Toàn trường lặng ngắt như tờ, không khí đông cứng lại khi Tần Vũ đánh bại Lãnh Thiên Kiêu, đệ nhất thiên kiêu của Hoàng thành.
Một bầu không khí ngột ngạt phủ kín, không một tiếng động nào vang lên giữa những người chứng kiến. Sự im lặng ấy không phải là do sợ hãi, mà là sự kính phục pha lẫn với ngỡ ngàng, như thể bọn họ vừa chứng kiến một sự kiện không thể tin nổi.
Lãnh Thiên Kiêu, người từ lâu được xem là biểu tượng của sức mạnh tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ ở Hoàng Thành, nay lại bị hạ bệ chỉ trong vài chiêu, hơn nữa lại dưới tay một kẻ chẳng mấy ai ngờ đến – Tần Vũ.
Hắn không chỉ giành chiến thắng, mà còn thể hiện một phong thái lãnh đạm đến mức khiến cho kẻ bại trận dường như nhỏ bé trước hắn. Thiên tài Vạn Đạo Thành mạnh đến mức nghịch thiên.
Ánh mắt của đám đông dồn về phía Tần Vũ, chỉ thấy hắn đứng sừng sững giữa sân, hai tay chắp sau lưng, gương mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dưới ánh trăng mờ, thân ảnh hắn trở nên lạnh lùng và cao ngạo hơn bao giờ hết, tựa như một vị thần vương đang ngự trị trên đỉnh cao mà không ai dám đụng đến.
“Đệ nhất thiên kiêu Hoàng thành cũng chỉ có thế?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong lòng mỗi người, nhưng không ai dám đáp lại.
Tam hoàng tử Sơn Minh, Trương Minh Hạo sắc mặt chuyển thành xám xịt thôi rồi. Bàn luận về tư chất, không ai thua kém gì Lãnh Thiên Kiêu, thậm chí Sơn Minh còn nhỉnh hơn, nhưng dù sao Lãnh Thiên Kiêu sinh sớm nên thực lực mạnh nhất trong bọn họ.
Lúc này, trong ánh mắt bọn hắn, không còn sự khinh thường mà chỉ còn sự ngưng trọng. Thậm chí, lời của Tần Vũ như dao găm vào tim bọn hắn, găm vào sự tự tôn bọn hắn, cũng không dám nói lời nào.
Đùa? Lãnh Thiên Kiêu mạnh nhất trong bọn hắn còn như thế, bọn hắn lên để chịu nhục sao?
Tần Vũ nhìn quanh, ánh mắt lướt qua từng người một, trong lòng hắn âm thầm cười nhạt. Ánh mắt chứa đầy khinh thị và sự chế giễu, như thể toàn bộ những kẻ đang ngồi ở đây, dù có là thiên kiêu hay thiên tài gì gì đó, cũng chỉ là hạt cát vô danh trong mắt hắn.
Cái nhìn của hắn tựa như lưỡi dao vô hình, cắt ngang bầu không khí, làm những kẻ yếu thế không dám ngẩng đầu.
Đôi môi Tần Vũ khẽ nhếch lên, nụ cười lạnh lẽo không chút cảm xúc, như thể toàn bộ sự việc vừa xảy ra không đáng để hắn bận tâm.
Không khí trầm mặc, không người nào dám ho he một tiếng, Liễu Tuyết Nghi thấy sự tình có vẻ đã đi hơi xa so với suy tính của nàng, đành định lên tiếng hoá giải bầu không khí xấu hổ này, dĩ nhiên nàng là người của Hoàng Thành, thấy một người ngoài đánh bại tất cả thiên kiêu Hoàng Thành nàng cũng không dễ chịu chút nào, huống gì đó còn lại xuất phát từ thành trì phụ thuộc chứ.
Nhưng trong khoảng khắc nàng định lên tiếng, Tần Vũ lại nhìn thẳng về phía Mộc Chiến, ánh mắt đôi bên giao nhau, không hề có một chút uý kị nào.
