi của Tần Vũ.
Tần Vũ sau khi đánh bại Hàn Vân Bạch, mặt không có một tia cảm xúc gì, lạnh nhạt liếc ba tên thiên kiêu còn lại:
“Còn ai muốn lên nữa không??”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba người Lãnh Thiên Kiêu. Khí thế của Tần Vũ như đao sắc, mỗi lời nói như đang cắm sâu vào lòng tự tôn của các thiên kiêu, khiến họ không thể không động nộ.
Lãnh Thiên Kiêu, kẻ thường không dễ bị kích động, cũng không khỏi siết chặt nắm tay. Hắn trầm giọng nói: “Tần Vũ, ngươi thật kiêu ngạo. Đừng tưởng đánh bại được Hàn Vân Bạch thì có thể giương oai. Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là thực lực thật sự.”
Nói xong, Lãnh Thiên Kiêu quay sang nói nhỏ với Sơn Minh, Trương Minh Hạo:
“Hắn rất mạnh, hai ngươi chưa phải là đối thủ của hắn, để ta lên đòi cho Hàn Vân Bạch một cái công đạo.”
Lãnh Thiên Kiêu bước ra, ánh mắt lóe lên hàn quang khi đối diện với Tần Vũ. Khí tức của hắn bừng bừng như sóng biển, từng bước chân đều như dẫm lên không khí, để lại dấu vết linh khí chấn động. Hắn nắm chặt tay, rút ra một thanh trường kiếm bạc trắng như tuyết, ánh kiếm lạnh lẽo tỏa ra hàn ý.
Tần Vũ chỉ khẽ nhếch mép, không tỏ ra lo lắng chút nào, như thể trận chiến này đối với hắn chỉ là một cuộc dạo chơi.
“Ta sẽ không giống Hàn Vân Bạch, ngươi sẽ không dễ dàng đánh bại ta đâu!” Lãnh Thiên Kiêu trầm giọng, giọng nói vang vọng như sấm giữa không trung.
“Băng Tuyết Tàn Ảnh!”
Ngay sau khi dứt lời, hắn lập tức xuất thủ, kiếm khí như cuồng phong cuốn lên.
Võ kỹ Băng Tuyết Tàn Ảnh – một Hoàng cấp thượng phẩm võ kỹ của Lãnh gia – được thi triển. Hàng loạt ảo ảnh kiếm hiện lên xung quanh hắn, như từng mũi băng tuyết phóng ra, chém thẳng vào Tần Vũ với tốc độ kinh hồn.
“Hắc Vân Hộ Thể!”
Tần Vũ vẫn đứng yên, chỉ nhàn nhã nhấc tay, võ kỹ Hắc Vân Hộ Thể – Hoàng cấp thượng phẩm – từ người hắn bùng nổ, hình thành một vầng mây mù vờn quanh thân thể, dễ dàng cản phá những đợt công kích mạnh mẽ của Lãnh Thiên Kiêu.
Lãnh Thiên Kiêu biến sắc, nhưng không vì thế mà nhụt chí.
“Hàn Vân Kiếm!”
Hắn gầm lên, thi triển chiêu thứ hai, võ kỹ Hàn Vân Kiếm, một kiếm ẩn chứa hàn băng linh lực càng thêm lạnh lẽo, khiến không khí xung quanh lập tức hạ xuống, đóng băng cả mặt đất. Những luồng băng tuyết như hàng ngàn lưỡi kiếm bay lượn khắp nơi, dồn ép Tần Vũ vào vòng xoáy băng phong.
Tần Vũ lùi lại nửa bước, sắc mặt hơi nghiêm túc hơn. Hắn cười lạnh, rồi đột ngột lao về phía trước, tay giơ lên:
“Hắc Vân Chưởng!”
Cả không gian như r·úng đ·ộng, một chưởng khổng lồ hiện lên giữa không trung, xé toạc màn băng và đánh thẳng vào Lãnh Thiên Kiêu.
“Ầm!”
Một t·iếng n·ổ vang dội, băng tuyết vỡ vụn, những mũi kiếm băng của Lãnh Thiên Kiêu tan tác trước sức mạnh tuyệt đối của Tần Vũ.
Lãnh Thiên Kiêu lảo đảo lùi lại, máu từ khóe miệng trào ra. Mặc dù hắn đã dùng hết sức lực, nhưng chỉ trong vài chiêu, lực lượng kinh hồn của Tần Vũ đã khiến hắn không còn sức kháng cự.
“Băng Tâm Thiên Hàn Trảm!”
Không cam tâm, Lãnh Thiên Kiêu hét lên, lần cuối cùng gom hết toàn bộ linh lực của mình, xuất ra tuyệt kỹ mạnh nhất của Lãnh gia – Băng Tâm Thiên Hàn Trảm. Thanh kiếm băng như hòa làm một với không khí, trở nên sắc bén vô song, lao thẳng tới chỗ Tần Vũ.
“Hắc Vân Cuồng Phong!”
Nhưng chỉ một động tác đơn giản, Tần Vũ đã hóa giải tất cả. Hắn vận dụng Hắc Vân Cuồng Phong đấm thẳng vào kiếm khí băng, nghiền nát nó thành từng mảnh băng nhỏ, rồi bằng tốc độ kinh người, hắn tiếp cận Lãnh Thiên Kiêu, tung ra một quyền mạnh mẽ vào ngực đối thủ.
“Rầm!”
Lãnh Thiên Kiêu b·ị đ·ánh văng ra xa, cơ thể rơi mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu, không thể đứng dậy được nữa. Hắn thở dốc, gương mặt tái nhợt, rõ ràng đã đến giới hạn rồi.