Mộc Chiến vẫn luôn giữ vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào Tần Vũ. Hắn không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng xung quanh, cũng chẳng tỏ ra bất ngờ trước chiến thắng của Tần Vũ.
“Ngươi là ai?” Tần Vũ đột nhiên lên tiếng, âm thanh lạnh lùng.
“Mộc Chiến!”
“Tại sao..” Tần Vũ định hỏi lý do vì sao khi nhìn thấy Mộc Chiến lại ngập tràn hận thù như vậy. Nhưng Mộc Chiến đã giơ tay lên làm động tác dừng nói.
Lúc này mọi người mới kinh ngạc, không hiểu Tần Vũ nói chuyện với người nào, đành nhìn theo hướng mà Tần Vũ nhìn thì phát hiện đó chỉ là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, y phục bình phàm nhưng gương mặt lại toát lên khí chất vương giả, tóc đen bay theo gió, đôi mắt sâu như rừng rậm nhìn ngược lại Tần Vũ.
“Quái, tên tiểu tử này là ai vậy?” Một tu sĩ ngạc nhiên hỏ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Mộc Chiến.
”Mộc Chiến? Chưa hề nghe cái tên này bao giờ!!”
”Nhưng mà sao Tần Vũ lại chú ý đến hắn ?”
”Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
Toàn trường lại bàn tán không thôi, Tần Vũ không kìm nổi cảm xúc trong lòng, hét lớn về phía Mộc Chiến.
“Tiểu tử lên đánh một trận!”
Tần Vũ mỗi lần nhìn về phía Mộc Chiến, cái cảm giác sục sôi hận không thể nuốt sống đối phương lại dâng trào lên mãnh liệt.
Mộc Chiến cũng y như vậy, giờ khắc này, hắn hiếm khi không giữ được sự tĩnh lặng thường ngày nữa. Giống như gặp phải thiên địch vậy.
Mộc Chiến nhàn nhạt nói:
“Sinh tử đấu! Ngươi c·hết hoặc ta c·hết!”
Mộc Chiến vừa dứt lời, khiến toàn trường lộ vẻ chấn kinh chi sắc. Con moẹ nó ngưu thiệt chứ, hắn không thấy Tần Vũ vừa mới hạ đệ nhất thiên tài Hoàng Thành Lãnh Thiên Kiêu đó hay sao, sao giờ lại muốn chiến đấu với Tần Vũ kia chứ, hơn nữa còn lại là sinh tử chi chiến.
Liễu Tuyết Nghi nghe vậy liền biến sắc, luận bàn thì được, chứ để c·hết người thì nàng cũng không chịu được đâu.
“Hai vị công tử này, có chuyện gì hảo hảo nói chuyện, đừng vì mấy món quà mà tổn thương hoà khí! Nếu các ngươi không dừng lại thì ta xin phép trả đồ.”
Nói xong, nàng phất tay bảo thị nữ đem viên Tụ Nguyên Đan và bình Hồi Xuân Đan của Mộc Chiến đến.
Liễu Tuyết Nghi nghĩ hai vị gia này muốn chiến với nhau đến sinh tử chiến vì do tặng quà cho mình. Cũng không cần phải đến mức độ như vậy chứ.
Nhưng quả nhiên là nàng nghĩ nhiều, Tần Vũ và Mộc Chiến sinh tử giao đấu, không hề liên quan một chút đến nàng, thậm chí Tần Vũ luôn ái mộ Liễu Tuyết Nghi, giờ cũng không còn để nàng trong mắt nữa.
“Liễu tiểu thư, chuyện này không liên quan đến ngươi! Mộc Chiến phải không, muốn sinh tử đấu? Được, ta đáp ứng!”
Hít, vậy mà thật đáp ứng, con moẹ nó ngày gì thế, cũng không cần vì mấy món quà mà phải sống mái với nhau như vậy chứ.
Đám người tu sĩ hít nhẹ một hơi lạnh, không khí giữa hai người bọn họ quá kinh khủng, khiến bọn hắn có chút hít thở không thông.
“Nơi này không thích hợp, đến đấu thú trường, nhờ họ thiết kế sàn sinh tử đấu.” Mộc Chiến đáp.